Chương 1147

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy cả thân thể trần chuồng của anh, lập tức đỏ mặt xoay người, ra lệnh nói: “Mặc quần áo vào!”

Hoắc Trì Viễn không quản chuyện không mặc quần áo, chạy tới ôm cổ cô: “Anh mơ thấy em không quan tâm anh! Nha đầu, đừng dọa anh!”

“Nếu em không cần anh, anh sẽ khổ sở chứ?” Tề Mẫn Mẫn ở trước ngực anh, âm thanh khàn khàn nói.

Cô không quay đầu lại, không nhìn được ánh mắt của anh, cho nên cũng không nhìn được thâm tình và sợ hãi trong mắt anh.

Sau một lúc lâu, Hoắc Trì Viễn mới ngẩng đầu từ đầu vai của Tề Mẫn Mẫn, dùng sức xoay người cô lại, đặt tay cô ở lồng ngực của mình, hốc mắt đỏ lên nhìn mắt to của cô có chút sưng đỏ, trịnh trọng nói: “Không cho nói lời như thế, anh thật sự già đi, không thể chịu được dọa dẫm đâu, nếu em không quan tâm anh, anh không chỉ khổ sở, mà nơi này sẽ đau, rất đau!”

Tề Mẫn Mẫn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đáng thương như vậy của Hoắc Trì Viễn, rốt cuộc cũng bật cười.

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn:”Ai nói không cần anh? Tại anh không việc gì lại đi nghĩ linh tinh đấy chứ.”

Hoắc Trì Viễn nhíu mày:”Không có sao?”

Tề Mẫn Mẫn cắn môi, nhỏ giọng than thở nói:”Có lẽ anh không cần quan tâm đêm em nữa đâu!”

Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc Trì Viễn một tay ôm cô vào lòng:”Sẽ không đâu! Làm sao anh lại không quan tâm đên nha đầu của anh? Nếu không cần em, anh đi đâu tìm lại trái tim bây giờ?”

Lần đầu tiên nghe Cô Mạc trêu mình như vậy, tâm trạng thấp thỏm nguyên một ngày của Tề Mẫn Mẫn tốt hơn một chút. Nhưng cứ nghĩ đến Ưng Mẫn, trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.

Cô đẩy Hoắc Trì Viễn ra, u oán nhìn anh liếc mắt một cái:”Râu mọc lên hết rồi, mau đi cạo đi.”

“Sợ anh cọ vào em bị thương sao?” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, cười hỏi.

Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt, đẩy Hoắc Trì Viễn ra.

Tư tưởng của anh không thể trong sáng hơn một chút sao?

………………..

Lúc ăn cơm, Hoắc Nhiên luôn luôn quan sát Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn.

Chừng mực ăn ý!

Anh giống như mọi ngày, không ngừng gắp rau cho chị dâu nhỏ, nhưng chị dâu nhỏ không tươi cười ngọt ngào như mọi khi, cho dù vẫn có vẻ ngọt, nhưng lại có gì đấy chua xót.

Hoắc Nhiên buông đũa xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Hoắc Trì Viễn:”Anh, anh còn chưa thu phục được chị dâu nhỏ sao?”

Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt nhả ra một câu:”Ăn cơm của chú đi!”

“Hoắc Trì Viễn, con và Tề Mẫn Mẫn định ngày làm lại đám cưới đi.” Chu Cầm nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, nói với Hoắc Trì Viễn.”Lần trước náo loạn thành ra như vậy, rất có lỗi với nhà thông gia. Lúc này nhất định phải cho Tề Mẫn Mẫn một hôn lễ hoàn mỹ.”

Hoắc Trì Viễn cũng nhìn Tề Mẫn Mẫn, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô thì ho khan một tiếng:”Không vội!”

“Mẹ, hôn lễ không quan trọng.” Tề Mẫn Mẫn cắn đũa, nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.

Cô không vội mà từ chối hôn lễ. Nếu Hoắc Trì Viễn vẫn không ngừng cho người con gái khác hi vọng, trong lòng vẫn không quên được Tưởng Y Nhiên, cho dù chạy lên mặt trăng tổ chức hôn lễ, được cả thế giới ưu ái, cô và Hoắc Trì Viễn chưa chắc đã ở bên nhau được.

“Ai nói không quan trọng?” Hoắc Trì Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play