*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tưởng Vân Thư lấy một cái mũ lưỡi trai màu đen từ hàng ghế sau ra rồi đội lên đầu Bạch Đường, do mũ quá rộng nên cụp xuống che khuất khuôn mặt omega.
Bạch Đường bị xoay tới xoay lui, alpha từng chút chỉnh độ rộng của nón rồi hỏi, "Như vậy được chưa?"
"Được rồi ạ." Bạch Đường cởi nón ra, vuốt hết tóc mái ra sau rồi lại đội lên.
Hai người xuống xe, Tưởng Vân Thư tự nhiên đưa tay ra cho omega nắm, sau đó đi vào trung tâm thương mại.
Đã rất lâu rồi Bạch Đường không đi trung tâm mua sắm, đập vào mắt cậu chính là các cửa hàng cao cấp và không gian rộng rãi, sàn nhà dưới chân bóng loáng đến độ phản chiếu rõ ràng ánh đèn trên trần.
Lần cuối cậu được đi trung tâm... Chắc là năm năm trước nhỉ?
Bạch Đường hệt như đứa nhỏ nhà quê lần đầu tiên lên thành phố, cậu ôm cánh tay alpha, vô thức ngẩng đầu nhìn quanh.
Mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa gương mặt, thế nên chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo bên dưới, lúc Bạch Đường ngẩng đầu lên nhìn một hàng bể cá to thì đúng lúc một cô gái vô tình nhìn qua, cô lập tức nhìn chằm chằm không chớp mắt, vô thức đạp chân lên giày của bạn đi cùng rồi dùng khuỷu tay liên tục huých eo bạn mình, "Ê ê ê, người kia là người nổi tiếng đúng không? Phải không vậy?"
Đầu của cô bạn lập tức xoay như cái ra đa quét hết xung quanh, "Ở đâu ở đâu?!"
"Phía sau kìa, mặc áo len trắng với áo khoác đen, đang nắm tay một người đàn ông mà tớ không thấy rõ mặt nữa."
Cô bạn vờ như không có gì mà vô tình nhìn lại sau lưng, mới nhìn được một giây thì quay phắt đầu lại, tay phải ôm tim, "Đm alpha người ta nhìn thẳng vô mặt tớ kìa! Đm hù chết tớ rồi, sợ vãi mèo! Nhưng mà con mẹ nó đẹp trai thiệt!"
Tưởng Vân Thư cau mày không nhìn nữa, anh vòng tay qua ôm lấy vai Bạch Đường.
Omega ngơ ngác hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"
"Không có gì," Tưởng Vân Thư nói, "Em muốn đi mua vòng tay trước hay là đi ăn trước?"
"Mua vòng trước nha?" Bạch Đường vô cùng phấn khởi, "Em còn chưa nghĩ ra muốn ăn gì nữa!"
Hai người đi vào một cửa hàng trang sức, Tưởng Vân Thư hỏi: "Xin chào, cho tôi hỏi ở đây có vòng tay hay dây chuyền có khóa không?"
Nhân viên nói có rồi dẫn bọn họ tới một cái tủ trưng bày.
Bạch Đường chầm chậm ngắm nhìn từng cái.
Nhân viên muốn tìm đề tài nói chuyện để kéo gần khoảng cách, cô ta cười hỏi: "Xin hỏi là ai đeo ạ?"
Tưởng Vân Thư nói: "Em ấy đeo."
Bạch Đường trả lời: "Là tôi."
Nhân viên giới thiệu với Tưởng Vân Thư rồi cười nói: "Vậy sao ạ ha ha, đúng là nên khóa omega lại, khóa chặt rồi thì không chạy được nữa, nếu omega mà đeo lên thì càng thêm xinh đẹp..."
Bạch Đường nghe cô ta nói thế thì lập tức cau mày không vui.
Tưởng Vân Thư ngẩng đầu, vô cảm hỏi, "Buồn cười lắm sao?"
Nhân viên sửng sốt.
Tưởng Vân Thư lập tức kéo Bạch Đường ra khỏi cửa hàng này.
Nhân viên nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng khó chịu đanh đá nói với người khác: "Kiểu gì vậy trời... Rõ ràng alpha khác nghe vậy thì vui vẻ biết bao."
Tưởng Vân Thư vuốt ve lòng bàn tay của omega, nghiêng đầu nói: "Anh không có ý này đâu."
"Em biết mà." Tuy Bạch Đường lắc đầu nhưng khuôn mặt đã ủ rũ, "Nhưng bọn họ thấy ghét quá đi."
Tưởng Vân Thư muốn hôn omega của mình để an ủi nhưng đây là nơi công cộng, thế nên anh đành nắm thật chặt tay của người trong lòng, "Mặc kệ bọn họ đi em."
Hai người đi đến cửa hàng trang sức thứ hai.
Nhân viên cửa hàng nhiệt liệt giới thiệu: "Hai anh nhìn kiểu này xem, đây là mẫu hot nhất của chúng tôi đó, bán chạy nhất ba năm nay luôn! Giá siêu ưu đãi!"
Đó là một chiếc vòng vàng mảnh, tuy hoa văn đơn giản nhưng tinh xảo, đúng thật là rất đẹp.
Tưởng Vân Thư so thử vòng lên cổ tay Bạch Đường, sắc vàng càng thêm rực rỡ trên làn da trắng nõn, anh hỏi omega: "Em thấy sao?"
Nhân viên cửa hàng thấy có hy vọng nên vội vàng nói: "Quá là đẹp luôn ạ! Đặc biệt là với cổ tay của anh nữa, với lại đây cũng là mẫu trang sức do nhà thiết kế nổi tiếng Tưởng Vân Tô thiết kế đó ạ, vô cùng có giá trị luôn!"
Tưởng Vân Thư lại lạnh mặt đi ra khỏi cửa hàng, anh hé miệng phun ra hai chữ: "Xui xẻo."
Bạch Đường càng thêm ủ rũ, mặc dù cổ tay đã tháo băng nhưng vết thương vẫn còn chưa lành hẳn. Alpha lấy chai nước rửa tay từ trong túi ra, đổ ra một ít rồi xoa xoa lên bàn tay trái đã bị vòng tay kia đụng vào.
Đến cửa hàng thứ ba, vẫn là lời giới thiệu giống hai lần trước, lúc này Bạch Đường nhìn trúng một kiểu, cậu đi đến nhỏ giọng ghé vào tai alpha: "Cái thứ ba ở hàng thứ hai đẹp quá ạ..."
Tưởng Vân Thư liền nói nhân viên lấy ra cho mình xem, "Đây là mẫu thiết kế của ai thế?"
Đây là lần đầu tiên nhân viên bị hỏi câu này, cô nói: "Là của nhà thiết kế beta nữ Lashwe ở Tinh 4 ạ, chất liệu của mẫu này không phải bạc mà là bạch kim."
Nghe xong Tưởng Vân Thư mới đeo lên cổ tay cho Bạch Đường, vòng tay rộng khoảng 4.3mm, được thiết kế bất quy tắc, ở khúc giữa vòng được xoắn theo góc khoảng 10 độ, nhìn từ bên trái thì thấy ba mặt nhưng nhìn từ bên phải lại chỉ thấy có hai, cả chiếc vòng được đánh sáng bóng nên nhìn có vẻ mượt mà, các khớp nối liền kề uốn lượn với nhau càng khiến cổ tay thêm mảnh khảnh tinh xảo, mặc dù anh cảm thấy rằng Bạch Đường không cần gầy hơn nữa.
