Chương 60. Giao chiến
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Nghe được tin này, Lam Chỉ lập tức nhét Giản Thương về giường, dặn hắn: "Chắc chắn bên ngoài đang rất loạn. Em đi ra cửa sau, tới sơn động hồi trước chúng ta từng trú chờ ta. Giờ ta phải đi xem thế nào".
Giản Thương biết không khuyên được Lam Chỉ nên gật đầu đồng ý: "Huynh cứ đi đi, đừng lo cho em". Lam Chỉ cũng yên lòng phần nào. Cậu nghĩ bụng, tu vi của thằng nhóc nhà mình bây giờ còn cao hơn mình, trừ Vạn trưởng lão với Trì Túc thì chẳng còn ai có thể cản bước hắn cả.
Cậu nhanh chóng rời khỏi viện của mình. Có một đệ tử mướt mải mồ hôi đang đứng chờ cậu. Cả hai lập tức bay tới đại điện. Lam Chỉ hỏi ngay: "Sao rồi?"
Mặt đệ tử kia xanh như tàu lá chuối, mắt đẫm lệ, cả người toàn bụi đất vô cùng bẩn thỉu. Y nức nở kể lại: "Chưởng môn... Chưởng môn đột nhiên hầm hầm hè hè lao ra khỏi viện của ngài ấy, vừa chớp mắt một cái đã giết ngay ba, bốn người. Mấy đệ tử của Lam sư huynh đang luyện công ở quảng trường đại điện, còn chưa kịp hỏi han gì đã có hai người bị ngài ấy giết, máu me lênh láng hết cả".
"Vạn trưởng lão với Tống trưởng lão đâu?"
"Các đệ tử khác đang đi gọi rồi ạ". Đệ tử kia sợ hãi hỏi: "Rốt cục chưởng môn đại nhân bị gì vậy Lam sư huynh?"
Lam Chỉ không đáp. Giờ phút này, cả tòa đại điện đã bị thấm đẫm máu tươi, không khác gì địa ngục trần gian. Có những chỗ máu còn tụ lại thành dòng, chảy róc rách như suối. Từ xa nhìn lại sẽ thấy trên quảng trường trước điện có mấy người đang đứng, trong đó có cả Trì Túc đầu tóc rối bù, còn bên cạnh lão là mấy đệ tử hoảng sợ đang muốn trốn đi. Trông Trì Túc có vẻ không thể điều khiển được cơ thể của mình. Tay chân lão vung loạn xạ, tóm được ai là đánh ngay. Những đệ tử đang đứng ở đó đều là người của Lam Chỉ, tu vi đều dưới Thiên giai nên chẳng thể nào đỡ nổi một chiêu của Trì Túc. Lão vừa ra tay, lồng ngực của người bị lão bắt được đã lập tức bị xuyên thủng, máu me dầm dề.
Lam Chỉ đáp xuống quảng trường. Chính cậu cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Vì không dám giao chiến trực diện với Trì Túc nên cậu cố ý tạo tiếng động mạnh để thu hút sự chú ý của lão về phía mình. Nhân lúc lão đang quay qua đây, tay trái Lam Chỉ hất ra một luồng linh khí, gạt hai đệ tử còn lại về phía sau. Các đệ tử khác sợ đến nỗi khóc hết nước mắt, bổ sấp bổ ngửa chạy thoát thân.
Trì Túc tức điên lên. Kiếm Xuân Thu trên tay lão rung lên liên hồi, nhằm thẳng vào Lam Chỉ mà chém. May là Trì Túc đang không được tỉnh táo nên quỹ đạo nhát chém này hơi lệch. Lam Chỉ lăn mấy vòng trên đất, thành công tránh được đòn này.
Bởi xung quanh còn mấy đệ tử sợ đến nỗi mềm chân nên Lam Chỉ buộc phải bay lên không. Trong khi mọi thứ đang rối ren, bên cạnh Lam Chỉ chợt xuất hiện mấy luồng sáng. Ngay sau đó, giọng nói kinh ngạc của Tống trưởng lão vang lên: "Chưởng môn! Ngài sao thế này?"
