Hiện tại đã cách thời gian căn cứ Diệu Quang bị công phá hơn một tháng, Mộc Hâm tới đây cùng đội lính đánh thuê của mình, sau đó cô ta trực tiếp liên hệ với ông Cảnh, lấy danh nghĩa ban quản lý mở một cửa hàng.
Về phần làm sao cô ta có thể liên lạc được thì Thời Sênh cũng không rõ.
Dù sao nữ chính luôn luôn có thể tạo ra vài điểm làm cho ông nội của cô kinh ngạc.
Bởi vì liên quan tới Cảnh Chỉ nên hiện tại ông Cảnh càng ngày càng không ưa cô, ông lão hòa ái dễ gần tựa hồ cũng vì chuyện này mà không còn nữa.
Ông Cảnh đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Thời Sênh, thường xuyên một lời không hợp liền nhắc tới Mộc Hâm, cuối cùng còn mang cô ta về biệt thự ở.
“Tiểu Hề, sau này Mộc nha đầu sẽ ở đây, cháu phải đối xử với cô bé ấy thật tốt vào, đừng cả ngày nghĩ tới những chuyện vô nghĩa.”
Thời Sênh vừa xuống lầu, ông Cảnh liền chỉ vào Mộc Hâm đang ngồi ngay ngắn bên phải mình, nói.
“Cảnh tiểu thư.” Mộc Hâm đứng ở bên người ông Cảnh, ngoan ngoãn chào một câu.
“Mộc nha đầu chào cháu đấy, sao cháu lại không biết lễ phép như thế hả?” Ông Cảnh lại bắt đầu quát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nhìn cái bộ dạng hiện tại của cháu xem đã thành ra cái gì rồi?”
“Ông à, ông đừng nóng giận, trước đó cháu và Cảnh tiểu thư có chút hiểm lầm, cháu tin là chỉ cần giải thích rõ ràng thì sẽ không sao cả.” Mộc Hâm đỡ lấy ông Cảnh, nhẹ giọng an ủi.
Thời Sênh bình tĩnh ngồi xuống, nhìn thẳng Mộc Hâm, “Hiểu lầm cái gì?”
Mộc Hâm vốn tưởng Thời Sênh sẽ sinh sự, kết quả cô lại bình tĩnh ném ra một câu hỏi như thế, Mộc Hâm nhất thời bị nghẹn.
“Ăn cơm nào, Mộc nha đầu, đừng để ý tới nó.” Đại khái là ông Cảnh nhận ra được sự xấu hổ của Mộc Hâm nên giúp cô ta nói chuyện.
Thời Sênh lắc đầu, bưng bát cơm bắt đầu ăn.
Ai cũng không thể làm ảnh hưởng tới việc ăn cơm của cô được.
Mộc Hâm nói chuyện với ông Mộc từ những chuyện bé như củ hành vỏ tỏi tới những chuyện trâu bò dạng quốc gia đại sự.

Ông Cảnh hiển nhiên càng ngày càng thích Mộc Hâm.
Lúc ăn cơm, hai người líu ríu không yên, Thời Sênh chỉ hận không thể cầm bát cơm chụp lên mặt họ, để họ yên lặng cho cô ăn xong một bữa này.
Cơm nước xong, ông Cảnh lại mang Mộc Hâm đi xem phòng rồi mới rời đi.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo Thời Sênh một phen.
Mộc Hâm ở phòng bên cạnh phòng Cảnh Chỉ, còn Thời Sênh ở phòng đối diện, có thể thấy rõ được dụng ý của ông Cảnh khi sắp xếp như thế.
Buổi tối, ông Cảnh mang Cảnh Chỉ về nhà.
Cảnh Chỉ còn tưởng ông nội mình đã nghĩ thông, kết quả nhìn thấy một đứa con gái xa lạ ở trong biệt thự, hắn lập tức đen mặt.
Mộc Hâm không phát sinh tình cảm cùng Hàn Dự nên lúc này cô ta vẫn thích Cảnh Chỉ như cũ, nhìn thấy người mình thích, cô ta không khỏi vô cùng khẩn trương.
Kết quả Cảnh Chỉ không thèm nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp đi lên lầu.
Thời Sênh ở trong phòng múa kiếm, Cảnh Chỉ xộc vào, suýt chút nữa bị kiếm chém tới.
“Hề Hề… Em định mưu sát chồng à?” Cảnh Chỉ dán lưng vào tường, vỗ vỗ ngực đầy khoa trương.
Thời Sênh thu kiếm lại, “Sao anh đã về rồi?”
Cảnh Chỉ đi tới trước mặt cô, ánh mắt lộ ra vài phần nhu tình, “Nhớ em.”
Thời Sênh chớp chớp mắt, quệt miệng, “Thân ái.”
Cảnh Chỉ bật cười, bàn tay to ấn chặt vào gáy cô, kéo lại, hôn xuống.
Đúng lúc hai người đang lâm vào trầm mê thì cửa phòng đột nhiên bị người đập rầm rầm.

Cảnh Chỉ thở dài, ghé vào bên người Thời Sênh không muốn nhúc nhích, “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
“Em không sao hết.” Thời Sênh nhún vai.
“Cảnh Chỉ, cháu cút ra đây cho ông.” Ông Cảnh rống lên.
Cảnh Chỉ xoay người xuống giường, vuốt vuốt quần áo nhăn nhúm của mình, cũng không thèm đóng cúc áo vừa bị Thời Sênh cởi ra, cứ như thế ra mở cửa.
Ông Cảnh thấy hắn như vậy thì tức tới mặt mày xanh mét.
“Chúng mày… Chúng mày làm tao tức chết rồi.”
“Ông, cháu nói rồi, cháu chỉ cần có Hề Hề, mặc kệ ông có đồng ý hay không.” Thái độ của Cảnh Chỉ cực kỳ cứng rắn.
“Nó là em gái của cháu!” Ông Cảnh giơ tay muốn đánh Cảnh Chỉ, nhưng cuối cùng lại không hạ tay xuống được.
“Ông, cháu đã đi làm giám định ADN rồi, Hề Hề và cháu không có quan hệ huyết thống.”
Ông Cảnh đột nhiên im lặng, một hồi lâu sau mới lại cả giận, mắng: “Cho dù các cháu không có quan hệ huyết thống nhưng cũng không thể ở bên nhau.

Cái này sẽ làm cho người ngoài nhìn nhà họ Cảnh chúng ta thế nào, mặt mũi của ta bị các cháu ném đi đâu? Nếu trong mắt cháu còn có ông nội này thì sẽ không làm ra chuyện như hôm nay.

Còn có Cảnh Hề, mày cũng muốn làm tao tức chết đúng không?”
Ông Cảnh đẩy cửa ra, chỉ vào Thời Sênh.
Thời Sênh không đáp lời, như thể không hề nghe thấy.

Loại chuyện này vốn là khó giải thích, có nói cũng vô dụng, còn không bằng tiết kiệm khí lực.
“Ông, cháu sẽ không rời khỏi Hề Hề.”
“Cháu…” Ông Cảnh ôm ngực thở từng hơi một, ánh mắt đảo qua Cảnh Chỉ và Thời Sênh một vòng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cảnh Chỉ đóng cửa phòng lại, nhìn Thời Sênh, sau đó chậm rãi nói: “Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp xong xuôi, sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.”
“Em cũng không cảm thấy thiệt thòi gì.” Thời Sênh ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho hắn.
Cảnh Chỉ đi tới, Thời Sênh ôm cổ hắn, “Ở bên anh, em đã có chuẩn bị phải đối mặt với những chuyện thế này.”
Cảnh Chỉ ôm lấy eo cô, đáy lòng bất đắc dĩ, đúng thế, chuyện gì cô cũng đều chuẩn bị rất chu toàn, nhưng hắn vẫn không khỏi đau lòng.
Đau lòng cô cái gì cũng tự mình gánh vác.

Lời đồn đại đột nhiên truyền đi rất nhanh, gần như chỉ sau một đêm, toàn bộ căn cứ đều biết cháu trai và cháu gái của ông Cảnh có quan hệ bất chính.
Hơn nữa, trước kia có người từng thấy cả hai tay trong tay, không thể nghi ngờ là đã chứng thực lời đồn đãi này.
Ánh mắt mọi người nhìn nhà họ Cảnh không khỏi trở nên quỷ dị.
Dù đây là thời đại nào thì chuyện bát quái hiển nhiên không thiếu.
Sau đó lời đồn liền biến thành Thời Sênh không biết xấu hổ dụ dỗ cả anh trai của mình, đối tượng bị mắng liền chỉ có mình Thời Sênh mà thôi.
Thời Sênh đi dạo trên phố cũng có người tới gây chuyện, ví dụ như hiện tại.
“Chính là cô ta, không biết xấu hổ, dụ dỗ cả anh trai mình.”
“Ngăn cô ta lại.”
Đường đi bị vài người ngăn chặn, vài đứa con gái xông ra thay nhau chửi mắng.
Thời Sênh bình tĩnh, ung dung trả lời, “Có anh trai đẹp như thế, sao lại không dụ dỗ chứ.”

“Tôi nhổ, cô là đồ khốn không biết xấu hổ, thỏ không ăn cỏ gần hang, ngay cả anh trai của mình mà cô cũng không tha cho, bị điên.”
“Thỏ không ăn cỏ gần hang vì ăn hết cỏ hang sẽ bị lộ.”
Đám em gái, “…” Đây là kiểu giải thích gì thế?
“Nói với loại người tam quan bất chính này làm gì, dạy dỗ cho cô ta một trận, xem cô ta còn dám dụ dỗ Cảnh thiếu không?”
Một lũ con gái xắn tay áo, chuẩn bị ra tay dạy dỗ Thời Sênh.

Thời Sênh lập tức bùng nổ, móc thiết kiếm ra, lấy mấy em gái này tế kiếm.
“Tôi ở bên ai thì liên quan gì tới các cô.” Thời Sênh ném đám con gái này thành một đống cao ngất, âm điệu bình tĩnh lại lộ ra một cỗ châm chọc.

“Các người là mẹ tôi hay là tổ tông của tôi? Rõ ràng là tôi không có bà mẹ trẻ như thế này được, nếu đã không phải là gì của tôi thì đừng có tự cho mình là sứ giả chính nghĩa vì dân trừ hại nữa.

Bọn vô công rồi nghề thích xen vào việc của người khác luôn chết rất thảm, hãy cẩn thận.”
Đám con gái bị chất lên thành một ngọn núi nhỏ: “…”
Chất đống bọn họ lên thế này làm gì?
“Tôi dạy cho các cô biết, thích ai thì trực tiếp lên giường, không lên được thì hạ thuốc, thế giới này giờ không phải ngồi tù đâu.”
Đám con gái: “…”
Tư tưởng của người này nguy hiểm quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play