Bạch Vi cười bảo: “Cậu cũngthật là, làm việc gì mà chăm
thể! Cậu thế này làm tớ ngại lắm đấy.”
Vì Hạ Văn Hiên nên gần đây Bạch Vi không tập trung vàocông việc, mọi chuyện đều giao cho Cố Tương xử lý, bây
giờ nhìn thấy Cố Tương bị ốm thì cô ấy cảm thấy rất ngại.
Cố Tương nói: “Không có gì dù sao tớ cũng rảnh mà."
Cố Tương vừa dứt lời, bàn tay của Bạch Vi đã nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Hôm nay bên ngoài trời mưa, tay Bạch Vi hơi lạnh nhưng trán Cố Tương lại nóng hầm hập.
Cô ấy đứng trước mặt Cố Tương, nói: “Cậu bị sốt rồi.

Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, mà cái chăn này của cậu lại quá mỏng.”
Cố Tương: “Tối hôm qua tớ nóng quá, ai ngờ nửa đêm lại mưa, tớ cũng không quá để ý nên không biết.

Không sao đâu, lát nữa uống thuốc vào là ổn thôi.”
Cố Tương giơ tay ra gỡ tay Bạch Vi.
Mặc dù Bạch Vi chỉ là bạn bè, nhưng đối với Cố Tương, đôi khi cô ấy giống như một chỗ dựa.
Nhất là khi Cố Tương vừa rời khỏi nhà họ Mạnh, trong lòng cô lúc này đang cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa, sự quan tâm của Bạch Vi khiến cô tự nhiên thấy cảm động.
Nhận thấy mình hơi quá, Cố Tương quay mặt sang chỗ khác.
Bạch Vi nói: “Cậu lúc nào cũng vậy, chẳng chịu để ý gì hết, mau đến bệnh viện khám đi.

Mà chẳng phải chồng cậu là bác sĩ à? Cậu cứ đến đó gặp anh ta đi, để anh ta quan tâm cậu.”
Cố Tương không thể nhịn được cười khi nghe Bạch Vi nói thế, “Cậu cảm thấy anh ta sẽ quan tâm đến tớ sao?”
Bạch Vi nói: “Dù sao cậu cũng đã kết hôn với anh ta rồi, anh ta dám mặc kệ cậu à?”
Cố Tương nhớ lại những lời Giang Trì nói trước đó, cô cười bảo: “Anh ta làm sao có thể tốt hơn Vi Vi của tớ được! Cậu là người tốt với tớ nhất rồi, nếu không có cậu, tớ không biết phải làm thế nào nữa.”
Bạch Vi nhìn Cố Tương mà không nói nên lời, sau đó cô ấy lại bật cười vì dáng vẻ của Cố Tương.
Bạch Vi đưa tay lấy bản vẽ bên cạnh, thu dọn đồ đạc rồi bảo với Cố Tương: “Mau dậy đi, ăn chút gì đó rồi tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện khám.

Tớ cảm thấy không yên tâm khi thấy cậu thế này! Hơn nữa, nếu cậu lây cho mọi người thì làm sao bây giờ?”
Trong cửa hàng của họ có khá nhiều nhân viên, nếu bị lây bệnh thì mọi người sẽ không thể làm việc được.
Cố Tương: “Tớ biết rồi.”
Sau khi ăn sáng và bận bịu cả một buổi sáng, Cố Tương bị Bạch Vi ép phải đến bệnh viện.
Hiện tại mỗi ngày Cố Tương đều có rất nhiều việc, thay vì để bệnh nặng hơn, vậy chẳng thà đến bệnh viện chữa rồi về cho sớm chợ.
Chỗ này gần bệnh viện nơi Hạ Văn Hiên làm việc, trước đây Cố Tương thường xuyên đến bệnh viện đó nên khá quen thuộc, giờ cô đi thẳng đến đó.
Cố Tương đi khám bác sĩ và được kê một số loại thuốc, để có hiệu quả nhanh nên cô chọn truyền dịch, sau đó ngồi tạm xuống một chỗ nhắm mắt lại...
...
Giang Trì vừa mới từ nhà đến, anh nghe thấy hai đồng nghiệp đang tán gẫu với nhau, “Đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy ai?”
“Ai thế?”
“Chính là cô bạn của Bạch Vi.” Kể từ ngày Cố Tương đánh cô ả hồ ly tinh, cô đã trở thành người nổi tiếng trong bệnh viện.

Cộng với vẻ ngoài ưa nhìn nên khi cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều có ấn tượng rất sâu.
Cầm tập tài liệu trên tay, Giang Trì thoáng ngạc nhiên khi nghe tin này.
Bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện: “Cô ấy sao thế?”
“Tôi không biết, hình như bị ốm! Cô ấy đang truyền dịch ở tầng dưới! Mà trông cô ấy thật xinh đẹp! Không biết cô ấy đã có người yêu chưa, vừa hay em trai tôi cũng đang độc thân.

Cậu thử nói xem, hay là tôi hỏi Bạch Vi một chút, bảo Bạch Vi giới thiệu cô ấy cho em trai tôi, làm em dâu tôi thì sao nhỉ?”
Giang Trì bất giác nhíu mày khi nghe thấy lời này.
Rõ ràng là vợ mình, nhưng lại có người ngấp nghé sau lưng anh, trong lòng Giang Trì có chút không vui..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play