Từ nhà Giang Thành Hàng trở về, Thẩm Thanh Gia không còn đòi ngồi xe Giang Hàn nữa. Chị ấy ở ven đường bắt một chiếc xe, định trở về khách sạn.

Lâm Thâm tới gần chị ấy, “Em định đi đâu?”

Thẩm Thanh Gia coi như không thấy Lâm Thâm, kiêu ngạo nâng cằm nói với tài xe, “Bác tài, bác khởi động xe đi.”

Giang Hàn nhìn toàn bộ quá trình cam chịu của Lâm Thâm, anh bước đến vỗ vai anh ấy, gương mặt đầy ẩn ý, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không ngờ Lâm thiếu gia cũng có ngày hôm nay.” 

“Cậu cút đi.” Lâm Thâm cảm thấy mí mắt bản thân giật giật, “Thay vì nói lời châm chọc, chú không thể đưa ra cho anh đây lời khuyên nào đó à?” 

Giang Hàn sờ sờ đầu người bạn nhỏ nhà mình, giọng điệu tự nhiên, “Anh có đủ tự tin nghe lời khuyên của em không?” 

Lâm Thâm, “…” 

Anh ấy tức giận đến mức suýt chút nữa thì quên cái người trước mặt mình trước khi về nước chỉ là một tên ngày ngày nuôi cấy tế bào trong phòng thí nghiệm, giống như hòa thượng thanh tâm quả dục không màng tình yêu nam nữ.

Liếc nhìn Giang Hàn và Nguyễn Ngôn Ninh anh anh em em thân mật, Lâm Thâm không muốn ở lại lâu, xoay người trở về xe của mình, lúc đóng cửa xe cực kỳ mạnh tay.

Trên đường trở về, Nguyễn Ngôn Ninh vẫn nghĩ đến chuyện của Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia. 

Cô điều chỉnh nút phát nhạc của xe rôi cùng Giang Hàn nói chuyện phiếm, “Em cảm thấy anh Lâm Thâm và chị Thẩm phát triển quan hệ quá đột ngột.” 

“Em nói gì?” GIang Hàn đang nghĩ đến cuộc họp hằng năm sắp tới nên không chú ý lời cô nói.

“Em nói đến chị Thẩm và anh Lâm Thâm.” Nguyễn Ngôn Ninh ngậm kẹo trái cây trong miệng, “Hôm qua anh Lâm Thâm còn lạnh nhạt khó gần vậy mà bây giờ đổi ngược lại, bị chị Thẩm ghét bỏ. Mối quan hệ của họ giống như trong tiểu thuyết.” 

Cô cảm thấy quá kỳ diệu.

Từ nhỏ đến lớn bạn bè xung quanh cô không có ai nổi loạn, hầu hết đều là bạn bè ngoan nên chưa bao giờ biết đến chuyện tình một đêm đặc sắc.

“Em cảm thấy quá kích thích.”

“Kích thích?” Giang Hàn nhướng mày, “Kích thích cái gì?”. 

Nguyễn Ngôn Ninh vui vẻ mút lấy kẹo trái cây, ngón tay tinh tế trắng nõn chạm vào cửa kính xe, “Chuyện tình một đêm đó! Em đặt cược vài tệ khẳng định anh Lâm Thâm bắt đầu thích chị Thẩm.”

Giang Hàn nhìn tình hình giao thông phía trước không nói lời nào, đợi tới khi lái xe lên đường cao tốc anh quay sang liếc nhìn Nguyễn Ngôn Ninh một cái.

Thu hồi tầm mắt, anh trầm giọng hỏi, “Đây là lý do em muốn chuẩn bị tâm lý trong ba ngày?”

Nguyễn Ngôn Ninh nghe không hiểu, nghi ngờ ‘hả’ một tiếng. 

Giang Hàn cười như không cười, “Bởi vì chúng ta đã kết hôn nên em mới thấy chúng ta không kích thích bằng Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia cho nên mới không để anh ngủ ở phòng ngủ chính.” 

Ý cô đâu phải vậy?

Hơn nữa chẳng phải cô đang nói với anh về chuyện bát quái của người khác hay sao? Thế nào lại quay sang nói đến chuyện giữa anh và cô rồi?

“Anh nói gì thế?” Nguyễn Ngôn Ninh quyết định giả ngốc.

Giang Hàn bật cười, “Em thật sự nghe không hiểu?”

Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu, áp gương mặt nóng bừng vào cửa kính xe, “Anh nói em là bạn học nhỏ nên em nghe không hiểu mấy điều đó đâu.”

“Được rồi.” Giang Hàn đăm chiêu gật đầu.

Nguyễn Ngôn Ninh tưởng anh bằng lòng tha cho mình, ngờ đâu giây tiếp theo cô nghe thấy Giang Hàn mở miệng, “Vậy bạn học nhỏ này sẽ do anh phụ trách dạy hư.”

Anh phụ trách dạy hư.

Sao có thể nói ra mấy kiểu này?

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy cửa kính xe cũng không làm gò má cô hạ nhiệt độ, cô không dám nói nữa nhưng không nhịn được giấu Giang Hàn lén lút cong khóe môi.

Chiếc xe đến bãi đỗ xe trong tiểu khu, Nguyễn Ngôn Ninh chuẩn bị mở cửa xuống xe thì tay đặt trên đùi đột ngột bị anh giữ lấy.

Cô xoay người, nhìn gương mặt cười như không cười của Giang Hàn.

Nguyễn Ngôn Ninh vô thức muốn né tránh nào ngờ Giang Hàn không cho cô cơ hội đó, một tay anh nắm lấy tay cô, tay còn lại giữ gáy Nguyễn Ngôn Ninh, nghiêng người trao cô nụ hôn.

Nụ hôn này dường như khác với trước đây, Nguyễn Ngôn Ninh thậm chí có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh.

Một lúc sau, Giang Hàn mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn, “Môi Nhất Nhất thật ngọt.”

Đôi mắt Nguyễn Ngôn Ninh ngập nước, nghe vậy thì dùng đầu lưỡi liếm cánh môi giống muốn tìm xem có hương vị gì trên môi. Nhưng cuối cùng vẫn không hiểu tại sao Giang Hàn có thể nói rằng môi cô ngọt.

Giang Hàn không giải thích, dựa người vào ghế lái nhìn Nguyễn Ngôn Ninh một lát, sau đó mới bảo cô xuống xe.

° ° °

Ngày thứ hai Giang Hàn như thường lệ lái xe đưa Nguyễn Ngôn Ninh đến bệnh viện, tuy nhiên anh chỉ dừng xe ở trước cổng bệnh viện, dường như không có ý định bước vào.

“Chỗ để xe trong bệnh viện đầy rồi sao?” Nguyễn Ngôn Ninh nhớ rõ bệnh viện phân chia chỗ để xe rõ ràng, xe của cán bộ đều đã đăng ký chỗ để không có chuyện hết chỗ.

Giang Hàn xoa đầu Nguyễn Ngôn Ninh, “Hôm nay anh xin nghỉ, không đi làm.”

“Chút nữa anh tới Dương An đón Tiểu Tinh và bà nội thằng bé. Bên khoa tim mạch đã sắp xếp giường bệnh.” Giang Hàn dịu dàng giải thích với cô, “Có lẽ tầm khoảng giữa trưa anh sẽ về.”

Giang Hàn từng nói sẽ giúp Tiểu Tinh liên hệ với bác sĩ, không ngờ thao tác của anh nhanh gọn như vậy.

Nguyễn Ngôn Ninh đột nhiên thấy xấu hổ, mấy ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cô từng quên mất chuyện tìm nơi điều trị cho Tiểu Tinh.

Cô nhìn anh, “Em cũng muốn đi.”

“Chính vị sợ em muốn đi cùng nên đến bây giờ anh mới nói cho em biết.”

Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, không hài lòng với quyết định của anh, “Tại sao anh không muốn em đi cùng?”

“Anh sợ em mệt mỏi.” Đi đi về về phải mất năm tiếng hơn.

“Anh không sợ mệt thì em cũng không sợ mệt.” Nguyễn Ngôn Ninh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, “Hơn nữa em là người thân thuộc với Tiểu Tinh nhất, có thể lúc thấy anh thằng bé sẽ không chịu đi!”

Giang Hàn cúi đầu cười thành tiếng, “Anh đã liên lạc với bà nội Tiểu Tinh, em không phải lo lắng, anh sẽ có cách để thằng bé tin mình.”

“Nhưng mà …”

Nhìn dáng vẻ muốn đi cùng mình của Nguyễn Ngôn Ninh, Giang Hàn thấy cô thật sự đáng yêu.

