Có lẽ đây chính là tình yêu, giây trước còn ngọt ngào như mật, giây sau đã đắng như hoàng liên. Có ngọt ngào không thể tả, cũng có đắng cay không thể tả.
Mộc Khê Ẩn tâm trạng sa sút, ngủ chưa đủ giấc đã ra ngoài mua đồ ăn sáng. Cô mua về ăn cùng Lam Lam, lúc Lam Lam đi làm thì cô ở nhà dọn dẹp.
Gần trưa, Mộc Khê Ẩn nhận được cuộc gọi từ chị Lạc, chị vừa về đến nhà và gọi điện để cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc Hiểu Hằng những ngày qua. Mộc Khê Ẩn hỏi chị sao rồi, sau khi nghe chị phàn nàn một chặp, Mộc Khê Ẩn mới biết rằng lần này không phải chị Lạc đi vay tiền bạn bè, mà là đến để thu hồi món nợ cũ.
“Hai năm sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu kinh doanh với một người bạn, sau đó phải đóng cửa vì một vài lý do. Còn lại chút tiền dư, tôi vốn định chia đều nhưng xét thấy cậu ta lúc ấy lấy chồng cần dùng tiền gấp nên tôi đồng ý đưa trước cho cậu ta, chỉ xin cậu ta một tờ giấy vay nợ. Về sau, tôi có cuộc sống khấm khá, cậu ta cũng không khá giả nên tôi cũng ngại nhắc đến chuyện tiền nong. Theo thời gian, tôi gần như quên bẵng nó. Gần đây nhớ ra, tôi lục tung lên và tìm thấy tờ giấy vay nợ kia. Tôi gọi điện cho người bạn cũ, cậu ta lại giả vờ hồ đồ nói rằng mình không nhớ, tôi bèn chạy tới nhà cậu ta trong cơn thịnh nộ. Cậu ta im lặng, chồng cậu ta càng trơ trẽn hơn, lấy cớ nói vài chữ trong giấy vay nợ bị mờ đi, không thể đọc được, sợ là nó đã bị tôi chữa lại. Tôi không nói một lời, canh chừng ở dưới nhà cậu ta cả ngày trời, gặp ai cũng nói hai vợ chồng nhà này nợ tiền không trả, đúng là một cặp xấu xa, mấy người phải cẩn thận. Nói một thôi một hồi, vợ chồng cậu ta không khỏi mất mặt, miễn cưỡng trả cho tôi một phần ba, nói rằng nhiều hơn nữa thì không có.”
Mộc Khê Ẩn nghe mà đau lòng, cô không ngờ mấy ngày nay chị Lạc lại gặp những chuyện như vậy.
“Thực ra tôi đã nghĩ kỹ trước khi gọi điện, nếu cậu ta thừa nhận tờ giấy nợ thì tôi sẽ yêu cầu cậu ta trả lại một nửa số tiền, coi như vẫn niệm tình nghĩa ngày xưa. Ai ngờ được người duy nhất còn nhớ là tôi, cậu ta đã hoàn toàn thay đổi.” Nói tới đây, chị Lạc liền cười lạnh.
“Chị Lạc, chị định làm gì? Tiếp tục đi tìm việc sao?”
“Tìm việc đâu có dễ dàng như vậy? Hơn nữa tôi đã lớn tuổi, sống lãng phí suốt ngần ấy năm, tôi cũng không có lợi thế về kinh nghiệm và trình độ trong lĩnh vực của mình.”
Mộc Khê Ẩn cũng thấy sầu thay chị.
“Tiểu Mộc, bây giờ tôi cảm thấy tất cả những chuyện này đều là quả báo.” Giọng nói của chị Lạc như kiệt sức, “Bao gồm cả việc tôi bị người ta hại dẫn đến mất việc, và Hiểu Hằng hận tôi đến tận xương tủy.”
“Hiểu Hằng không hận chị nhiều như vậy đâu, cậu bé chỉ cần chút thời gian để chấp nhận chị một lần nữa.”
“Không, cuộc đời tôi tới bước đường này đều là do bản thân tự chuốc lấy. Em biết không? Mấy ngày nay trong đầu tôi luôn hiện lên khuôn mặt giàn dụa nước mắt, người con gái ấy từng là bạn thân của tôi, nhưng tôi lại đi cướp bạn trai của cậu ấy. Tôi làm tổn thương cậu ấy, phụ bạc tình bạn của cậu ấy, hiện giờ lại có người vô tình làm tổn thương tôi, đây không phải là quả báo sao?”
“Chuyện quá khứ cho dù là sai lầm, cứ canh cánh trong lòng cũng vô dụng, tốt hơn hết là nên hướng về phía trước.”
“Lớn tuổi rồi sẽ rất sợ khi phải nhớ lại những hồi ức thời trẻ, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.”
“Chị Lạc, chị nên………”
“Tiểu Mộc, không cần nói gì nữa, trong lòng khó chịu, tôi cúp máy đây.” Chị Lạc nghẹn ngào vội vã kết thúc cuộc gọi.
Mộc Khê Ẩn cứ thấy bùi ngùi, so với những khó khăn của chị Lạc thì chút phiền não trong tình yêu của cô có thấm vào đâu? Chỉ chớp mắt cô đã thấy nhẹ nhõm đi nhiều, mình đã là người may mắn rồi, đừng để bị vướng vào những cảm xúc nhỏ nhặt không tên nữa.
Buổi tối Lam Lam trở về, vừa trò chuyện với Mộc Khê Ẩn trong lúc xem phim, nhân tiện hỏi cô tại sao hôm nay không đến chỗ bạn trai.
Mộc Khê Ẩn không biết nên trả lời thế nào, Lam Lam cười phỏng đoán: “Cãi nhau rồi phải không?”
“Đâu có.”
“Mặc kệ có hay không, tôi khuyên bà đừng quá coi trọng. Lần đầu trong đời nên tự do thoải mái, có thể ở bên nhau bao lâu thì yêu bấy lâu, chia tay cũng chẳng sao.”
Nghe vậy, Mộc Khê Ẩn thầm giật mình, chia tay cũng không sao?
“Tôi nói thật đấy, bà xem hiện tại ai mà chẳng trải qua vài mối tình rồi mới tìm được người thích hợp để kết hôn? Phân phân hợp hợp là chuyện thường tình. Nếu bà cứ giữ ý nghĩ rằng nhất định phải đi đến cùng với người này, ngược lại sẽ càng để tâm tới những chuyện vụn vặt, như thế càng dễ chia tay.”
Mộc Khê Ẩn nói: “Tôi không muốn chia tay với anh ấy.”
“Có ai vô duyên vô cớ lại đi chia tay? Bây giờ bà còn trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, tự nhiên sẽ cảm thấy người khác đang nói xằng nói xiên.” Lam Lam ngáp một cái, “Bỏ đi, tôi không nói nữa.”
Mộc Khê Ẩn gặm đống khoai tây chiên, xem phim mà cứ lơ đễnh, không lâu sau liền trở về phòng đọc sách.
Ba ngày sau, Mộc Khê Ẩn quay lại tiệm cà phê Hải Đăng, cô ngạc nhiên khi thấy Tiểu Tất không còn ở đó nữa, nhân viên phục vụ được thay thế bởi Kỳ Kỳ, người làm ca ngày trong quán.
Trước bảy giờ, đích thân người quản lý lên tầng hai giải thích công việc, Mộc Khê Ẩn không nhịn được hỏi về Tiểu Tất, quản lý nói thẳng: “Hà Tất đã bị tôi cho thôi việc, Kỳ Kỳ sẽ thay ca trước khi thuê được người mới.”
Mộc Khê Ẩn lấy làm ngạc nhiên, quản lý nhìn thấy biểu hiện của cô liền nói: “Đừng tưởng rằng chỗ chúng ta đang chơi đồ hàng, nếu làm sai điều gì chỉ cần nói một câu xin lỗi là xong. Bất kỳ ai cũng vậy, ở chỗ chúng ta cũng có sự cạnh tranh. Bởi vì Hà Tất không đủ năng lực để đảm nhận công việc vào ban đêm, nên chỉ còn phương án là đổi sang người khác. Kỳ Kỳ có thái độ làm việc nghiêm túc, em nên học hỏi thêm nhiều điều từ cô ấy.”
Người quản lý nói xong liền đi lên tầng ba.
Kỳ Kỳ hơn Mộc Khê Ẩn hai tuổi, là người rất điềm đạm, tính cách nói ít làm nhiều, Mộc Khê Ẩn gọi cô ấy là chị Kỳ Kỳ. Tất nhiên Mộc Khê Ẩn cũng chào đón cô ấy, chỉ là đột nhiên thiếu đi Tiểu Tất, nên cô có phần chưa quen.
Khi đi xuống tầng được nửa chừng, Mộc Khê Ẩn thấy Hứa Chi Tùng đang vẫy tay với mình, cô bước nhanh tới, Hứa Chi Tùng nói: “Đừng lo, quản lý của chúng ta ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu phụ, Tiểu Tất không bị đuổi việc, chỉ là cách chức tạm thời thôi, tôi nghe quản lý và chị Kỳ Kỳ nói chuyện rồi.”
“Thì ra là vậy.” Mộc Khê Ẩn trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Mau làm việc đi.” Hứa Chi Tùng giục cô lên tầng.
Sau khi có chị Kỳ Kỳ, công việc ở tầng hai trở nên đâu vào đấy. Chị Kỳ Kỳ không chỉ giao cà phê một cách nhanh nhẹn mà còn chủ động giới thiệu thức uống cho khách mới. Khi khách ra về, chị sẽ lập tức bước lên dọn dẹp bàn và ghế sô pha, cùng những mảnh vụn dưới sàn. Ngoài ra, chị Kỳ Kỳ còn tự tay chuẩn bị trà túi lọc để phát miễn phí cho khách.
“Chị Kỳ Kỳ, chị thật sự rất cẩn thận, em phải học hỏi chị mới được.” Mộc Khê Ẩn không khỏi khen ngợi.
“Có gì đâu? Chị làm việc ở đây lâu hơn em nên đã quen tay hay việc mà thôi.” Kỳ Kỳ nói, “Nếu em làm ở đây một thời gian dài, em chắc chắn sẽ giỏi hơn chị.”
Mộc Khê Ẩn biết cô ấy đang khiêm tốn, cô càng tự cảnh tỉnh bản thân. Phải chăng cô nên tỉ mỉ và nhiệt tình hơn với công việc của mình? Suy cho cùng, trên thế giới không có công việc nào là nhỏ, và người hưởng lợi lớn nhất khi làm tốt mọi việc trước mắt là chính mình.
Lúc Hiểu Hằng đến đã hơn 9h30p, Mộc Khê Ẩn có chút ngạc nhiên, Hiểu Hằng giải thích: “Bà ấy đang uống rượu ở nhà, cả phòng nồng nặc mùi rượu nên em phải chạy ra ngoài làm bài.”
“Chị ấy ổn chứ?”
“Không ổn, cả ngày đều ăn nói linh tinh, chẳng hiểu bà ấy đang nói gì.”
Mộc Khê Ẩn chọn cà phê cho Hiểu Hằng, nói thêm một câu: “Về sớm một chút, chị ấy ở nhà một mình rất cô đơn.”
Hiểu Hằng không trả lời, mà hỏi lại Mộc Khê Ẩn: “Ứng đại ca của em đâu rồi?”
“Hôm nay anh ấy không đến.”
“Huh? Tiếc thế.” Hiểu Hằng bĩu môi.
Mộc Khê Ẩn thầm nghĩ không chỉ mình em muốn liên lạc với anh ấy, đợi hết giờ làm mình phải chủ động liên lạc với anh ấy.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi quán cà phê, Mộc Khê Ẩn đã trông thấy người đối diện.
“Anh đưa em về.” Ứng Thư Trừng bước tới và nói.
Lúc đầu Mộc Khê Ẩn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vừa ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh, cô đã cảm thấy an tâm, cũng thấy hơi mệt mỏi nên chẳng muốn nói gì nữa.
Hai người đi dạo dưới ánh đèn đường một lúc rồi nắm tay nhau. Bỗng nhiên cô xích lại gần anh, anh dừng bước, quay lại ôm cô.
“Em tôn trọng mọi suy nghĩ của anh.” Mộc Khê Ẩn nói, “Bởi vì em tin anh.”
“Cảm ơn em.” Anh không còn gì để nói, chỉ biết ôm cô vào lòng.
“Cho dù anh cứ thế này mãi, em vẫn thích anh.” Mộc Khê Ẩn thu hết can đảm, ngước mắt lên để nhìn gương mặt khiến trái tim cô rung động, “Em sẽ luôn luôn thích anh.”
Cô nói hơi vội, thậm chí còn có phấn lắp bắp.
Lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra mình hiếm khi được một người con gái chiều chuộng đến vậy. Đây là mùi vị mà anh chưa từng trải qua từ nhỏ, khiến anh lo lắng không biết làm cách nào báo đáp.
“Em có thể thích anh bao lâu cũng được. Chỉ cần em còn thích anh một ngày, anh sẽ trân trọng em ngày đó, sẽ không phụ bạc tình cảm mà em dành cho anh.” Giọng anh hòa vào làn gió đêm, “Có lẽ anh không thể hứa được những điều khác, nhưng chuyện này thì không thành vấn đề.”
Mộc Khê Ẩn trốn trong vòng tay anh một lúc, rồi buồn bực hỏi: “Anh không còn điều gì khác để nói sao?”
“Những gì nên nói đều đã nói.”
Cô nao nao, cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó nên đành phải ám chỉ anh: “Nhưng hình như vừa rồi em có nói với anh một chữ rất quan trọng mà.”
“À.” Một lúc sau, anh mới nhớ ra và chậm rãi nói: “Anh cứ nghĩ không cần nói thì em cũng biết rồi, anh cũng sẽ luôn luôn thích em.”
Một chữ “thích” của anh đặc biệt hay, tựa như vẻ thanh khiết trên mặt ngọc, như giọt sương rơi xuống kẽ lá, rất tự nhiên và rung động lòng người.
Mộc Khê Ẩn cảm thấy an tâm trong vòng tay của anh, mặc dù cô không thể chắc chắn liệu họ có xa rời nhau vào một ngày nào đó không, nhưng cô dám chắc mình sẽ chẳng bao giờ hối hận.
Không có gì làm người ta rung động hơn nhịp tim đập vào lúc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT