Khung cảnh xung quanh vừa xa hoa vừa khiêm tốn, lạnh lẽo vắng vẻ chẳng chút hơi ấm nào, Tưởng Vân Thư đứng trong góc yên lặng nhìn nơi quen thuộc nhưng xa lạ này.
Anh vòng qua bức tường, nhìn thấy một cậu bé đang giơ ba bài thi giữa không trung, giọng điệu vừa hưng phấn vừa mong chờ: "Ba ơi, mẹ ơi, con thi được ba bài 10 điểm nè."
Một người phụ nữ xoay người lại, nhàn nhạt nói: "Chuyện này không phải con nên làm được sao."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Người phụ nữ búi tóc gọn gàng, khuôn mặt tinh xảo, bà bình tĩnh bắt máy, nói: "Chảy máu nhiều sao? Nói bác sĩ Hoàng chuẩn bị sẵn sàng đi, bây giờ tôi qua ngay."
Tưởng Vân Thư yên lặng đứng nhìn, gương mặt vẫn vô cảm.
Người phụ nữ không nhìn cậu bé vẫn đang giơ bài thi mà lướt nhanh qua cậu.
Trước mắt chợt xuất hiện những hình ảnh và quầng sáng kỳ lạ.
Người đàn ông cởi áo blouse trắng ra, cầm lấy phiếu điểm trên bàn, ông chỉ nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Mấy môn khác đều đạt điểm cao, vì sao môn chính trị lại không được."
Cậu bé có vóc dáng mảnh khảnh ngồi trên sô pha, thất thần đáp: "Con xin lỗi."
Khuôn mặt người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, dường như là cảm thấy không thể nào hiểu nổi: "Thành tích còn không tốt bằng của ba và mẹ con thì sau này sao có thể trở thành bác sĩ hả?"
Cậu bé không trả lời, yên lặng nhìn từng đường thẳng giao nhau trên ô gạch.
"Lấy sổ ghi chép mới lại đây." Người đàn ông nói, "Ba lập thời gian biểu cho con, không làm xong thì không được ngủ."
Tưởng Vân Thư bừng tỉnh trong bóng đêm, anh có chút thở gấp, sau khi bình tĩnh trở lại thì đổi tư thế nằm nghiêng rồi một lần nữa nhắm mắt lại.
7:30 sáng, Tưởng Vân Thư ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, anh vừa mới đi vào nhà bếp hấp sủi cảo thì nhìn thấy Đường Đen từ ổ cún trong khách nhảy ra, điên cuồng lắc đuôi dụi vào chân anh, hết sức nhiệt tình.
Tưởng Vân Thư "Suỵt" một tiếng, "Đừng lên đánh thức chủ mày."
Đêm qua Bạch Đường lại thức khuya, nói là đang học thuộc cột mốc lịch sử, học gần hai giờ đồng hồ, nhất định hôm nay sẽ dậy không nổi.
Gần đến 9 giờ Bạch Đường mới mơ mơ màng màng ló đầu ra từ khúc ngoặt lầu hai, gọi xuống nhà: "Bác sĩ Tưởng ơi?"
"Ừm, tôi đây." Tưởng Vân Thư đang ngồi ở bàn ăn đọc báo, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng ạ." Bạch Đường mềm giọng nói rồi dụi dụi mắt đi rửa mặt.
Sau đó cậu dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào bàn ăn, "Bác sĩ Tưởng dậy hồi mấy giờ thế ạ?"
Tưởng Vân Thư lật sang trang khác, "7 giờ."
"Sao anh dậy nổi vậy." Bạch Đường nhìn quầng thâm dưới mắt alpha, lẩm bẩm nói, "Cũng 2 giờ mới ngủ mà anh không mệt sao?"
Bạch Đường mím môi ăn vài miếng sủi cảo nhân bắp, không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không nhưng mà khi sống chung với Tưởng Vân Thư, càng lúc cậu càng có cảm giác trên người alpha như bị trói buộc bởi vô số khuôn phép.
Lấy một trường hợp gần nhất mà nói, hôm đó nghe nói trong công ty có việc cần Tưởng Vân Thư đứng ra giải quyết, đến khi alpha về nhà là đã gần 11 giờ.
Bạch Đường thấy anh liên tục nhéo nhéo mi tâm, đôi mắt khô khốc phải cách vài phút nhỏ mắt một lần, có thể nói là mệt mỏi quá độ, ai ngờ hơn 12 giờ Bạch Đường bước ra khỏi phòng thì vẫn thấy Tưởng Vân Thư ở trong thư phòng bật đèn thức khuya, anh nói lịch trình hôm nay còn chưa hoàn thành, kêu cậu đi ngủ trước đi.
Còn như hôm nay nữa, nếu thật sự rất mệt thì cứ ngủ thêm một chút nữa đi, nửa tiếng cũng được, ít hơn nửa tiếng cũng không sao, nhưng mà alpha vừa nghe tiếng chuông báo thức là đã ép buộc bản thân thức dậy rồi.
Rõ ràng trong mắt toàn là tơ máu.
Vô số lần Bạch Đường không biết mình đang nghĩ gì, vừa lo lắng vừa...
"A!" Trong miệng Bạch Đường còn ngậm sủi cảo, cậu chạy lên lầu lấy phiếu điểm trong cặp ra rồi chạy xuống lầu đưa cho Tưởng Vân Thư, anh tự nhiên nhận lấy.
Dường như hai người cũng không cảm thấy cách thức sống chung như phụ huynh và trẻ nhỏ này có gì không ổn cả.
Bạch Đường vịn lấy cạnh bàn, có chút căng thẳng hỏi: "Được, được không ạ?"
Tưởng Vân Thư gật đầu: "Cũng ổn rồi, mấy môn này đều ngang bằng nhau, nhưng mà toán có hơi thấp, nếu không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Bạch Đường nhỏ giọng nói: "Em sợ làm phiền đến anh, anh cũng đang học mà."
"Không có gì đâu, không phiền." Tưởng Vân Thư nói, "Kiến thức của tôi đã lấy về rồi, bây giờ cậu đang trong giai đoạn cần phải xây dựng nền tảng, hiểu rõ vấn đề."
Đây, đây là sự khác nhau giữa học sinh giỏi và mình sao! Bạch Đường nghĩ ngợi, nhưng cậu cũng đã mơ ước Tưởng Vân Thư từ lâu rồi.
Ôi, học sinh siêu siêu giỏi đấy! Một kèm một! Lại còn miễn phí nữa chứ!
"Dạ." Bạch Đường cười hệt như con mèo mới trộm được cá, "Cảm ơn bác sĩ ạ!"
Đáng yêu thật.
Tưởng Vân Thư nhìn sang chỗ khác, "Ừm."
Qua khoảng thời gian bồi bổ chất dinh dưỡng này, cuối cùng Bạch Đường đã không còn quá gầy guộc nữa, trên mặt có một chút thịt, mỗi buổi sáng sắc môi cũng không còn nhợt nhạt như thiếu máu như trước nữa.
"Sắp nghỉ hè rồi." Bạch Đường ăn xong cái sủi cảo thứ mười hai, "Em phải sắp xếp lại đã, nhưng em chưa từng viết thời gian biểu bao giờ."
Tưởng Vân Thư vô thức buột miệng nói: "Vậy để tôi lập cho cậu." Sau đó anh chợt im bặt.
"Dạ?" Bạch Đường ngơ ngác nhìn alpha, "Sao ạ?"
"Không có gì." Tưởng Vân Thư cười cười, "Cậu có thể tự viết rồi đưa tôi xem cho."
Bạch Đường không hiểu vì sao nhưng chỉ cần thứ mà Tưởng Vân Thư đã xem qua thì cậu vô cùng yên tâm, "Được ạ!"
Buổi chiều hai người vẫn đi gặp Chu Triêu Vũ để làm huấn luyện giảm mẫn cảm tưởng tượng, mức độ tưởng tượng qua mỗi lần đều sẽ tăng lên một bậc, mặc dù Bạch Đường chủ động tiến hành trị liệu nhưng từ sân tận đáy lòng đã dần sinh ra cảm xúc mâu thuẫn.
Cậu sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Phản ứng lần này còn dữ dội hơn so với mấy lần trước, Bạch Đường khóc đến khàn giọng, mãi vẫn không dứt.
Tưởng Vân Thư yên lặng đứng ngoài cửa, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả Tần Chung Nam cũng nhịn không được mà chửi tục, "Con mẹ nó thằng cặn bã kia chết thoải mái thật."
Hơn mười phút sau, cửa chợt mở ra, Chu Triêu Vũ nhìn thấy ngọn núi lớn trước mặt mình thì sững người, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, "Đúng lúc, anh Tưởng đi vào đây một chút đi."
Đèn trong phòng đã sáng lên, Bạch Đường cuộn người trong góc giường, cả người trốn ở trong chăn, càng đến gần thì tiếng khóc càng thêm rõ ràng.
Chu Triêu Vũ nói, "Huấn luyện hôm nay tới đây thôi, cảm xúc em ấy không ổn lắm, tôi không thể trấn an được, anh thử xem thế nào."
Tưởng Vân Thư không chút do dự nhấc chân đi vào, thoạt nhìn bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng bước chân vội vàng đã bán đứng anh, Chu Triêu Vũ thu hết vào trong mắt.
"Bạch Đường," Tới gần mép giường, Tưởng Vân Thư bước nhẹ lại, anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, "Là tôi đây, đừng sợ."
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy cậu bỗng co rúm lại.
Tay Tưởng Vân Thư nhẹ nhàng len vào trong chăn, lại hỏi, "Bạch Đường có muốn nắm tay không?"
Bạch Đường run rẩy,a theo bản năng lùi về sau áp sát vào tường, vẫn không nói gì.
Tưởng Vân Thư vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, không biết qua bao lâu, dưới chăn vang lên tiếng sột soạt, sau đó anh cảm giác được ngón tay như được cái gì đó e dè nắm lấy, ẩm ướt lạnh lẽo.
Đó là tay của Bạch Đường.
"Hôm nay anh phải đặc biệt chú ý tới cảm xúc của em ấy, thật sự bị dọa rồi." Chu Triêu Vũ khoác áo blouse của Tần Chung Nam, "Lần huấn luyện này cũng chưa hoàn thành, lần sau sẽ làm lại nội dung tưởng tượng của hôm nay."
Tưởng Vân Thư vuốt ve đầu ngón tay, cau mày hỏi: "Nhất định phải thực hiện huấn luyện này sao? Có phương pháp nào khác có thể không khiến Bạch Đường sợ hãi không, cứ từ từ cũng được."
"Không có," Chu Triêu Vũ bình tĩnh đáp, "Nhưng thật ra tôi thấy huấn luyện này không làm cũng không được."
"Ý cậu là sao?"
"Bạch Đường rất tin tưởng anh." Chu Triêu Vũ nói, "Em ấy thật lòng muốn ỷ lại vào anh, bởi vì trong lúc em ấy tuyệt vọng muốn tìm đến cái chết thì anh xuất hiện, với lại bây giờ đang dần tốt lên rồi."
Tưởng Vân Thư dừng một chút: "Ừm."
"Anh có thể về bàn bạc với em ấy xem có muốn tiếp tục huấn luyện tưởng tượng nữa không, nếu không thì phải cẩn thận đừng để em ấy bị kích thích là được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT