Lâm Lạc Thanh: Cũng không cần đâu, thiệt!

Nhưng mà y nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ không dám nói ra câu đó.

"Em tin anh!" Lâm Lạc Thanh kiên định gật đầu, "Với điều kiện của anh thì nhất định động cơ cũng vừa to vừa khoẻ vừa tốt, em tin anh, cho nên anh hoàn toàn không cần đập hộp kiểm hàng!"

Tin hay không không quan trọng, có lái xe lúc này không mới quan trọng!

Y không muốn mới xuyên tới đã lên xe, tốc độ xe quá nhanh!

Quý Dữ Tiêu nghe câu này, hơi nhướng mày, "Phải không? Giờ cậu lại tin tôi rồi à."

"Em luôn rất tin tưởng anh mà!" Lâm Lạc Thanh cầm tay hắn, dáng vẻ chân thành tình cảm, "Em mãi mãi tin anh."

Quý Dữ Tiêu:...... Diễn, lại diễn!

"Ngay cả khi tôi tàn phế?"

"Anh thân tàn chí kiên!"

"Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga?"

"Anh đang nói gì vậy?" Lâm Lạc Thanh từ chối không thừa nhận, "Rõ ràng là con cóc ghẻ hèn mọn là em muốn ăn thịt thiên nga cao quý của anh."

"Không biết xấu hổ?"

Lâm Lạc Thanh:...... Anh nhất định phải lặp lại lời tàn nhẫn của nguyên chủ hết một lần sao?!

"Là em, là em không biết xấu hổ!" Lâm Lạc Thanh bất đắc dĩ nói.

Quý Dữ Tiêu bình tĩnh, "Trơ trẽn?"

Lâm Lạc Thanh:......

Lâm Lạc Thanh chỉ có thể rưng rưng tỏ vẻ, "Cũng là em."

"Cho dù không có gương, cũng nên đổ thau nước tiểu coi cái mặt của mình?"

"Là em, là em, vẫn là em, mấy câu đó đều là nói em, đều là tình yêu trung trinh, hèn mọn, thâm tình, không thể kiềm chế, mong mà không được của em dành cho anh!"

"Mỗi một ngày, em đều phải chất vấn lương tâm của mình, sau mỗi lần tỉnh táo lại, em lại tiếp tục đối tình cảm với anh, đau lòng chua xót duy trì đoạn tình yêu thầm kín không có kết quả này, anh ơi, em thật sự quá khó khăn!"

Lâm Lạc Thanh nói xong, im lặng cúi đầu, bộ dạng buồn bã không thể ức chế được tình yêu.

Quý Dữ Tiêu:......

Quý Dữ Tiêu cảm thấy cái gọi là đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật cùng lắm cũng chỉ như thế, đúng là diễn tới nghiện rồi, ảnh đế à!

"Đúng là làm người nghe phải cảm động." Quý Dữ Tiêu thở dài, "Yêu thầm như vậy, ngay cả tôi cũng phải động lòng, nếu cậu thích tôi đến vậy thì tôi cũng không còn gì để do dự nữa, cậu đến phòng khách sát vách tắm rửa đi, cậu đi trước, lát nữa tôi qua ngay."

Lâm Lạc Thanh:???????? Không phải đâu, tắm rửa là chuyện gì nữa đây?!

Quý Dữ Tiêu nhìn nghi ngờ trong mắt y, hơi mỉm cười, "Tất nhiên là kiểm tra độ phù hợp của cơ thể chúng ta rồi, không phải tôi vừa mới nói xong đó sao?"

Đệch!

Anh kiểm tra thật à!

Chơi thật luôn!

Lâm Lạc Thanh nhìn hắn, hai chân không động đậy nổi.

"Không muốn?" Quý Dữ Tiêu hỏi y, "Tôi còn tưởng cậu hèn mọn, cậu thâm tình, cậu quyết chí không thay đổi, sẽ gấp không chờ nổi nữa chứ."

Lâm Lạc Thanh:......

"Hay là những lời cậu vừa nói, đều là gạt tôi?"

"Đương nhiên không phải!" Lâm Lạc Thanh nhanh chóng quyết định, không phải là tắm rửa thôi sao, y đi ngay!

"Em chỉ không ngờ hạnh phúc lại tới đột nhiên như vậy, anh ơi, em thật sự rất vui mừng!"

Y vừa nói, hung hăng nắm chặt tay Quý Dữ Tiêu, giả như hưng phấn lắm, đi về phía cửa.

Không phải là cảnh giường chiếu thôi sao, phim này y nhận!

Một diễn viên tốt thì không hề sợ hãi bất kì thử thách nào!

Cảnh giường chiếu cũng thế!

Quý Dữ Tiêu nhìn y kích động ra cửa, thầm nói không phải đâu không phải đâu, không có ai có thể diễn tới bước này đâu nhỉ? Cậu ta muốn lái xe với mình thiệt đó à? Ý đồ gì đây? Với bộ dạng bây giờ của hắn, xe này phải do y tự đạp đó!

Xe đạp y cũng không chê sao?

Quá nhẫn nhục để hoàn thành nhiệm vụ luôn đó!

Quý Dữ Tiêu đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng đập cửa truyền vào, ngay sau đó, cửa mở ra, Lâm Lạc Thanh ở ngoài lú cái đầu vào dò xét.

"Ừm nè, anh ơi, anh cho em mượn đồ ngủ của anh mặc được không? Em không có mang quần áo theo, tắm rửa xong cũng đâu thể trần truồng chạy vòng vòng."

Quý Dữ Tiêu:...... Cmn cậu chuẩn bị chơi xe đạp với tôi thật đó à!

Quý Dữ Tiêu đau đầu đè đè giữa mày, đúng lúc điện thoại trên bàn vang lên.

Hắn vội vàng nhấc máy, sau hai tiếng "ừ ừ", cúp máy.

"Cậu về trước đi." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói, "Tôi có chút việc, tôi phải tạm ra ngoài một chút."

Lâm Lạc Thanh thiếu chút nữa hoan hô hét lên, trên mặt lại toát ra vài phần tiếc nuối.

"Bây giờ luôn sao? Không thể trễ chút hả?"

Quý Dữ Tiêu:...... Thế nên cậu muốn lái xe với tôi thật ấy à? Xe đạp?

Cho dù cậu tới đây nằm vùng, nhưng trình độ chuyên nghiệp của cậu cũng làm người ta vô cùng kinh ngạc cảm thán!

"Hôm nào đi."

"Hôm nào là khi nào, ngày mai sao?" Lâm Lạc Thanh tiếp tục duy trì thiết lập nhân vật của mình, "Ngày mai chúng ta gặp nhau nữa chứ?"

Quý Dữ Tiêu:......

"Trước đó cậu nói cậu là một minh tinh đúng không?"

"Ừm."

"Vậy chắc chắn cậu phải là một diễn viên giỏi."

"Cũng tạm à." Lâm Lạc Thanh khiêm tốn nói, "Em chưa từng giật giải bao giờ."

"Nhanh thôi."

Với kỹ năng diễn xuất và sự chuyên nghiệp này, ảnh đế sớm muộn gì cũng là vật trong tay y.

"Nên giờ cậu về được rồi đó."

"Vậy mai chúng ta gặp nhau nha." Lâm Lạc Thanh cười nói.

"Nói sau."

"Là nhất định!" Lâm Lạc Thanh kiên trì nói, "Em còn chờ kết hôn với anh nữa đó."

Y nói xong, vờ thẹn thùng nhìn Quý Dữ Tiêu một cái, im lặng đóng cửa lại.

Lúc này Quý Dữ Tiêu mới nhịn hết nổi dựa vào lưng ghế lần nữa, bắt đầu bình tĩnh tự hỏi mục đích của Lâm Lạc Thanh.

Mà Lâm Lạc Thanh cũng vô thức nhẹ nhàng thở ra, nhanh chân rời khỏi nhà họ Quý.

Y đi quá nhanh, nên không nhìn thấy sau khi y rời khỏi, cách đó không xa một đứa bé chừng 4 5 tuổi bước ra từ sau cửa.

Mặt mày đứa bé cực kì xinh đẹp, da trắng như tuyết, vẻ đẹp trung tính không phân biệt nam hay nữ, bé nhón chân đứng trên thềm lan can, nhìn hàng rào vừa mới đóng lại, mắt phượng xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, mê mang nghiêng nghiêng đầu, vậy là chú này, là thích chú của bé sao?

Tuy rằng lúc đầu nói chuyện không dễ nghe, nhưng xem tình hình phát triển khúc sau, hình như là chú ấy thích chú mình.

Vậy chú bé sẽ kết hôn với chú đó sao?

Bé đang nghĩ ngợi lung tung, tai thính nghe thấy động tĩnh truyền ra từ thư vòng cách đó không xa —— là Quý Dữ Tiêu muốn ra ngoài, vì thế bé vội vàng nhẹ chân, chạy về phòng mình.

"Ba ra ngoài một chút nhé." Quý Dữ Tiêu gõ gõ cửa, mở cửa phòng cháu trai mình ra, không đi vào, ngồi trên xe lăn nói với bé.

Quý Nhạc Ngư ngước mặt lên, lộ ra gương mặt xin đẹp trắng nõn của mình, ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ được."

"Cơm chiều chị Trương sẽ nấu cho con, không cần chờ ba ăn cơm."

"Dạ."

"Ba đi đấy."

Quý Nhạc Ngư vẫy tay với hắn, "Ba ba về sớm chút nha."

"Được."

Quý Dữ Tiêu đổi hướng xe lăn, điểu khiển xe lăn đi về trước.

Quý Nhạc Ngư nhìn hắn, vô thức buông bút xuống.

Bé nằm trên bàn, không biết đang nghĩ gì, từ từ nhắm mắt lại.

Lâm Lạc Thanh ra khỏi nhà Quý Dữ Tiêu, điện thoại cũng vang lên.

Y lấy ra xem, người gọi tới là 'người đại diện'.

Lâm Lạc Thanh nhấc máy, hỏi, "Sao vậy?"

"Còn sao trăng gì nữa? Lâm Lạc Thanh, cậu thật sự không muốn nhận bộ phim này đúng không? Thử vai cũng không đi! Trước đó tôi chỉ nghĩ là cậu nói chơi cho vui thôi, bây giờ xem ra, cậu thật sự chướng mắt nam 3 này!"

Lâm Lạc Thanh:???

"Nam 3?"

Nam 3 thì đã sao, đừng nghĩ vai phụ không phải diễn viên!

Là một diễn viên tận tuỵ —— do y tự mình gắn tag, Lâm Lạc Thanh lập tức trả lời, "Tôi qua liền, nhưng mà anh có thể gửi lại địa chỉ cho tôi lần nữa không?"

Người đại diện bất lực nhìn trời:【Nếu lần này mà không được tiếp, sau này tôi không bao giờ nhận vai cho cậu nữa đâu!】

Lâm Lạc Thanh trấn an hắn nói:【Yên tâm đi anh Lý, tôi nhất định sẽ thử vai đàng hoàng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.】

Anh Lý mới không thèm tin 'y', trước khi thử vai lần nào mà 'y' không tràn đầy tự tin, thử vai xong lần nào mà không tay không trở về, nếu không phải thấy 'y' còn một khuôn mặt, hắn đã từ bỏ Lâm Lạc Thanh từ lâu rồi, lòng dạ cao ngất trời, cũng không biết tự nhìn lại mình xem có thực lực đó không, ngày nào cũng bày cái giá thiếu gia, cũng không tự nhìn lại mình xem mình có phải thiếu gia không chứ!

Người đại diện gửi lại email trước đó đã gửi lại một lần, rồi không để ý tới y nữa, bận rộn chuyện khác.

Lâm Lạc Thanh gọi xe đến địa chỉ được gửi đến, không quá lâu đã đến khách sạn thử vai.

Anh Lý không có tới, bởi vì vừa rồi nhận được điện thoại của nhân viên công tác nhắc nhở, hỏi hắn tại sao Lâm Lạc Thanh chưa tới, lúc này hắn mới gọi điện cho Lâm Lạc Thanh, giờ không biết người ở nơi nào.

Lâm Lạc Thanh cũng không trách hắn, nghệ sĩ tuyến 18 như nguyên chủ, tất nhiên người đại diện phân phối cho 'y' cũng không thể nào chỉ dẫn một mình 'y', mọi chuyện đều do 'y' tự tay làm lấy, nên anh Lý không có ở đây, chuyện này rất bình thường.

Y hỏi nhân viên công tác của đoàn phim, tìm hiểu tình hình thử vai trước mắt, rồi để lại cách liên hệ của mình cho nhân viên công tác, chuẩn bị đi tìm một nơi yên tĩnh, diễn tập một lần trước.

Lâm Lạc Thanh ra khỏi phòng họp lên cầu thang, mới phát hiện thiết kế của khách sạn này rất đặc trưng, không ngờ bãi đỗ xe lại ở tầng cao nhất, cũng bởi vì vậy mà tầng này yên tĩnh không người, im ắng vô cùng.

Còn không phải nơi thích hợp để y luyện tập sao?!

Lâm Lạc Thanh "khụ" một tiếng, lấy điện thoại ra, nhìn lời thoại, bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Quý Dữ Tiêu ngồi trên xe, giơ tay nhìn đồng hồ, định qua một tiếng nữa mới xuống xe.

"Không xuống xe sao, thiếu gia?" Tài xế hỏi hắn.

"Không vội, để bọn họ đợi." Quý Dữ Tiêu nhẹ giọng nói.

Hắn vừa dứt lời, từ cửa sổ đang mở, truyền đến một giọng nam đầy thống khổ, "Tại sao?! Tại sao em bỏ anh!"

Ngay sau đó, giọng nói đó thay đổi, lập tức biến thành đau khổ và bi thương, "Em cũng không muốn, nhưng mà anh Luật, chúng ta...... Chúng ta không có sau này."

"Sao lại như vậy? Tiểu Vi, em biết anh yêu em mà, em cũng yêu anh không phải sao?"

"Nhưng mà em là em gái ruột của anh! Anh hai! Em chính là đứa em gái ruột thất lạc mà anh đang tìm kiếm bây lâu nay đây!"

Quý Dữ Tiêu:......

Quý Dữ Tiêu nhìn gương mặt quen thuộc cách đó không xa, sâu sắc cảm thấy, kịch bản này, nhất định không qua được khâu xét duyệt.

Nhưng mà người kia còn đang đắm chìm trong tình yêu anh trai em gái máu chó, liên tục hoán đổi nhân vật, vừa đóng anh trai, diễn luôn em gái, lát thì điên cuồng, hồi thì bi thảm thê lương, Quý Dữ Tiêu vô thức hạ kính cửa sổ, rất thích thú thưởng thức.

Lâm Lạc Thanh diễn nhập tâm cực kì, chỉ một cảnh quay, thậm chí y còn chia thành ba hình thức diễn khác nhau.

Chỉ là Quý Dữ Tiêu càng xem càng mệt, càng xem càng thấy mí mắt nặng trĩu, hắn nhìn Lâm Lạc Thanh chuyển vai nhanh như cắt dưa hấu ở gần đó, từ từ nhắm mắt lại, dựa vào ghế xe ngủ thiếp đi.

Đến khi Quý Dữ Tiêu mở mắt ra, đã qua một tiếng, tài xế gọi hắn dậy, hỏi hắn, "Thiếu gia, xuống xe sao?"

Quý Dữ Tiêu ngơ ngẩn ngồi ở ghế sau, qua một hồi lâu, mới mở miệng nói, "Tôi vừa ngủ đó sao?"

Tài xế gật đầu, "Đúng vậy thiếu gia."