Lam Chỉ gào lên: "Đừng có nói nhảm với lão nữa! Lão ta dùng Thánh Cấp đan rồi! Một khi đã điên rồi, có dùng thuốc tiên cũng không cứu nổi!"
Vạn trưởng lão cũng sợ theo. Ông ta hét lên, âm thanh vang vọng khắp núi: "LAM CHỈ! QUỶ THA MA BẮT NHÀ MÀY! LẠI LÀ MÀY NGẤM NGẦM BÀY TRÒ!"
Lam Chỉ cũng bực mình tới nỗi muốn giết quách Vạn Thành Bân đi cho đỡ rách việc: "Vâng! Vâng!! Vâng!!! Chuyện gì ác cũng là do một tay ta gây nên, còn phái Bắc Hành nhà mấy người đều là phường nhân nghĩa, không giết người, không đánh thuốc!!!"
Tống trưởng lão cả giận, can ngăn: "Giờ này còn định cãi nhau cái gì!"
Kiếm Xuân Thu trong tay Trì Túc lóe sáng, chém thẳng vào nơi Tống trưởng lão đang đứng. Tống trưởng lão chỉ kịp cúi người xuống, lấy một vũ khí hình cung ra. Vũ khí kia không đỡ nổi nhát kiếm của Trì Túc, vừa chạm vào đã vỡ tan tành. Tống trưởng lão thì bị đánh bay về phía sau, mặt mày tái mét, trên cánh tay còn có một vết thương rất sâu đang tóe máu.
Một tu sĩ Thánh giai mất kiểm soát như Trì Túc mỗi khi xuất chiêu đều là sát chiêu, lại thêm sức mạnh khủng khiếp của Trì Túc, không có ai ở đây có thể đỡ được một đòn của lão. Chẳng bao lâu sau, cả ba người Vạn trưởng lão, Lam Chỉ và Tống trưởng lão đều đã bị thương ít nhiều. Mỗi khi kiếm Xuân Thu chém tới, cả ba chỉ biết tránh vội tránh vàng.
Tống trưởng lão la lên, hỏi: "Có người đi gọi các trưởng lão đang bế quan rồi, nhưng sợ là họ không đến ngay được! Giờ phải làm sao đây? Chạy hả?!"
Vạn trưởng lão căm tức đáp: "Giờ mà chạy, Bắc Hành phái chỉ có nước bị tru diệt hết! Không được trốn! Tìm cách khống chế chưởng môn đi!!"
Khống chế thế nào mới được?
Lam Chỉ bị linh khí xuyên qua vai, ngã lăn ra đất. Trong khi cậu vắt óc cố tìm đường thoát, một bóng người màu đen đã vọt tới trước mặt cậu, kéo tay cậu mà khuyên: "Sư huynh à, chúng ta đi thôi! Không ôm đồm được hết đâu".
Tống trưởng lão không nghĩ rằng Giản Thương sẽ xuất hiện ở đây. Lão vừa kinh ngạc vừa căm phẫn hỏi: "Sao ngươi lại ở đây? Sao ngươi vào đây được?!"
Chưa kịp dứt lời, Trì Túc đã căn ngang bụng Tống trưởng lão mà chém. Lão vội bay lên nhưng vẫn bị đường kiếm sượt qua, khiến lão rên lên đau đớn. Vạn trưởng lão thấy Giản Thương đang toan dẫn Lam Chỉ đi thì máu nóng vọt lên não, túm cổ Giản Thương, quát ầm lên: "Hai thằng đầu sỏ nhà chúng mày định trốn đi đâu!!??"
Thật ra Lam Chỉ vẫn chưa muốn đi, nhưng thấy Vạn Thành Bân không phân nổi địch ta, cứ chăm chăm làm hại Giản Thương thì cậu cũng tức đến muốn nổ phổi: "Khá khen cho Vạn trưởng lão, kẻ địch ngay trước mặt mà còn nhất bên trọng nhất bên khinh!". Đồng thời, Lam Chỉ cũng muốn chửi Giản Thương cho đến khi nào hắn sáng mắt ra. Đã dặn là chờ rồi, thế mà còn dám bố láo cãi lời mình!
Kiếm Xuân Thu của Trì Túc rít lên. Cùng lúc đó, Vạn trưởng lão kéo Giản Thương ra trước mặt mình, rõ ràng muốn dùng hắn làm lá chắn thịt. Giản Thương phất tay, thình lình rút ra một thanh kiếm dài, chuyền qua tay trái rồi đâm vào người đang đứng sau mình.
Kiếm của Giản Thương đâm rất dứt khoát, khiến mọi người không kịp đề phòng, rõ ràng là muốn đánh lén Vạn Thành Bân. Lưỡi kiếm đen nhánh, dài hơn kiếm thường khoảng một thước. Vạn trưởng lão vội vàng thả Giản Thương ra, phẫn nộ mắng: "Đúng là tuồng tà ma ngoại đạo! Đến cả hồn khí cũng đen đúa như này!"
Giản Thương lại kéo Lam Chỉ dậy, bảo: "Đi thôi sư huynh. Kệ bọn chúng".
Lam Chỉ mím môi, nghĩ thầm có ở lại đây cũng chẳng làm được gì. Đoạn, cậu hô lên: "Chúng ta hết hy vọng rồi! Các trưởng lão cố gắng giữ chân chưởng môn để ta đưa các đệ tử đi lánh nạn nhé!"
Vạn trưởng lão quát lại: "Mày bớt giả vờ giả vịt đi! Vạn Thành Bân ta một đời trung thành với Bắc Hành phái, chỉ vì thứ phản bội nhà chúng mày nên phái ta mới gặp hoạn này! Lão Tống! Bắt Lam Chỉ lại cho ta! Hôm nay, dù có chết ta cũng phải kéo nó chôn cùng!"
Ông ta vừa dứt lời, Lam Chỉ đã bị Tống trưởng lão dùng linh khí kéo về chỗ mình. Trì Túc lại nhào tới, làm cả Vạn trưởng lão và Giản Thương đều phải tránh đòn. Tạm thời, không ai trong số họ còn cơ hội chạy trốn.
Trì Túc vung kiếm, lập tức làm rách một mảnh áo của Giản Thương.
Thấy Vạn Thành Bân cố ý để Giản Thương chịu đòn, Lam Chỉ tức điên lên: "Vạn Thành Bân! Nhà ngươi đừng có cậy già mà lên mặt! Thằng bé mới bao nhiêu tuổi! Sao nó đấu được với Trì Túc!"
Đương lúc nước sôi lửa bỏng, không ai phát hiện ra chuyện khác thường. Vì vậy, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nữ giới gào lên sau lưng mình: "Cha ơi..."
Mọi người quay phắt lại. Ngay cả Trì Túc cũng khựng lại khi nghe thấy người kia gọi. Một thiếu nữ chạy tới với sắc mặt tái xanh. Môi cô run rẩy, đôi mắt linh động ngày xưa giờ đờ ra không khác gì người mất hồn. Cô hoang mang, không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì.
"Thủy Hâm! Về phòng ngay! Đừng qua đây làm gì cho loạn thêm nữa!". Mọi người vô cùng hoảng sợ. Vạn trưởng lão là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Ông ta quát Trì Thủy Hâm, cũng vì vậy mà vô tình khiến Trì Túc chú ý. Kiếm Xuân Thu đâm thẳng vào tay ông ta. Trì Thủy Hâm thì lại mắt điếc tai ngơ, cứ thế lần từng bước tới bên Trì Túc: "Cha ơi? Cha có sao không? Ai cũng bảo con rằng cha gặp chuyện rồi".
Trì Túc chẳng còn tỉnh táo nữa, chỉ lo tấn công Vạn Thành Bân chứ đâu rảnh để ý tới người khác. Linh khí trên không trung nổ tung từng hồi. Phàm là người hơi yếu một chút là bị thương ngay, huống chi Trì Thủy Hâm mới chỉ tới Địa giai. Cô vừa tới gần đã ngã nhào ra đất, hét lên thảm thiết. Máu dần loang đỏ ngực cô. Trì Thủy Hâm bật khóc, yếu ớt nghẹn ngào hỏi: "Cha ơi, mấy tháng nay cha không để ý tới con nữa vì vẫn giận con sao?". Vừa dứt lời, Trì Thủy Hâm đã nhắm nghiền mắt. Hai dòng lệ lăn dài trên đôi má thiếu nữ.
Những người đang đứng ở hiện trường hoảng hồn vì tình huống bất ngờ này. Trì Túc thấy con gái ngất đi thì đôi mắt đỏ ngầu của lão chợt bừng tỉnh. Lão đẩy đám người đang đứng xung quanh mình ra, run rẩy nhào tới ôm lấy Trì Thủy Hâm.
"Thủy Hâm! Thủy Hâm ơi!!", mặc lão có kêu gào bao nhiêu lần cũng không có ai đáp lại. Lúc này đây, Trì Túc không khác gì một ông lão cô độc. Tiếng gọi thê lương của lão như muốn thấu tận trời xanh. Vạn Thành Bân vẫn âm thầm dõi theo nhất cử nhất động của Trì Túc. Thấy lão bắt đầu có dấu hiệu lạ, càng ngày càng điên, Vạn Thành Bân cũng sợ. Lam Chỉ vẫn đang bị Tống trưởng lão khống chế không chạy đi đâu được, gấp gáp hoảng loạn bảo: "Trì Túc không xong rồi! Nếu không mau rời khỏi đây, chúng ta sẽ không thoát được đâu!"
Tống trưởng lão nghiến răng, vô cùng phân vân: "Làm sao bây giờ? Có đi hay không?"
Không ai dám tấn công Trì Túc. Nhưng một Trì Túc vừa mất con lại muốn tất cả mọi người phải chôn theo. Cứ cái đà này, e là Bắc Hành phái khó qua khỏi kiếp nạn. Đương khi ai nấy đều đang luống cuống, Vạn trưởng lão lại vô cùng bình tĩnh. Ông ta quát: "Giữ chặt Lam Chỉ! Họ Giản kia, mày mà không nghe lệnh, ta sẽ giết nó!"
Mọi người còn chưa kịp hiểu đã thấy Vạn trưởng lão tung ra một chiếc lồng màu vàng kim. Cái lồng tỏa ra linh khí ngút trời, lập tức ụp lên chỗ Trì Túc đang đứng.
Trừ Trì Túc, Vạn trưởng lão là người có tu vi cao nhất ở dây. Nay ông ta lấy pháp bảo cứu mệnh cùng với toàn bộ tu vi ra để đối phó, ngay cả Trì Túc cũng bị ghìm chân trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ tranh thủ được mười mấy giây. Trong lúc bọn họ đang lời qua tiếng lại, chiếc lồng kia đã bị Trì Túc làm cho lắc lư từng hồi.
Vạn trưởng lão nghiến răng nghiến lợi: "Giản Thương! Mau sử dụng trận pháp kia giết Trì Túc!"
Sao cơ?!?!
Cuối cùng Lam Chỉ cũng nhìn thấu kế hoạch của Vạn Thành Bân. Tay cậu run lên, lạnh giọng quát Giản Thương: "Không được! Ta không cho phép em dùng trận pháp!!! Em có nghe ta nói không! Em chạy đi! Chạy càng xa càng tốt!! Trì Túc lên Thánh giai rồi, em mà dùng Bát Phong Trận là mất mạng như chơi đấy!!!"
Giản Thương còn chưa khỏe hẳn, đến giờ cùng lắm chỉ hút được tu vi của một tu sĩ Nguyệt giai thôi. Nếu hắn ra tay với một tu sĩ Thánh giai như Trì Túc, chắc chắn kinh mạch của hắn sẽ vỡ nát, chết ngay lập tức!
Lão khốn Vạn Thành Bân này quá ngoan độc! Ông ta vừa giết được Trì Túc, vừa giết được Giản Thương! Rõ ràng là một mũi tên trúng hai con chim!
Dù Tống trưởng lão vẫn chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện ra sao nhưng lão vẫn kề sát vũ khí bên cổ Lam Chỉ, vô tình cắt một vết khá sâu. Thấy cổ Lam Chỉ bắt đầu đẫm máu, Giản Thương đau lòng gọi: "Sư huynh ơi!!"
Chiếc lồng rung lắc ngày càng mạnh. Vẻ khó xử thoáng lướt qua trên mặt Vạn Thành Bân. Ông ta miễn cưỡng nói: "Mày giết Trì Túc rồi, ta đảm bảo Lam sư huynh của mày sẽ bình an vô sự. Lão Tống! Đừng có mà nương tay! Nếu ta không giữ được cái lồng này nữa, ông phải chém đầu Lam Chỉ ngay lập tức!"
Tu vi của Lam Chỉ chỉ là Nguyệt giai trung phẩm, sao so với một kẻ đã lên Nhật giai thượng phẩm như Tống trưởng lão được? Vì vậy, cậu cứ thể mà bị Tống trưởng lão giữ chặt, chẳng nhúc nhích nổi một phân.
Biết rằng nhóc con nhà mình chắc chắn sẽ vì mình mà làm theo lời Vạn Thành Bân, lần đầu tiên Lam Chỉ lại thấy lực bất tòng tâm như thế này. Khóe mắt cậu ướt nhòe, cậu gào lên: "Ta không cho phép em bày trận!! Em có nghe không!!!"
Giản Thương giương đôi mắt đỏ bừng nhìn Lam Chỉ. Hắn mấp máy môi, khẽ nói gì đó mà không ai nghe được. Chợt, Giản Thương đưa tay lên, liên tục điểm trong không khí. Một trận pháp nhanh chóng được kết thành. Lam Chỉ kinh ngạc mà nhìn theo nó. Tất cả những thứ bên trong trận pháp đều bị biến thành tro bụi. Mặt đất cũng nứt ra thành từng tảng, chớp mắt một cái đã tan biến đi, chỉ để lại vết cháy đen xì.
Ngay sau đó, chiếc lồng mà Vạn Thành Bân tung ra cũng dần tan biến. Trì Túc bị nhốt trong trận pháp giờ này đang rít lên thảm thiết vì quá nóng.
Hấp thụ tu vi khó hơn hấp thụ linh khí nhiều. Tuy Giản Thương chỉ nhắm mắt đứng im nhưng một loạt mao mạch màu đen đang lan ra khắp người hắn cũng đủ hiểu quá trình này khó khăn như nào. Khắp tay, cổ, thậm chí là cả mặt Giản Thương đều giăng đầy những mạch đen kia.
"Giản Thương!! Em nghĩ rằng em chết rồi, bọn họ sẽ tha cho ta sao?!?!"
Nhưng Giản Thương không còn tỉnh táo nữa, không nghe được Lam Chỉ nói gì cả.
Vết thương nơi cổ Lam Chỉ vẫn đang ứa máu. Lam Chỉ mặc kệ, chỉ lo giãy ra khỏi kìm kẹp của Tống trưởng lão. Mặc kệ cậu có giãy giụa bao lâu đi chăng nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể đứng nhìn thiếu niên mình yêu chết dần trước mắt mình.
Phải làm gì bây giờ? Hết thật rồi ư? Đã hứa với nhau là cùng về Vô Nhân cốc cơ mà? Đã bảo cùng nhau sống những ngày vô âu vô lo cơ mà? Nhà cũng vẽ xong rồi, chẳng lẽ gia đình nho nhỏ của cả hai chẳng lẽ đều là mộng tưởng thôi ư?