Khi đại nhân báo hỉ đã đứng trong đại
sảnh, tất cả học sĩ đều chuẩn bị quỳ xuống để nghe thông báo. Lúc này có hai bóng người xông lên phía trước rẽ đám đông ra, sau đó dùng thân
mình làm bức tường chắn, vây quanh một nam tử mặc áo lam đầu đội mũ bạc
đang tiến về phía trước.
"Đừng có ngáng đường bổn công tử." Chu Suất vô cùng ngạo mạn, hắn không thèm coi ai ra gì.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay chiếu cáo thiên hạ các
vị học sĩ đỗ tam khôi (ba người đứng đầu) khoa thi năm nay. Năm nay Văn
Thám hoa: Tấu Lương Miễn; Văn Bảng nhãn: Trương Liên Chi; Văn Trạng
nguyên: Trần Cẩn Phong. Võ Thám hoa: Ân Huy; Võ Bảng nhãn: Chu Suất; Võ
Trạng nguyên: Dương Tu.. Khâm thử."
Mỗi khi đọc đến tên ai, sẽ có một người bước ra từ trong đám đông quỳ
xuống tiếp chỉ, thế nhưng đến khi đọc tên Võ Trạng nguyên lại không có
ai xuất hiện. Đại nhân báo hỉ trong lòng thấy có chút kì lạ, theo lí mà
nói việc quan trọng như này cho dù thế nào cũng không được vắng mặt, hơn nữa ở trường thi hôm nọ khi kết thúc trận tỉ thí võ công, Dương Tu đáng lí phải nghĩ tới việc mình sẽ đỗ Tam khôi chứ, tại sao đến bây giờ
không thấy người đâu. Ông cuộn tấm lụa lại, nói với những người đang quỳ dưới đất: "Mời các vị tiến sĩ thi đỗ ngày 15 tháng này đến cung Đại
Minh diện kiến thánh thượng." Nói xong, ông quay đầu về phía chủ quán
trọ đang quỳ xuống nghe thông báo: "Chúc mừng chủ quán, tính ra mấy đời
Trạng nguyên đều ở tại nhà trọ Duyệt Lai, lần này càng lợi hại hơn, đến
cả Bảng nhãn, Thám hoa cũng đều tề tựu đông đủ. Xem ra nói nơi đây là
viên ngọc phong thuỷ quả không oan."
Chủ nhà trọ Duyệt Lai nghe thấy những lời này, cười tươi như hoa: "Nhờ
phúc của đại nhân, quán trọ nhỏ bé này luôn mở cửa nghênh đón ngài."
Lại nói về Chu Suất, kẻ quỳ ở ngay phía trên cùng, hắn đứng dậy, khuôn
mặt vừa nãy còn dương dương tự đắc của hắn bỗng chốc cứng như đá. Tên
nịnh hót bên cạnh hắn thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng lên theo:
"Có phải đại nhân nói nhầm không? Trạng nguyên không phải là Chu Suất
sao?"
"Hừ, ý ngươi có phải là Hoàng thượng viết nhầm tên của Võ Trạng nguyên?" Đại nhân báo hỉ lộ rõ vẻ coi thường đáp lại hắn. Một lời nói như vậy đủ để tên nịnh đầm kia phải sợ hãi mà quỳ sụp xuống đất: "Nào có, nào có,
tiểu nhân chỉ là thuận miệng nói bừa, Hoàng thượng sao có thể nhầm lẫn
được, kẻ sai là tiểu nhân, kẻ sai là tiểu nhân.."
Đại nhân báo hỉ "hừ" một tiếng lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn ta
nữa, ông lại quay sang chủ quán hỏi: "Nghe yết danh là chuyện quan
trọng, không biết Võ Trạng nguyên vì lí do gì lại không có mặt?"
Chủ quán chắp hai tay kính cẩn cúi người thưa: "Có lẽ Võ Trạng nguyên
đang nghỉ ngơi trong phòng nên không biết đại nhân tới, để tiểu nhân lên lầu kiểm tra ạ." Nói xong Nhục Cầu vội chạy lên cầu thang.
"Quan gia, phòng Dương lão gia khóa cửa ạ." Anh ta nhoài người ra ngoài
lan can gỗ, hai tay rủ xuống phía trước, nhìn vị đại nhân đang đứng dưới đại sảnh cười lấy lòng.
"Ngươi không biết gọi cửa à?" Đại nhân báo hỉ có chút nổi giận, cái quán trọ Duyệt Lai to như vậy mà lại toàn mấy người lề mà lề mề.
"Dạ, vâng vâng, tiểu nhân gọi ngay, gọi ngay đây ạ." Nói đoạn anh ta rút tay lại, gõ cửa phòng Dương Tu: "Dương lão gia, đại nhân báo hỉ tới
rồi, ngài xuống lầu một chuyến đi."
Nhục Cầu áp sát tai vào cửa để nghe ngóng nhưng bên trong không có phản ứng gì.
"Quan gia, Dương lão gia không lên tiếng."
Đại nhân báo hỉ xem ra tức giận lắm rồi, ông ta bước lên lầu hai, đẩy gã chủ quán sang một bên, dùng tay gõ nhẹ vào cánh cửa: "Dương lão gia,
tại hạ đến để báo tin, ngài đỗ Võ Trạng nguyên rồi. Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, mời ngài ra tiếp chỉ."
Chủ quán bị đẩy lảo đảo suýt ngã, sau khi đứng vững rồi anh ta lại chạy
qua nịnh nọt, vừa giúp đại nhân gõ cửa vừa cười lấy lòng.
Thế nhưng chờ rất lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì, đại nhân báo hỉ lại gọi mấy lần, cũng không ai trả lời mới quay qua hỏi chủ quán: "Dương lão
gia có phải có việc nên ra ngoài rồi không?"
"Không có.. a, cũng có khả năng là không ở đây." Nói đoạn anh ta gọi
người hầu bàn trong quán: "Gọi thêm mấy người nữa lên đây phá cửa."
Hai người thanh niên thân thể cường tráng nghe thấy chủ quán ra lệnh
liền chạy ngay lên tầng hai, sau mấy lần tông cửa đã phá nát được cánh
cửa, bốn người họ đi vào phòng. Khung cảnh trong phòng khiến bất cứ ai
có mặt ở đấy đều lạnh sống lưng.
Căn phòng được bài trí vô cùng tao nhã, các đồ vật trong phòng đều được
sắp xếp gọn gàng. Cánh cửa sổ phía sau có một khe hở nhỏ, dưới cửa sổ là một chiếc bàn tròn đen kít, một nam tử đang ngồi sau chiếc bàn, mặt
hướng về phía cửa phòng. Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu tím đã phai
màu, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười khó hiểu. Hai cẳng tay anh ta cong vẹo, mu bàn tay cuốn quanh ngực chống xuống mặt bàn. Dọc cánh tay từ
ngón tay cái của bàn tay trái và từ ngón út bên tay phải của anh ta đều
dính máu, cơ thể anh ta hơi nghiêng về phía trước. Một con dao găm cắm
thẳng vào ngực anh ta, máu chảy thành một vũng lớn, đỏ tươi như màu cánh hoa hồng.
"Aaaaaa..", một tiếng thét thất thanh vang lên từ trong phòng khiến đám
người tới báo hỉ cùng các học sĩ đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau. Một cảm giác bất an bỗng sượt qua trong đầu Trần Cẩn Phong, chàng nhanh chóng
chạy lên lầu hai, sau lưng Tấu Lương Mã, Trương Liên Chi, Lý Kính Dư
cùng Ân Huy cũng lần lượt chạy theo.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tu, trái tim Cẩn Phong như bị thứ gì đó bóp nghẹt, chàng đứng sững ở cửa, nhất định là vì lí do nào đó. Không phải
là do cảnh máu me ở hiện trường, cũng không phải do chết trong trạng
thái kì lạ, mà chính là do nụ cười khó hiểu trên mặt Dương Tu. Phải, anh ta đang cười, nụ cười thật quá u ám, lại giống như chứa đựng một thứ
tình cảm phức tạp. Là đau khổ? Hay hạnh phúc? Lại giống như hai thứ cảm
xúc đang lẫn lộn với nhau, tuy không chắc lắm nhưng nụ cười này quả thực khiến Trần Cẩn Phong nảy sinh hoài nghi.
"Chủ quán, xin hãy ngay lập tức điều động mấy người phục vụ tới gác cửa, những người khác đều rời khỏi hiện trường đi, không ai được phép lại
gần." Trần Cẩn Phong hoàn hồn, vội vàng ra lệnh, cảm thấy bản thân có
chút thất lễ.
"Vâng, xin nghe theo lời Trần lão gia." Dù gì tương lai cũng là người
của triều đình, lời nói ra ắt cũng có trọng lượng, huống hồ người chết
còn là Võ Trạng nguyên, có ai lại không muốn nhanh chóng rút đi. Chủ
tiệm, bồi bàn, đại nhân báo hỉ bốn người họ nghe hiệu lệnh của Trần Cẩn
Phong đều nhanh chóng lui khỏi hiện trường.
Võ Trạng nguyên khoa thi năm nay chết rồi, chết ngay tại nhà trọ Duyệt
Lai vang tiếng khắp kinh thành. Trong khoảng thời gian ngắn từ ngoài
đường lớn tới trong ngõ nhỏ, tin tức được lan truyền với tốc độ chóng
mặt. Việc hệ trọng như này khiến triều đình trên dưới đều vô cùng kinh
động. Hình bộ Thượng thư Bùi Đàm sau khi nhận được tin tức liền đích
thân tới nhà trọ Duyệt Lai điều tra.
"Hiện trường phát hiện Võ Trạng nguyên ở đâu?" Vừa bước vào nhà trọ Duyệt Lai, Bùi Đàm đã đặt câu hỏi cho chủ quán.
"Bẩm đại nhân, là ở phòng đầu tiên bên tay phải trên lầu hai ạ." Nhục
Cầu quỳ trước mặt quan Hình bộ Thượng thư Bùi Đàm, cúi mình trả lời.
Bùi Đàm bước vào hiện trường, nhìn căn phòng bài trí gọn gàng, hỏi: "Ở đây đã có kẻ nào động vào gì chưa?"
"Bẩm đại nhân, từ lúc phát hiện Dương lão gia qua đời, mọi người đều rời khỏi phòng, chưa có ai làm xáo trộn hiện trường ạ." Nhục Cầu nghe thấy
câu hỏi vội vàng trả lời.
"Ừm." Bùi Đàm tỏ ý hài lòng với câu trả lời của chủ quán. "Cách xử lí
của chủ quán như vậy là đúng rồi, sau khi án kiện phát sinh việc quan
trọng nhất là phải bảo vệ hiện trường, ngươi làm tốt lắm."
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân nào dám tranh công, đây đều nghe theo lệnh của Trạng nguyên đại nhân ạ."
"Ồ, là Trần Trạng nguyên khoa thi năm nay?"
"Vâng đúng rồi ạ."
Bùi Đàm nghe xong lấy làm vui vẻ, người bình thường khi trông thấy xác
chết đều sợ đến nỗi hoảng loạn không biết làm gì, không ngờ Trần Cẩn
Phong có thể bình tĩnh xử lí như vậy.
Sau khi điều tra sơ lược, Bùi Đàm bước xuống đại sảnh.
"Ai là người đầu tiên phát hiện ra người chết, đem hắn ta lên đây."
"Bẩm đại nhân, chính tiểu nhân là người đầu tiên phát hiện ạ." Vốn định
ngẩng đầu, nghe thấy câu hỏi này Nhục Cầu lại phủ phục xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT