Đây là lần đầu tiên Thẩm Ninh đến đây nhưng trong lòng luôn có cảm giác quen thuộc. Thẩm Ninh cứ nghĩ với khí chất lạnh lùng của Lăng Mặc, căn nhà này sẽ chỉ cảm thấy lạnh lẽo nhưng hoàn toàn ngược lại, căn nhà nhỏ được bày trí vô cùng ấm áp, lại có chút giống với của cô.

Lăng Mặc đi lấy nước cho cô. Thẩm Ninh đi xung quanh ngắm nghía, trên tủ đều là ảnh của anh và U U. Thẩm Ninh cầm một bức ảnh chụp U U lúc đầy tháng lên xem, ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu từ lúc nào mà chính cô cũng không hề hay biết.

"Có phải rất đáng yêu không?" Lăng Mặc cầm cốc nước đi đến bên cạnh cô khẽ hỏi.

"Đúng là rất đáng yêu. U U giống anh thật đấy."

"U U chỉ giống mẹ ở đôi mắt thôi."

Thẩm Ninh hơi sững người, đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ. U U từ trong phòng kệ nệ ôm một quyển album lớn đi ra, hớn hở khoe với cô.

"Mami... mami, trong này còn có rất nhiều ảnh của U U nữa."

U U gọi đến quen miệng, Thẩm Ninh cũng không sửa nổi cho nó, đành kệ cho nó gọi. Vừa mở cuốn album ra đã có thể thấy ngay tấm ảnh anh và U U chụp chung, hình như là bị chụp lén lúc ngủ nhưng lại vô cùng đáng yêu. Những tấm ảnh sau đều là chụp U U lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, bên dưới mỗi tấm ảnh đều ghi rõ ngày tháng năm.

Càng xem Thẩm Ninh cảm xúc của Thẩm Ninh càng khác lạ, vừa hạnh phúc cũng vừa đau lòng. Cô sờ nhẹ lên tấm ảnh, cảm xúc lẫn lộn khiến Thẩm Ninh chỉ biết thất thần nhìn. Lăng Mặc yên lặng đứng đó nhìn cô, tay cầm cốc nước dần siết chặt lại.

"Mami.... mami...." U U lay lay Thẩm Ninh mới khiến cô giật mình, thoát ra khỏi dòng cảm xúc kia.

"Xin lỗi, tôi xem nhập tâm quá." Thầm Ninh ngại ngùng đóng cuốn album lại trả cho Lăng Mặc.

"Mami, U U đói rồi."

Thẩm Ninh nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ cơm trưa. Cô đã hứa sẽ nấu một bữa cơm cho ba con họ nên nhanh nhẹn vào bếp. Vì U U đã kêu đói, Thẩm Ninh chỉ có thể dùng mấy thứ có sẵn trong tủ lạnh để nấu, cũng may là không quá sơ sài. . Truyện Điền Văn

Một nhà ba người ăn cơm vô cùng vui vẻ, không khí ấm cúng đến chính Thẩm Ninh cũng không ngờ. Lăng Mặc nhìn hai mẹ con trước mặt, giá như cứ mãi như vậy thì thật tốt.

Cơm nước xong xuôi, U U lại dùng kỹ năng diễn xuất cùng vè ngoài siêu đáng yêu đánh gục trái tim Thẩm Ninh để cô đồng ý ở lại ru nó ngủ. Thẩm Ninh ôm U U vào lòng, kéo cao chăn lên một chút. Không hiểu sao đối với bé con, cô vẫn luôn không kiềm chế được bản thân mà muốn thân thiết hơn với nó.

"Thẩm Ninh...."

"Thẩm Ninh... xin lỗi em."

"Thẩm Ninh... bao giờ em mới nhớ ra anh đây..."

Trong mơ Thẩm Ninh liên tục nghe thấy giọng nói đau lòng của một người đàn ông bên tai, đau đến mức khiến trái tim cô cũng run rẩy. Nhưng đến khi mở mắt tỉnh lại, trong phòng chỉ có mình cô.

"Thật sự chỉ là mơ thôi sao?" Thẩm Ninh sờ lên tim, sao nó lại đập nhanh như vậy.

Ôm U U ngủ mà ngủ thẳng đến chiều, Thẩm Ninh vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy đi ra ngoài. U U và Lăng Mặc đang nói chuyện gì đó, thấy cô đi ra liền tươi cười, ánh mắt vô cùng gian xảo.

"Khụ... xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Thẩm Ninh ho khan hai tiếng, cố giấu đi sự ngại ngùng. Mới lần đầu đến nhà người ta đã ngủ say như vậy, cũng tại ôm U U khiến cô ngủ ngon hơn.

"Em ngủ ngon là được". Lăng Mặc cười nói.

"Vậy tôi về đây."

Thẩm Ninh lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, anh cười như vậy càng khiến cô thấy xấu hổ hơn.

"Mami, còn bữa tối mà." U U nhanh nhẹn ôm lấy chân cô.

"Hả?"

"Bữa tối đó. Mami về rồi, ai nấu cho papa và U U?"

Cô bị lời nói của U U làm cho hồ đồ. Cô cũng chỉ hứa nấu một bữa cho ba con họ, bữa tối thì liên quan gì đến cô chứ?

"Lúc ru U U ngủ, mami nói sẽ nấu bữa tối mà".

Thấy Thẩm Ninh còn ngơ ngác, U U hờn dỗi nói. Thẩm Ninh muốn đi nhưng không di chuyển được. Bé con này còn chưa cao đến hông cô sao lại bám chắc thế không biết.

"Bữa tối nay phải nhờ em rồi." Lăng Mặc xoa xoa đầu cô.

Hai má Thẩm Ninh lập tức đỏ lên, cô ôm mặt không dám nhìn anh. Người đàn ông này thật là, một động tác nhỏ cũng khiến trái tim cô đập nhanh như vậy.

Để chuẩn bị cho bữa tối, Lăng Mặc đặc biệt đưa cô và U U đi siêu thị mua đồ. Một nhà ba người đi cùng nhau, U U ngồi ghế trong xe đẩy, Lăng Mặc đẩy xe, Thẩm Ninh đi bên cạnh. Người ngoài nhìn vào không khỏi khen ngợi, đúng là một gia đình cực phẩm.

"U U, con thích ăn món gì?" Thẩm Ninh suy nghĩ thực đơn bữa tối, quay sang hỏi U U.

"Chỉ cần là mami nấu, món gì U U cũng thích."

Thẩm Ninh trong lòng cảm thán, đúng là dẻo miệng. Cuối cùng Thẩm Ninh quyết định làm vài món tủ của bản thân, đến khi chọn hoa quả, cô không suy nghĩ mà mua dưa hấu.

Lăng Mặc thấy vậy im lặng không nói gì, thói quen hình như vẫn như trước.

Bữa tối nhanh chóng được giải quyết xong, Lăng Mặc chủ động nhận rửa bát, Thẩm Ninh nhướng mày ngạc nhiên. Một lúc sau, tiếng rơi vỡ liên tục vang lên trong phòng bếp, Thẩm Ninh chạy vào trong, chỉ thấy dưới chân anh là một đống mảnh vỡ, còn Lăng Mặc đang vứt nốt mấy cái bát lành lặn còn lại vào sọt rác.

Lăng Mặc quay lại phát hiện Thẩm Ninh đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt bất lực thì thản nhiên nói.

"Bát mỏng quá, vừa rơi đã vỡ. Mai anh sẽ mua loại khác."

Khóe miệng Thẩm Ninh khẽ giật giật, cô quay người đi ra ngoài nhưng vừa đi qua phòng anh, một thứ đã đập vào mắt cô, bước chân khẽ dừng lại. Sau tấm rèm mỏng mập mờ lộ ra tấm ảnh bên trong. Thẩm Ninh từ từ từng bước đi vào trong phòng, tấm rèm bị gió thổi bay lên, ẩn hiện một người phụ nữ.

Đến khi Thẩm Ninh vừa chạm được vào chiếc rèm, tay đã bị Lăng Mặc đằng sau giữ lại.

"A... xin lỗi, tôi...." Thẩm Ninh giật mình vội cúi đầu không biết nên giải thích như thế nào.

"Không sao." Lăng Mặc đóng cửa sổ.

Thấy Thẩm Ninh vẫn còn để ý đến tấm ảnh sau rèm, anh dịu dàng nói.

"Đó là mẹ của U U."

Thẩm Ninh cụp mắt, ánh mắt lại thoáng tia buồn bã. Thì ra là mẹ của U U nên anh mới để trong phòng, còn không muốn cho người khác xem.

"Muộn rồi, tôi về đây."

Cô nói xong liền vội vã lấy túi xách rời khỏi đây, U U cũng không kịp giữ cô lại. Chẳng hiểu sao khi nghe Lăng Mặc dịu dàng nói đến mẹ của U U, Thẩm Ninh lại cảm thấy đầu đau đến khó chịu, giống như cô đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng.

"Papa, mami về mất rồi." U U đi đến khẽ nói. Vốn còn định giữ cô ngủ lại ở đây.

"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà." Lăng Mặc bế con gái lên.

Thẩm Ninh, anh chờ ngày em nhớ ra tất cả!

Hoàng Đằng, đèn bàn của Lâm Triết đến bây giờ vẫn còn sáng. Anh ta vừa đói bụng vừa phải căng mắt ra làm việc. Lăng Mặc đúng là ác ôn, không thông báo trước đùng cái nói bận khiến anh ta trở tay không kịp, đến giờ này vẫn chưa xong việc. Bụng kêu ọt ọt, Lâm Triết tức giận ném tập tài liệu xuống bàn.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Lâm Triết xoa xoa thái dương gắt gỏng bắt máy.

"Em là Diệp Tử."

"A Diệp Tử đấy à? Có chuyện gì không?" Lâm Triết vội vàng hạ giọng, dịu dàng nói.

"Tiểu Ninh Ninh trở về rồi đúng không? Em muốn gặp cô ấy."

Lâm Triết nhíu mày, nếu để hai người này gặp nhau liệu Thẩm Ninh có nhớ lại chút nào không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play