Ánh cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, “Cứ cho là anh đồng ý để em đi cùng thì em lấy lý do gì xin chủ nhiệm Lưu nghỉ?”

Tuần trước cô mới xin nghỉ, hơn nữa một thực tập sinh xin nghỉ không dễ dàng như Giang Hàn xin.

Cô không tình nguyện trì trệ ngồi trên xe một lúc thấy sắp muộn giờ làm mới chịu xuống xe.

Cách lớp cửa xe cô vẫy tay với anh, “Anh đi đường chú ý an toàn, khi nào trở về thì gọi cho em.”

Thấy Giang Hàn gật đầu, Nguyễn Ngôn Ninh mới an tâm bước vào bệnh viện.

Tuy rằng cô mới thực tập ở bệnh viện không lâu nhưng từ khi Nguyễn Ngôn Ninh tới khoa tuyến đã được Giang Hàn hướng dẫn nên hôm nay không thấy Giang Hàn. Cô ngồi trong phòng giao ban thấy không quen lắm.

Đến cả Đường Đậu cũng không nhịn nổi tò mò hỏi Nguyễn Ngôn Ninh giáo sư Giang luôn chăm chỉ đi làm sao hôm nay không tới.

Kiểm tra phòng bệnh xong, Nguyễn Ngôn Ninh vào phòng mổ cùng giáo sư Trần và Viên Hướng Vũ. Trong ngày hôm nay có hai ca mổ, bệnh nhân thứ nhất là một bà lão hơn bảy mươi tuổi còn người thứ hai là bệnh nhân cô phụ trách hướng dẫn đăng ký đơn xác nhận phẫu thuật ngày hôm qua.

Ca phẫu thuật thứ nhất diễn ra suôn sẽ, sau khi ca mổ kết thúc vào một giờ chiều, cô và Viên Hướng Vũ vội vàng đến căng tin ăn tạm một bát mì sau đó trở về phòng một chuẩn bị ca phẫu thuật tiếp theo.

Ca mổ thứ hai bắt đầu vào 2 giờ 30 phút chiều, Nguyễn Ngôn Ninh chuẩn bị sẵn tinh thần đến bảy tám giờ tối mới được tan ca.

Bác sĩ mổ chính lần này là chủ nhiệm Lưu Kế Nghiêu, cô không xem lơ là công việc, nghiêm túc theo dõi từng thao tác của ông ấy.

Được hơn một tiếng phẫu thuật, Lưu Kế Nghiêu cau mày lắc đầu, “Không ổn rồi.” 

Lúc kiểm tra tình trạng bệnh nhân, Lưu Kế Nghiêu không định cho anh ấy phẫu thuật nhưng vợ của bệnh nhân lại nhất quyết yêu cầu thử phẫu thuật. Lúc này khoang bụng đã được mở ra, tình trạng bên trong khoang bụng hiện lên rõ ràng, không thể cắt bỏ khối u.

Lưu Kế Nghiêu nói với Viên Hướng Vũ, “Cậu gọi điện thông báo với người nhà bệnh nhân bên ngoài phòng phẫu thuật, giải thích rõ tình hình của bệnh nhân rồi bảo họ ký tên.”

“Vâng ạ.” Viên Hướng Vũ không dám chậm trẽ, cởi áo phẫu thuật sau đó đi ra ngoài gọi điện.

Mất một khoảng thời gian anh ấy mới trở về.

“Giải thích xong hết chưa? Ai là người ký tên?” Lưu Kế Nghiêu bắt đầu thực hiện thao tác đóng khoang bụng.

“Em trai người bệnh ký.” 

“Vợ bệnh nhân đâu?” Nghe xong đáp án này Lưu Kế Nghiêu biết vợ bệnh nhân chưa chấp nhận được chuyện này.

Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng giải thích, “Vợ của bệnh nhân bận việc, ngày hôm qua người ký giấy đồng ý phẫu thuật cũng là em trai bệnh nhân.”

“Vậy thì được.” Lưu Kế Nghiêu vừa khép khoang bụng vừa gập đầu, “Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn xảy đến, Nguyễn Ngôn Ninh bốn tiếng đã được ra khỏi phòng phẫu thuật.

Điện thoại của cô có một cuộc gọi nhỡ của Giang Hàn gọi đến, có lẽ anh đoán được cô đang trong phòng phẫu thuật nên gửi cho cô tin nhắn wechat nói rằng anh đưa Tiểu Tinh và bà nội Tiểu Tinh đi ăn cơm trước.

Nguyễn Ngôn Ninh mỉm cười cất điện thoại đi thì đúng lúc thấy một chàng trai mặc áo blouse trắng theo chân Trần Tinh Nguyệt bước ra từ văn phòng.

Nguyễn Ngôn Ninh híp mắt nhìn, chàng trai này bằng tuổi cô nhưng hình như không thực tập ở khoa tuyến tụy. Chẳng biết vì sao lại đến tìm Trần Tinh Nguyệt.

Cô không quen biết cậu ta, chỉ là có ấn vì nghe nói cậu ta là đối thủ cạnh tranh xin làm nghiên cứu sinh dưới trướng chủ nhiệm khoa tim Đinh Trung Ngạn. 

Nguyễn Ngôn Ninh không hứng thú tìm hiểu quan hệ riêng tư của người khác, thấy Trần Tinh Nguyệt nhìn mình, cô thu hồi ánh mắt bước đến phòng nghỉ.

Bởi vì Giang Hàn xin nghỉ phép, toàn bộ nhóm hôm nay chỉ có mình Đường Đậu ngồi trong phòng. Thấy Nguyễn Ngôn Ninh xuất hiện ở cửa phòng nghỉ, cô ấy mừng đến suýt chút nữa bật khóc.

“Mình còn tưởng sẽ cô đơn ở đây một ngày, không ngờ cậu hoàn thành xong sớm.”

Nguyễn Ngôn Ninh uống một ngụm nước, ngồi xuống ghế xoa xoa bàn chân đau nhức, “Hôm nay công việc bận lắm hả?”

Đường Đậu lắc đầu “Không bận, chỉ là mình thấy buồn chán.”

“Suốt ngày chỉ biết buồn chán.” Viên Hướng Vũ đẩy cửa đi vào, “Bệnh án điều trị của bệnh nhân đã viết xong chưa mà than thở buồn chán.”

“Nếu em viết xong thì anh phải gọi em là ba, được chứ?” Đường Đậu cảm thấy Viên Hướng Vũ mỗi ngày đều nhằm vào mình.

“Con gái!” Viên Hướng Vũ thich thú trêu chọc.

“Con gái cái đầu anh!”

Đường Đậu lấy gối ôm trên giường nghỉ ném vào Viên Hướng Vũ, không ngờ anh ấy nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn họ đấu võ mồm, cảm thấy giữa họ có cái gì đó, nhịn không được cười rộ lên.

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, cảm thấy thú vị, không nhịn được cười.

Sau một lúc ầm ĩ, Đường Đậu mới hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Công việc của chúng ta hôm nay hoàn thành xong hết rồi đúng không?” 

Viên Hướng Vũ nhanh mồm chen vào, “Điều kiện đầu tiên để hoàn thành công việc là em phải viết bệnh án đạt tiêu chuẩn nếu không anh và đàn em Nguyễn sẽ phải chết cùng em đó.”

“Đừng có coi thường em.” Đường Đậu chun mũi, tiến đến bên cạnh Nguyễn Ngôn Ninh, “Ninh Ninh, lâu lắm rồi bọn mình không có cơ hội vui chơi cùng nhau, chi bằng nhân lúc rảnh rỗi chúng ta dạo chơi game vương giả một chút?”

“Bây giờ à? Không ổn lắm đâu.” 

Viên Hướng Vũ nghe vậy thì phấn khích, anh ấy đã chứng kiến thực lực chơi game của Nguyễn Ngôn Ninh.

Viên Hướng Vũ lấy điện thoại ra nói với cô, “Nào, sắp tan làm rồi, chơi một tý không sao.”

Đường Đậu mở game chơi theo, nhìn Nguyễn Ngôn Ninh nhõng nhẽo. Nguyễn Ngôn Ninh bị bọn họ dụ dỗ, nghĩ đến dù sao bản thân cũng phải đợi Giang Hàn nên đồng ý tham gia.

Có lẽ hôm nay không phải cuối tuần nên ghi điểm rất thuận lợi, sau vài trận có một chàng trai nhóm kế bên xin chơi cùng.

Trong lúc chơi hăng say, Nguyễn Ngôn Ninh nhận được một cuộc điện thoại, cô gần như không thèm để ý người gọi là ai trực từ chối rồi tiếp tục ván game.

Mà người bên kia bị từ chối cau mày, anh nghe thấy giáo sư Trần nói ca phẫu thuật hôm nay kết thúc sớm vậy mà cô vợ nhỏ của anh vẫn chưa nhận điện thoại.

Anh suy nghĩ hai giây rồi sải bước về hướng phòng nghỉ.

Mới đến cửa anh đã nghe thấy tiếng người kích động nói, “Chị Ninh mau tới cứu em, em sắp toi rồi.”

Giang Hàn đẩy cửa vào, thấy bốn người cầm điện thoại ngồi gần nhau, đầu đối đầu, Đường Đậu thì không sao nhưng chàng trai thực tập ở nhóm kế bên lại ngồi sát gần Nguyễn Ngôn Ninh.

Nguyễn Ngôn Ninh dường như không chú ý đến anh.

Câu nói anh nghe được ngoài cửa là chàng trai kia nói, bây giờ cậu ta lại cười nói với cô tiếp, “Chị Ninh quá trâu bò! Về sau em nguyện đi theo liếm cẩu [1].”

[1] Liếm cẩu – 舔狗: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Đường Đậu cười nhạo cậu ta, “Bình thường mấy người liếm cẩu không ai thành công đâu.”

“Không sao cả, chị Ninh đỉnh như vậy ai chẳng muốn liếm?”

Giang Hàn càng nghe mày càng nhíu chặt, dù anh không hiểu từ ‘liếm cẩu’ trong miệng họ là gì nhưng anh cảm thấy đây không phải lời lẽ tốt đẹp.

Anh cố ý ho một tiếng.

Giây tiếp theo cả bốn người họ đều đứng lên, giấu điện thoại ra sau lưng nhìn anh đầy cảnh giác, động tác rất đồng đều.

Thấy rõ người đến là Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, còn híp mắt cười với anh. 

Nguyễn Ngôn Ninh còn chưa chơi xong ván game, cô cố tình nói, “Tài liệu giáo sư Giang cần, chút nữa tôi sẽ đưa.” Sau đó đi đến đóng cửa phòng nghỉ.

Bầu không khí bên trong lại sôi sục tiếp tục chơi.

Giang Hàn đứng ngoài cửa bây giờ mới nhận ra bản thân vừa bị bà xã đuổi.

Cách một cánh cửa nhưng anh vẫn nghe thấy cuộc đối thoại rầm rì của họ. Giang Hàn không vui xoay người trở về phòng làm việc.

Trên đường tới phòng, anh lấy điện thoại ra suy nghĩ rồi gửi cho Giang Nam một tin nhắn: “Liếm cẩu có nghĩa là gì?”

Rất nhanh Giang Nam gửi lại một dấu hỏi chấm.

Không đợi Giang Hàn nhắn tiếp, Giang Nam gửi tin nhắn âm thanh đến, “Anh trai tôi! Ninh Ninh đã làm gì mà khiến một người đàn ông cổ hủ như anh bắt đầu lên mạng lướt sóng?” 

Giang Hàn cũng chẳng đủ kiên nhẫn gõ chữ, dùng âm thành gửi tin, “Nói nhanh đi.”

Giang Nam không dám đắc tội với anh trai, giải thích sơ qua cho anh hiểu, “Đại khái là có một người theo đuổi ai đó, điên cuồng bám theo khen ngợi nịnh bợ người kia.”

Giang Hàn suy nghĩ về chàng trai nói lời đó, vẻ mặt tối đi vài phần.

“Anh trai, đừng nói anh định liếm cẩu ai đó nhé?”

Giang Hàn không quan tâm câu hỏi của Giang Nam, hỏi cô nhóc tiếp, “Có một trò chơi gì mà Vinh diệu, đó là game gì?”

“Anh nói đến trò chơi trên điện thoại hay máy tính?”

“Điện thoại.”

“Hằn là trò chơi Vinh Giả Vương Diệu, Ninh Ninh chơi trò này siêu giỏi.”

Giang Nam cảm thấy thế giới thật nhiều điều bất ngờ, anh trai cô trong ngày hôm nay không chỉ hỏi ‘liếm cẩu’ là gì. Còn hỏi về game trên điện thoại, cái thứ anh ấy không bao giờ ngó ngàng đến

Giang Nam suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Giang Hàn, “Anh! Đừng nói Ninh Ninh chê anh già nên anh cố gắng tìm hiểu tiếp nhận thế giới của người trẻ tuổi nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play