Quý Dữ Tiêu im lặng, một lát sau, hắn lặng lẽ nhướng mi, nhìn tới chỗ Lâm Lạc Thanh đứng ban nãy.

Không ngờ hắn lại ngủ quên mất?

Thật hiếm có, từ sau vụ tai nạn đó, hắn chưa ngủ lại lần nào.

Hắn tìm bác sĩ, rồi tìm thêm bác sĩ tâm lý, nhưng không có bất kì hiệu quả gì, ngày nào, dù hắn mệt mỏi bao nhiêu, buồn ngủ cỡ nào, thì vẫn không ngủ được.

Hắn như bị nhốt trong vụ tai nạn đó, bị nhốt trong khoảnh khắc anh chị hai tử vong, nhưng vừa rồi, thế mà hắn lại ngủ.

Đúng là quá thần kỳ, thần kỳ đến hiếm lạ.

Ngay lúc này, Quý Dữ Tiêu cảm thấy mọi chuyện đều không thành vấn đề, vì sao Lâm Lạc Thanh lại làm vậy? Sau lưng y có người nào? Rốt cuộc mục đích của y là gì, tất cả đều không quan trọng.

Nếu cậu ta có thể làm mình ngủ yên giấc, chuyện khác, hắn có thể không so đo.

Con người, chỉ có sống sót mới có thể làm nhiều chuyện hơn, mà một người không thể nào ngủ một cách bình thường trong khoảng thời gian dài, thì không cách nào khoẻ mạnh sống sót.

Hắn còn rất nhiều chuyện cần phải hoàn thành, còn Quý Nhạc Ngư phải nuôi nấng, cho nên, hắn không định ra đi sớm như thế.

Quý Dữ Tiêu nghĩ đến đây, tìm được số điện thoại của Lâm Lạc Thanh, gửi tin nhắn cho y.

【Chúc mừng cậu, ngày mai cậu được gặp tôi rồi.】

Lâm Lạc Thanh mới đi toilet xong, thì nhìn thấy một tin nhắn như vậy, không khỏi lắc lắc đầu, hừ, đàn ông, tên của anh là Tự Luyến!

Nhìn xem anh đắc ý chưa kìa, giống như được gặp anh là sự vinh hạnh của tôi không bằng.

Nhưng y vẫn nhanh chóng ra vẻ kích động trả lời:【Thật sao ạ? Thật tốt quá, em rất vui!】

【Cậu còn có thể vui hơn nữa.】 Quý Dữ Tiêu nhanh chóng trả lời.

Lâm Lạc Thanh: 【Ví dụ như?】

【Ví dụ như, tôi đồng ý thỏa mãn tâm nguyện của cậu, cho cậu một cơ hội để ước mơ trở thành sự thật, tôi đồng ý kết hôn với cậu.】

Lâm Lạc Thanh vui mừng khôn xiết, vội vàng gửi cho hắn vài meme hun hít, trực tiếp add WeChat hắn, hưng phấn nói:【Anh ơi, anh thật tốt bụng, em biết mình không yêu sai người mà [chụt chụt][chụt chụt][chụt chụt]】

Quý Dữ Tiêu:......

Quý Dữ Tiêu nhìn phản ứng nhiệt tình của y, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của y thật tinh tường, năng lực nghiệp vụ xuất sắc, lúc này cũng không quên nhân thiết yêu thầm của mình, đúng là một diễn viên nghiệp vụ, tiền lương không nhận chơi đâu!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Quý tổng: Người đàn ông này ngon lành chết thiệt (làm người ngủ say)!

Lạc Thanh: Đàn ông, tên của anh là Tự Luyến!

Ngày hôm qua có tiểu thiên sứ hỏi hai nhãi con ai công ai thụ, đáp: Sau khi lớn lên Lâm Phi công, Quý Nhạc Ngư chịu. Tiểu Ngư đã lên sân khấu, nên chương sau cho Phi Phi lên sân khấu ~~ Lạc Thanh sắp đến gặp con ẻm rồi!

...................

cầu vót ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play