Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Beta: Thần Niên | 

Kể từ sau khi bị Tất Giá Niên ném cái hốt vào đầu, Thu Hân Nhiên xin nghỉ vào chầu ba ngày, ở trong nhà công vụ đóng cửa nghỉ ngơi tựa như một quẻ bói kia không phải do nàng tính vậy. Mãi sau nghe Nguyên Chu kể lại mới biết hôm đó ở trên triều náo loạn thế nào, buổi chầu chưa tan thì quẻ bói của nàng đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong thành Trường An.

“Cô cũng chớ oán Tất đại Nhân.”

Nguyên Chu trốn trong viện vừa lột hạch đào vừa an ủi nàng:

“Tất đại nhân là thuộc hạ cũ lại từng nhận ân tình lớn của Hạ tướng quân.Trước văn võ bá quan toàn triều, cô tính một quẻ đẩy Hạ thế tử ra tiền tuyến chịu chết như thế, ông ta tức giận đánh cô cũng phải thôi.”

Cậu vừa nhắc đến chuyện này, huyệt thái dương đang quấn băng của Thu Hân Nhiên đau nhói, nhỏ giọng nói:

“Vậy cũng không nên ra tay đánh người…”

Nguyên Chu liếc nàng, nói:

“Ông ta vốn là người nóng tính như lửa. Lần trước vì bất đồng ý kiến về chuyện quân vụ mà ông ta đã đánh nhau một trận với Uông đại nhân đấy. Lúc đấy mới thật sự là ai cũng ngăn không được, Thánh thượng giận giáng chức, mãi mới leo lên được như bây giờ. Sau vụ lần này nữa thì hẳn ông ta sẽ lại bị giáng chức thôi.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Thu Hân Nhiên thở dài nói:

“Dạo gần đây ở bên ngoài có tin đồn gì không?”

Nguyên Chu kể:

“Kiểu tin đồn gì cũng có. Mà không ít người tin quẻ của cô là ý trời đấy. Nhưng phần lớn quan viên trong triều thì phản đối, bọn họ nói cô đang trả thù riêng, có người lớn tiếng khuyên can Thánh thượng chớ tin sàm ngôn sát hại trung lương.”

Thu Hân Nhiên trợn mắt kinh ngạc hỏi:

“Ai lại to gan nói như thế?”

“Là Tất đại nhân!”

“…”

“Hôm qua Hạ thế tử nghe chuyện này vậy mà lại chủ động vào cung, quỳ xuống xin được lãnh binh ra trận giết giặc đó. Cuối cùng Thánh thượng cũng ưng thuận, hẳn ít ngày nữa sẽ hạ lệnh cho ngài ấy dẫn binh đi Hoán Châu.”

Nguyên Chu cảm thán:

“Bây giờ người người đều tán dương Hạ thế tử là trung hiếu song toàn, cả nhà họ Hạ ai nấy đều là anh hùng trung liệt. Tôi thấy sắp đến các phường hát sẽ cho ra mắt mấy vở kịch, trong đó cô đóng vai gian thần mặt trắng còn ngài ấy đóng vai võ sinh anh tuấn, bất khuất.”

“…”

Thu Hân Nhiên nhìn quả hạch đào đang lột dở dang ở trên tay bỗng cảm thấy chẳng muốn ăn nữa, buồn bực vỗ tay phủi mảnh vụn trên tay xuống, nói:

“Nói như vậy là tôi đã tác thành cho y rồi. Hẳn y nên cảm tạ tôi chứ nhỉ?”

Nguyên Chu nhìn nàng như đứa ngốc, một lát sau lựa lời nói:

“Nghe nói ba ngày sau Hạ thế tử sẽ lên đường, cô có đi tiễn không?”

Cô gái vừa mạnh miệng lúc nãy bỗng dưng hơi hoảng hốt, nói:

“Khụ… Khụ… Đầu của tôi còn đau lắm, e rằng còn cần tĩnh dưỡng một thời gian.”

Hạ Tu Ngôn xuất chinh vào một buổi sáng mùa xuân, sương sớm vẫn chưa tan hết.

Cậu đứng ở cổng thành nhìn quân sĩ xếp hàng ở đằng sau, nhớ lại thời gian rất lâu trước kia ở Hoán Châu, mỗi lần Hạ Hoằng Anh đến quân doanh đều dẫn cậu theo cùng. Lúc đó hai người đứng trên tường thành của thành Hoán Châu nhìn ra bình nguyên vạn dặm, ông đã hỏi cậu:

“Sau này Ngôn Nhi muốn làm gì?”

“Con muốn đánh giặc!”

Cậu nắm tay người đàn ông đứng trên tường thành, ngẩng đầu nhỏ nhìn ông nói tiếp:

“Đánh cho đám Đạt Việt kia cút về hết.”

Mỗi lần như thế Hạ Hoằng Anh đều cười to, bế cậu lên ôm vào lòng để cậu nhìn xa hơn, nói:

“Cha sẽ không để cho con có cơ hội này.”

Chờ cậu lớn hơn một chút, Hạ Hoằng Anh không còn hỏi cậu như vậy nữa. Ông bắt đầu sầu lo, bộ dáng có tâm sự nặng nề. Khi hai cha con cậu cưỡi ngựa từ ngoài thành trở về, ông đã hỏi cậu:

“Ngôn Nhi muốn ở lại Hoán Châu hay trở về Trường An?”

Khi đó là hoàng hôn, mặt trời khuất nửa sau đường chân trời, từng làn gió chiều thổi qua những ngọn cỏ non mơn mởn. Cậu thiếu niên mới lớn ngồi trên lưng ngựa, suy nghĩ một hồi đáp:

“Hoán Châu!”

Người đàn ông dừng lại, nói vu vơ:

“Có lẽ mẹ con hy vọng con trở về Trường An.”

Cậu thiếu niên thúc vào bụng ngựa để lại một câu:

“Nếu như cha biết mẹ con nghĩ cái gì sẽ không giống như bây giờ.”

Dứt lời cậu phóng ngựa lao về hướng cửa thành.

Sau đó, vào ngày cậu ngồi trên xe ngựa từ Hoán Châu trở về Trường An, cha con đã dùng dằng rất lâu. Cuối cùng Hạ Hoằng Anh chịu thua, nói:

“Sau khi con trở về Trường An…”

“Có cái gì sau này? Chẳng qua sống ngày này qua ngày khác là được.”

Cậu thiếu niên ngồi trong buồng xe giận dỗi ngắt lời của ông. Hạ Hoằng Anh sững người, thở dài nói:

“Đôi khi cha nghĩ nếu con không phải là con trai của ta và Minh Dương, có lẽ con sẽ sống vui vẻ hơn một chút…”

Cậu thiếu niên ngồi trên xe tựa như mèo bị giẫm đuôi, mày mắt dựng đứng đăm đăm nhìn ông, thốt ra:

“Cha…”

Cậu giận sôi, không buồn nói lời đay nghiến, buông rèm xe xuống rồi ra lệnh cho gã sai vặt:

“Chúng ta đi!”

Lúc xe ngựa vừa lăn bánh, Hạ Hoằng Anh gọi lớn một tiếng. Người đánh xe vội dừng xe lại, Hạ Tu Ngôn vẫn ngồi yên trong buồng xe. Mãi một hồi sau người đàn ông bên ngoài mới lên tiếng:

“Cha ở nơi này chờ con quay về.”

Cuối cùng ông cũng không nghe tiếng đáp lại của cậu thiếu niên đang ngồi ở trong buồng xe.

Xe ngựa băng qua hoang mạc cát vàng, xuyên qua hẻm núi hiểm trở, vượt qua bình nguyên tiến về kinh thành Trường An phồn hoa rực rỡ. Bây giờ cậu thiếu niên năm đó lại sắp trở về, thế nhưng người đàn ông đã nói sẽ đợi cậu lại chẳng biết sống chết thế nào.

Hạ Tu Ngôn thầm nghĩ, dù người đó luôn nói chuyện không biết nghĩ trước tính sau, nhưng nếu lần này ông ấy có thể giữ được lời hứa trong quá khứ, vậy cậu sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện không thèm tính toán với ông nữa!

“Hạ thế tử!”

Lúc vừa xuống dưới tường thành, Hạ Tu Ngôn nghe ai đó gọi tên mình, quay đầu lại thấy một thiếu niên mặc trang phục đạo gia, kinh ngạc hỏi:

“Là Nguyên Áp túc đấy à?”

“Tôi nghe nói hôm nay thế tử xuất chinh nên đến đưa tiễn ngài.”

Nguyên Chu vừa nói vừa liếc nhìn bốn phía, xác định ở đây chỉ có hai người thì hơi sửng sốt. Hạ Tu Ngôn tựa như đọc được suy nghĩ của Nguyên Chu, nói:

“Hôm qua đã yến ẩm tiễn đưa rồi nên hôm nay tôi chỉ định lặng lẽ rời kinh, không kinh động đến ai cả.”

“Thì ra là vậy.”

Nguyên Chu hơi lúng túng, cười gượng một tiếng. Thường ngày cậu cũng không liên hệ gì với Hạ Tu Ngôn nên không biết việc này. Cậu vốn cho rằng hôm nay cũng giống như ngày Sử Mãnh rời kinh, lúc đó cậu ở giữa đám người nói lời chúc lên đường bình an cũng không có vẻ đường đột, nào ngờ bây giờ lại giống như cậu cố ý đến tiễn đưa.

Hạ Tu Ngôn liếc nhìn cây trâm gỗ trên búi tóc của cậu thiếu niên cùng trang phục kiểu đạo gia quen thuộc, hẳn đó là trang phục trong tông môn của bọn họ. Hạ Tu Ngôn lên tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ:

“Đội ngũ đang chờ ở bên ngoài, nếu Nguyên Áp túc đã đến đây rồi, chi bằng đưa tiễn tôi ra ngoài đi.”

Nguyên Chu giật mình, vội vàng mỉm cười nói:

“Đương nhiên rồi.”

Hai người sóng vai lặng lẽ ra khỏi thành. Nguyên Chu vốn không phải là người kiệm lời nhưng bây giờ có mỗi hai người bọn họ, cậu lại không biết nói cái gì.

Lúc đến ngoài thành, Hạ Tu Ngôn lên tiếng cáo từ:

“Đa tạ Nguyên Áp túc đã đến đưa tiễn, chúng ta chia tay ở đây thôi.”

Nguyên Chu chắp tay nói:

“Thế tử cẩn thận mọi chuyện, cầu chúc thế tử thuận buồm xuôi gió, sớm ngày khải hoàn hồi kinh.”

“Mượn lời chúc tốt lành của cậu.”

Nguyên Chu từ tốn nói tiếp:

“Tôi cũng không kịp chuẩn bị cái gì, chỉ có thể tặng thế tử một đạo phù cầu bình an.”

Nguyên Chu lấy ra một đạo phù màu vàng gấp hình tam giác ở trong tay áo. Hạ Tu Ngôn nhận lấy, nhếch miệng nói:

“Đạo phù bình an này trong nhà tôi cũng có mấy cái.”

Lời này làm Nguyên Chu tò mò, hỏi lại:

“Đây là đạo phù của tông môn tôi, thế tử lấy nó ở đâu?”

“Gia bộc trong phủ có thời gian ngủ không ngon giấc, Thu Tư thần đã tặng cho họ mấy cái.”

Nguyên Chu không ngờ cậu sẽ nhắc đến Thu Hân Nhiên, vội nói:

“Thì ra là thế. Nghe nói hôm nay thế tử rời kinh, sư tỷ tôi vốn muốn đến đưa tiễn nhưng vết thương của nàng còn phải tĩnh dưỡng nên mới thôi không đi.”

“Thật vậy chăng?”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói, trên mặt không tỏ vẻ gì.

“Vết thương của Thu Tư thần thế nào?”

Nguyên Chu nghe cậu không có vẻ tức giận hay thù oán gì, vội vàng nói vun vào:

“Bây giờ đã đỡ hơn nhiều, nhưng nghe thầy lang bảo rằng sẽ để lại sẹo. Con gái đều yêu cái đẹp, để lại sẹo cũng không tốt…”

Nguyên Chu cười gượng rồi lén liếc mắt quan sát thấy Hạ Tu Ngôn vẫn bình thản thì ngượng ngùng đổi chủ đề, nói:

“Khụ… Khụ… Tóm lại chúc thế tử lên đường bình an.”

“Đa tạ Nguyên Áp túc!”

Hạ Tu Ngôn chắp tay trả lễ rồi xoay người đi về phía đại quân đang chờ.

Từ sáng sớm Cao Dương đã ngồi trên lưng ngựa chờ ở ngoài thành nên cũng thấy được có người đưa tiễn Hạ Tu Ngôn ra ngoài cửa thành. Lúc Hạ Tu Ngôn đến gần và nhảy lên ngựa mới hỏi:

“Người kia là ai vậy?

“Nguyên Chu của Tư Thiên Giám”

Cao Dương kinh ngạc hỏi:

“Cậu ta tới đây làm gì?”

“Đưa cho tôi một ít đồ.”

Hạ Tu Ngôn ngồi trên lưng ngựa, trên tay vẫn còn nắm chặt đạo phù bình an. Cao Dương cũng nhìn thấy nó, qua một hồi mới hỏi:

“Thu Tư thần không đến cùng cậu ta sao?”

Người ngồi trên lưng ngựa dừng một thoáng, nghiêng đầu nhìn lại. Cao Dương biết mình lỡ lời, vội vàng nói:

“Lúc trước thế tử đã từng nói Thu Tư thần biết chuyện ngài giả vờ uống thuốc, vạn nhất nàng ấy nói lộ ra việc này…”

Hạ Tu Ngôn lãnh đạm đáp:

“Lần này đi Hoán Châu, nếu tôi chết thì việc này không cần nhắc đến. Nếu tôi may mắn không chết, dù nàng nói ra cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì.”

Cao Dương thấy có lý nhưng vẫn chau mày nói:

“Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc dụng ý của nàng ấy là gì?”

Hạ Tu Ngôn chỉ im lặng, một lúc sau mới nói:

“Mặc kệ dụng ý của nàng là gì, chúng ta cần làm tốt chuyện trước mắt là được.”

Cao Dương muốn nói lại thôi:

“Người sáng suốt đều hiểu được, Thánh thượng đang để cho ngài đi chịu chết…”

Hạ Tu Ngôn liếc mắt sang, nói:

“Coi là đi chịu chết, vậy anh muốn chết ở Trường An hay ở Hoán Châu?”

Cao Dương giật mình, ánh mắt kiên định, quả quyết nói:

“Ở Hoán Châu! Có thể giết được một tên Đạt Việt thì bỏ cái mạng này cũng xứng đáng!”

Hạ Tu Ngôn rũ mắt cười nói:

“Binh nhì, chuyến này chúng ta không phải đi chịu chết!”

Cao Dương thúc ngựa chạy về trước, Hạ Tu Ngôn vẫn đứng tại chỗ cầm đạo phù màu vàng lật qua lật lại trong tay chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Một lát sau cậu bỗng mở đạo phù ra. Đạo phù này được gấp theo kiểu đạo gia, cậu tháo một hồi mới mở được. Sau khi tháo được đạo phù ra, ở mặt sau có bốn chữ nhỏ: “sinh cơ tại Nam“. [1]

[1]

Chuyến này cậu phải đi về hướng Tây, tại sao trên giấy lại viết đường sống ở phía Nam?

Hạ Tu Ngôn rũ mắt xuống, dựa vào nếp cũ gấp đạo bùa lại.

Ở nơi xa sương khói vạn dặm không lối về, cậu thiếu niên ngồi trên lưng ngựa nắm chặt dây cương quay đầu nhìn thành Trường An hùng vĩ phía sau rồi giục ngựa chạy về phía tây. Mặt trời vừa mọc ở sau lưng, những tia nắng rực rỡ ấm áp bao phủ thân hình của cậu đang lao đến chốn biên quân Tây Bắc như xuyên qua bụi mù bão cát.

– Hết chương 46-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play