Bên dưới chiếc vòng có một cái lỗ nhỏ, nhân viên tìm một hồi rồi lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ thuộc về chiếc vòng, "Mỗi chiếc vòng của mẫu này thì sẽ có ổ khóa khác nhau, với lại anh cũng có thể khắc thêm chữ lên hay gắn thêm charm trang trí ạ."
Nhân viên lại lấy ra một cái hộp, bên trong là một chiếc vòng và một chiếc nhẫn khác, "Chiếc vòng B và chiếc nhẫn này là chung một cặp với chiếc vòng A, chúng là một đôi ạ."
Bạch Đường hỏi: "Ý cô là?"
"Nếu hai anh là người yêu của nhau thì có thể mua vòng tay A và vòng tay B với nhau, hoặc là mua vòng tay A với chiếc nhẫn này đó ạ."
Ánh mắt Bạch Đường lấp lánh nhìn Tưởng Vân Thư.
Ngay sau đó cậu như tỉnh ngộ ra. Cậu với bác sĩ Tưởng không có tín vật đính ước, không có cầu hôn, không có lễ cưới, cũng không có nhẫn.
"Cũng được." Tưởng Vân Thư hỏi ý Bạch Đường, "Anh mua nhẫn nhé? Nếu trên tay đeo đồ thì không tiện làm việc lắm."
Bạch Đường cúi đầu, đúng rồi, cậu với bác sĩ Tưởng không có cái gì hết, cậu sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền để mua nhẫn cho bác sĩ Tưởng, phải mua cái đắt tiền! Phải đính kim cương to! Không muốn dùng tiền của tên yêu ma quỷ quái đó đâu... Nhưng mà tiền lương của giáo viên Phượng Tê thấp lắm, dù sao hầu hết giáo viên ở đây đi làm cũng không phải vì tiền, nếu một tháng được 2000 thì... Bạch Đường lẩm nhẩm tính toán, vậy thì cậu phải để dành tới tám tháng, có hơi lâu... Huống chi bây giờ cậu cũng chưa có lương, mới chỉ đi làm trợ giảng mà thôi... Bạch Đường càng nghĩ càng cau mày, tổ chức đám cưới cũng cần tiền, mua quà mua hoa cũng cần tiền...
Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ véo véo omega đang đi vào cõi thần tiên, "Bạch Đường à."
"Dạ?" Bạch Đường hoàn hồn, lúc ngẩng đầu lên thì dáng vẻ sầu não vẫn chưa tan biến, "Sao thế ạ?"
Tưởng Vân Thư nói lại lần nữa: "Anh mua nhẫn nhé? Anh sẽ đeo lên dây chuyền, chứ lúc phẫu thuật thì không thể đeo trang sức được."
"Được, được ạ." Bạch Đường lập tức hưng phấn trở lại, đây là món trang sức đôi đầu tiên của bọn họ đó!
Không sao hết, dù sao thì cậu và bác sĩ Tưởng sẽ ở bên nhau cả đời! Tương lai còn dài mà!
Nhân viên lấy hai tờ giấy ra rồi đưa cho hai người, nói: "Hai anh hãy viết nội dung muốn khắc lên đây đi ạ."
Bạch Đường cầm lấy viết, gần như không nghĩ ngợi mà viết xuống chữ "THƯ".
Nhưng sau khi cậu viết xong thì alpha vẫn còn cầm bút, anh nhíu mày nhìn xuống tờ giấy như đang tự hỏi xem nên viết gì.
Bạch Đường chớp chớp mắt, chợt ngây người, cậu há miệng nhưng không biết nói gì, đột nhiên có chút khó chịu, trái tim như rơi vào hầm băng, dần dần chìm xuống.
Nghĩ, nghĩ lâu như vậy sao? Cậu cứ ngỡ alpha cũng sẽ không chút do dự mà viết tên cậu, là cậu... Là cậu quá xem trọng bản thân sao?
Bạch Đường hô hấp khó khăn, cậu quay đầu đi hít thở vài cái, thế nhưng lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, mũi cũng bắt đầu chua xót.
Lúc này Tưởng Vân Thư mới bắt đầu hạ bút, anh hơi khom lưng vẽ xuống cái gì đó, vẽ xong thì hình như không hài lòng mà gạch bỏ rồi vẽ lại lần nữa, vẽ tới vẽ lui mười mấy lần, mãi đến khi tờ giấy trắng A4 gần như bị lấp đầy bởi mực đen thì anh mới dừng lại.
Anh vừa định cho Bạch Đường xem thì lại thấy cậu cúi đầu, hai tay chống trên đầu gối, tuy mũ lưỡi trai che khuất gương mặt nhưng khóe miệng đã xụ xuống, trông vô cùng tủi thân.
"Em sao thế?" Tưởng Vân Thư lập tức nhận ra cảm xúc của omega bị tuột dốc, anh xoay người lại nhìn xuống khuôn mặt dưới vành nón, Bạch Đường muốn trốn nhưng đôi mắt đo đỏ đã bại lộ dưới ánh mắt alpha.
Tưởng Vân Thư xoay vai cậu lại rồi ôm người vào lòng, "Em sao vậy? Nói chuyện nào."
Omega không có khóc, cậu cố nhịn xuống rồi vươn tay từ trong lòng alpha cầm lấy tờ giấy, tội nghiệp nói: "... Em muốn xem anh viết gì."
Đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, là một hình gì đó, hai bên là hình tam giác, còn ở giữa là một... hình tròn?
Bạch Đường mở to mắt ra nhìn, cậu cố nén nước mắt trở vào, tủi thân nói: "Này là gì thế..."
Là ký hiệu riêng với ai ư.
Xấu muốn chết!
Tưởng Vân Thư nhìn cậu, trong giọng nói mang theo vẻ khó tin "Mình vẽ xấu đến như vậy sao", "Em không nhìn ra hả? Là viên kẹo(1) đó."
Bạch Đường lại ngẩn người, cậu chớp chớp mắt, nếu nói như vậy thì hình như nhìn cũng giống hình viên kẹo lắm.
Là kẹo!
Đẹp, siêu đẹp luôn!
(1)Tên ẻm là Đường (糖), còn có nghĩa là kẹo í.Cảm giác đau lòng uất ức lập tức bay sạch, cậu nói: "Em còn tưởng anh nghĩ lâu như vậy là tại không biết viết gì..."
Tưởng Vân Thư nhéo nhéo gáy cậu, "Lại suy nghĩ lung tung, anh chỉ đang nghĩ xem nên vẽ như thế nào thôi, dù sao cũng không thể vẽ mỗi cái hình tròn rồi nói với em đây là viên kẹo được"
Bạch Đường nắm lấy tay alpha, tay phải kéo vành nón xuống, đầu càng cúi thấp hơn.
Tưởng Vân Thư tưởng cậu lại muốn ủ rũ nên cúi đầu muốn nhìn xem vẻ mặt của omega, bất chợt nghe thấy bé con trước mặt khúc khích bật cười, khóe môi dưới vành nón sắp kéo tới mang tai.
Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ xoa xoa đầu Bạch Đường, nhóc này cũng dễ dỗ quá rồi, anh nói với nhân viên, "Tôi vẽ xong rồi."
Nhân viên nhận lấy, lúc nhìn xuống tờ giấy của Tưởng Vân Thư thì vẻ mặt có hơi hoang mang.
"Đây là hình đối xứng, cô nói giúp tôi thợ thủ công đừng khắc nhầm nhé." Tưởng Vân Thư lại lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, bên trong là một cái máy định vị mini nhỏ hơn cả móng tay út, anh nói, "Cô có thể gắn cái này vào trong vòng tay được không? Hay là gắn lên charm trang trí cũng được."
Nhân viên khó xử nói: "Gắn được ạ nhưng mà phải cần trả thêm phí."
Tưởng Vân Thư nói không sao, "Làm đẹp là được rồi."
Ngoại trừ cái này thì anh lại bỏ thêm tiền để rút ngắn từ bày ngày làm thành ba ngày.
"Bác sĩ Tưởng ơi, đẹp quá à!" Sau khi Bạch Đường đeo lên thì yêu thích không thôi.
Ba kí tự "THƯ" được khắc bên ngoài vòng hệt như được người nào đó đặc biệt đánh dấu. Omega đang vui vẻ cũng không ý thức được mình thật sự bị người ta "khóa lại" rồi, cậu chạy tới nơi nào cũng sẽ bị tìm thấy.
Cũng có thể không phải là không ý thức được mà là do cậu cam tâm tình nguyện để Tưởng Vân Thư khóa lại.
Tưởng Vân Thư mỉm cười nhìn cậu, dưới lớp áo, ở trước cổ hơi ẩn hiện một vật hình tròn, "Ừm, đẹp thật."
32 năm, đây là lần đầu tiên anh đeo trang sức gì khác ngoài đồng hồ, trên dây chuyền không chỉ có chiếc nhẫn mà còn có chiếc chìa khóa của vòng tay mà chỉ mình anh mới có thể mở.
Ngày tháng trôi qua, Bạch Đường dần bận rộn hơn, vừa đi học vừa đến Phượng Tê làm trợ giảng, còn sửa sang lại tài liệu và giúp Tưởng Vân Thư trị liệu tâm lý, một ngày mà phải chạy tới bốn nơi, so với alpha còn bận rộn hơn, thế nhưng dù có bận đến đâu thì mỗi lần Tưởng Vân Thư trị liệu tâm lý thì cậu vẫn luôn có mặt.
Không biết phía sau có ai đổ thêm dầu vào lửa hay không nhưng vụ án họ Từ giết chồng qua hai ba ngày vẫn không chịu lắng xuống, thậm chí còn càng lúc càng ầm ĩ, nghi phạm Từ vẫn chưa bị bắt giam.
Khi mọi người đều đang dồn hết lực chú ý lên họ Từ thì năm ngày sau khi án mạng xảy ra, một đoạn camera ghi hình bắt đầu lan truyền nhanh chóng trên mạng.
Trong video là một người đàn ông cao lớn đang hút thuốc lá, đột nhiên có một bóng người nhỏ gầy lao đến, hình như chân có tật, tuy chạy khập khiễng nhưng tốc độ rất nhanh.
Trong tay hắn ta cầm dao, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng người đàn ông, máu tươi lập tức phun ra. Gương mặt người cầm dao bị dính đầy máu, hình như còn chưa hả giận nên lại cầm dao đâm liên tiếp lên ngực nạn nhân, sau khi chắc chắn người đàn ông đã chết, hắn ta đứng bên cạnh nở nụ cười đáng sợ, sau đó cầm dao cắt lên cổ mình để tự sát.
Đoạn video đó nhanh chóng bị gỡ bỏ.
Năm tiếng sau, cảnh sát tuyên bố: 16 giờ ngày 28 tháng 8, khu 4 xảy ra một vụ án mạng, một omega nam đã dùng dao giết người, sau đó tự sát. Cảnh sát bước đầu điều tra, nạn nhân là alpha họ Vương có quan hệ vợ chồng với hung thủ họ Sơ. Sau đó cảnh sát cũng đã nhanh chóng đến hiện trường để ổn định trật tự và tiến hành điều tra những người liên quan.
—Tác giả có chuyện muốn nói: Bác sĩ Tưởng vẽ cái gì thì tôi sẽ đăng trên Weibo, cả nhà tò mò thì có thể lên xem nha haha!
Bác sĩ Tưởng vẽ như z nè
Mint: Mình nghĩ vòng tay của embe sẽ giống giống kiểu này nè: