Chi tiết nho nhỏ này không ai để ý, chính là từ trường hỗn loạn lại gián đoạn dụng cụ truyền phát hình ảnh của Kim Vũ.
Đứt mạng!
Đám thú nhân đang vây xem tư thế oai hùng hiên ngang của Vương Thượng bất mãn: "Sao lại thế này? Không có tín hiệu?"
"Cái thứ mạng rác rưởi gì thế! Tên thông tấn viên* bên cạnh Vương xảy ra chuyện gì!"
(*Kiểu phóng viên - đang truyền hình trực tiếp ấy mà)
"A a a đừng để ý tên thông tấn viên rác rưởi đó, ngươi thấy không? Vừa rồi Vương Thượng vung một trảo huỷ diệt một hành tinh đó!!!"
"Ngầu quá đẹp trai quá ta muốn gả!!!"
"......"
Kim Vũ: "......"
Thông tấn viên rác rưởi Kim Vũ tuy mặt mang mỉm cười, nhưng trong lòng đã tức giận đến muốn ném quang não.
Vương Thượng hiển nhiên đã không chống đỡ được, nhưng vẫn còn ý thức, con cá kia trong lúc Vi Nhi Pháp thất thần chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, như thể chỉ là ảo giác.
Biển sao mờ mịt, làm sao lại có cá.
Nàng không nghĩ nhiều, hơi nghiêng mặt, đôi nhãn đồng kim sắc nhìn chằm chằm phó quan mình tín nhiệm nhất, thanh âm lãnh đạm: "Trở về."
Trạng thái hiện tại của nàng phi thường nguy hiểm, cần thuốc trấn tĩnh.
Kim Vũ nhìn Vi Nhi Pháp, tuy sợ hãi, lại biết lực lượng của Vương Thượng đã hao hết, đây là cơ hội cuối cùng của nàng.
Hiện tại, đại quân ở phía sau chưa đuổi kịp, không ai biết các nàng đang làm gì, mạng lưới thông tin cũng bị đứt...
Chỉ cần giết Vương Thượng! Nàng có thể trở thành tân Vương!!!
Đáy mắt Kim Vũ loé lên mạt âm ngoan, biểu tình lại vẫn cung kính như thế: "Rõ."
Vi Nhi Pháp thực tin tưởng phó quan của mình, vẻ mặt hơi thả lỏng, nhưng ngay sau đó --
Ngực đau nhức!
Vi Nhi Pháp chợt mở to mắt, nhìn Kim Vũ đang nắm kiếm quang!
Vị phó quan đã làm bạn ở bên nàng hơn trăm năm, dưới mái tóc vàng, một đôi đồng tử âm trầm lại hắc ám.
Theo nhân tố bạo động bùng nổ cùng trọng thương, Vi Nhi Pháp rốt cục không chống đỡ được, khoé miệng tràn ra một tia máu, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ hỏi: "Vì cái gì?"
Vì cái gì lại phản bội?
Kim Vũ chậm rãi tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt đen lạnh như băng, cảm xúc đã kìm nén suốt trăm năm không chút do dự bùng nổ!
"Bởi vì, Ngài chỉ là một kẻ......tạp chủng."
Nàng chậm rãi rút kiếm quang ra khỏi ngực Vi Nhi Pháp, từng chút từng chút, làm cho Vi Nhi Pháp cảm thụ được cơn đau đớn xuyên tim: "Nếu biết huyết mạch của Ngài, tứ đại gia tộc tuyệt đối sẽ không tôn ngài làm Vương."
"......"
"Mà quan trọng nhất là."
"Trước khi ngài xuất hiện." Kim Vũ gằn từng tiếng: "Ta mới hẳn là người nên ngồi trên vương toạ kia!!!"
Nếu không phải đột ngột xuất hiện Vi Nhi Pháp thì nàng đã sớm được tôn sùng là Vương giả của toàn bộ tinh tế, mà không phải thứ phó quan bỏ đi gì đó!
Nàng nói hết lời, đột nhiên rút kiếm!!!
Đau đớn kịch liệt!
Nhìn Vi Nhi Pháp ngã xuống tinh không, từng giọt máu nhuộm đẫm chân không, Kim Vũ lạnh lùng thu kiếm.
Những ngày vừa qua nàng ra tay với từ trường cùng nhìn biểu hiện của Vương Thượng vừa rồi lúc chiến đấu, nhân tố bạo động đã đạt tới cực hạn mà Vương Thượng có khả năng thừa nhận, cho dù nàng không đâm một kiếm này, Vương Thượng cũng không chống đỡ được quá ngày mai.
So với việc để cho toàn bộ dân chúng của tinh tế chứng kiến vị quân vương mình sùng bái biến thành kẻ điên chỉ biết tàn sát chúng sinh, không bằng để cho vị tân Vương này đưa tiễn cựu Vương trước lúc lâm chung.
Dưới hàng mi của Kim Vũ che phủ một tầng bóng ma dày đặc.
Chỉ có quý tộc thuần huyết mới có tư cách nắm giữ tinh tế!
Đây là......quy tắc không thể phạm của Vương tộc!!
***
Lại nói bên phía Hạ Ngư.
Thời điểm nàng vừa tới, bất đắc dĩ lộ ra nguyên hình, rơi tự do từ vạn thước trời cao xuống biển mới may mắn không ngã thành tàn phế.
Hạ Ngư dùng hải tảo bao lấy thân thể, biến thành người rồi vụng trộm lên bờ, dùng tôm hùm nhỏ cùng cá biển, vỏ sò mình kiếm được, tìm ngư dân nơi này, muốn đổi một bộ quần áo.
Chính là, bộ dáng của ngư dân nơi này thực kỳ quái......Trên đầu dĩ nhiên còn mọc một cặp sừng trâu có hoa văn đen trắng.
Giống kiểu yêu quái chưa tiến hoá hoàn toàn.
Bởi vì ngôn ngữ không thông, đổi quần áo cũng gian khổ vô cùng, Hạ Ngư khoa tay múa chân mãi mới đổi được một bộ quần áo, hơn nữa "ngư dân" có vẻ còn đặc biệt ghét bỏ tôm hùm và cá biển mà nàng mang tới.
Ngư dân các ngươi ở nơi này không ăn tôm hùm sao!!!
Tôm hùm ăn ngon vậy mà!!!
Cũng may làm một con cá tinh đủ tư cách, Hạ Ngư có năng lực có thể câu thông tâm lý với cá biển, không chiếm được tin tức hữu hiệu gì từ ngư dân sừng trâu, sau khi nàng đổi quần áo cũng chỉ có thể trao đổi với hải ngư.
Cá sẽ không nói, nhưng nàng có thể tiếp thu sóng điện não của cá.
Nói thì nói vậy, nhưng đám cá này hiểu rõ tin tức dưới đáy biển, nhưng trên bờ xảy ra chuyện gì thì còn có phần luống cuống mờ mịt.
Nhưng dù có không rõ thì cũng đỡ hơn nàng.
Từ trong miệng hải ngư, Hạ Ngư biết nơi này được người gọi là Ngưu Ngưu tinh, tất cả người bản thổ đều có cặp sừng trâu trên đầu.
"Cũng có người đến từ hành tinh khác không có sừng trâu." Một con cá trê mập mạp chậm rãi phát sóng điện: "Bọn họ có người có mũi kỳ quái, có người tai kỳ quái, đều dùng cặp chân không có vảy đi đường, xấu lắm."
Hạ Ngư nhìn con cá trên trơn nhẵn không vảy kia: "......"
"Vậy vì sao người ở đây không ăn tôm hùm?" Hạ Ngư hỏi ra vấn đề mình thấy kỳ lạ.
Đám hải ngư im lặng một giây.
Có một con cua sông* ý đồ cẩn thận che dấu bản thân.
(*hay còn gọi cà ra, cua da, cua lông)
Sau đó cái kìm của nó bị Hạ Ngư nhấc lên: "Ta hỏi ngươi đó."
Cua liều mạng giãy dụa trong tay nàng: "Bờ, cua trên bờ mới, mới không ăn tôm hùm dưới biển!!!"
Trong bộ não cằn cỗi của con cua này, người trên bờ tựa hồ đều là cua giống nó, mà đầu yêu quái cá sẽ ăn tôm hùm, lại còn biết triệu hồi cá biển như Hạ Ngư đây mới là đại ma vương đáng sợ nhất.
Hạ Ngư: "......"
Hạ Ngư: "Ta hỏi là tôm hùm, ai hỏi cua."
Con cua kia ngốc ngốc ngơ ngac: "Không phải ngươi đang hỏi ta à?"
Hạ Ngư: "......" =.=
Lúc này một con tôm hùm nhỏ bạn của đám tôm cá mới bị Hạ Ngư bắt ban nãy ngây thơ đơn thuần bơi đến hóng.
Từ đôi mắt ti hí của con cua kia trong nháy mắt toát ra vẻ không đành lòng, cùng sự tuyệt vọng khi thấy đồng loại như dê vào miệng cọp.
Hạ Ngư: "......"
Hạ Ngư cũng không hiểu vì sao từ trong mắt cua mình có thể nhìn ra nhiều trò diễn thế.
"Quên đi." Hạ Ngư thở dài, hỏi đám tôm cua ngu đần kia còn không bằng tự dựa vào mình.
Một đầu cá chuồn đột nhiên phát sóng điện đến: "Ta biết!"
Hạ Ngư nhìn qua.
"Bởi vì người ở nơi này hễ ăn chúng ta sẽ nổi điên!" Cá chuồn kích động nói: "Trong cơ thể ngư ngư đều có thứ gì đó rất xấu xa, nếu ăn nhiều sẽ bị điên!"
Lại thông qua lời giải thích của mấy đầu cá biển khác, Hạ Ngư đại khái hiểu được......chính là do người nơi này có thể chất đặc thù, không thể ăn đồ biển. Như vậy thì thảm rồi, nàng là đầu bếp, hơn nữa am hiểu làm hải sản, nếu mọi người nơi này không ăn cá, vậy thì nàng chỉ có thể ăn không khí.
"Thứ gì đó xấu xa......" Hạ Ngư nghiêng đầu, yêu lực trong cơ thể chậm rãi ngưng tụ ở mắt, nhìn trong chốc lát.
Nàng chậm rãi nhìn, trong cơ thể đám cá tôm mình triệu hồi đến quả thật khác biệt với tôm cá ở Trái Đất. Trong cơ thể chúng nó có thứ nhân tố lực lượng đặc biệt hắc ám, là một loại năng lượng phi thường cuồng bạo.
"Chính vì vậy cho nên bọn họ mới không ăn sao?" Hạ Ngư lẩm bẩm.
Hạ Ngư không biết rằng trong cơ thể thú nhân ở nơi đây đều có một thứ tên là "nhân tố bạo động". Trên thế giới này, từng sinh vật đều có nhân tố bạo động hoặc nhiều hoặc ít, thứ nhân tố hắc ám đó sẽ tích góp từng tí một, càng nhiều lại càng dễ nổi điên.
Thứ năng lượng cuồng bạo mà Hạ Ngư nhìn thấy chính là nhân tố bạo động.
Hạ Ngư nghĩ nghĩ, đưa tay ra.
Đầu ngón tay thiếu nữ hơi nhuốm màu hồng phấn, một điểm yêu lực mềm mại sáng lên thứ ánh sáng ấm áp nơi đầu ngón tay phấn nộn, yêu lực chậm rãi hoà tan vào người con cá chuồn nọ, cuốn đi đốm hắc ám điên cuồng nho nhỏ kia, chậm rãi trấn an.
Không biết có phải do trước kia lúc làm cá đã ăn nhầm thứ gì kỳ lạ, yêu lực của Hạ Ngư không giống những loài cá khác. Yêu lực của nàng có một loại lực lượng làm dịu phi thường đặc biệt.
Năng lượng bạo động tuy cuồng loạn, nhưng phân tán trong cơ thể cá nhỏ tôm nhỏ thì cũng không đáng kể, chỉ chốc lát sau đã bị yêu lực của Hạ Ngư cắn nuốt hết.
Cá chuồn hưng phấn phe phẩy cánh, bộ dạng đặc biệt thoải mái.
"Thoải mái quá đi!" Cá chuồn truyền đến sóng điện tỏ vẻ rất vui sướng.
"Xem ra có thể trừ bỏ!" Hạ Ngư cũng cao hứng, cỗ năng lượng hắc ám kia giống như có thể bị yêu lực của nàng ăn luôn!
Bởi vì cá chuồn thường xuyên bay tới bay lui trên mặt biển, cho nên biết càng nhiều chuyện. Từ miệng nó, Hạ Ngư biết hành tinh mình đang đứng vừa xảy ra một hồi chiến loạn. Song phương chiến đấu là ai thì lại không có cách nào hỏi rõ từ miệng hải ngư.
Hạ Ngư biết, những thắc mắc của mình về nơi này còn phải do chính nàng tự lực cánh sinh tìm hiểu.
Sau khi để đám hải ngư tản ra, nàng tìm một vùng biển lặng, chiếu xem dáng vẻ của mình hiện tại.
Trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương nhem nhuốc bùn đất, mái tóc đen bị nàng dùng rong biển tìm được phơi nắng, lấy buộc thành đuôi ngựa đơn giản, một thân áo đen quần đen cũ nát bằng vải bố, lại vẫn không dấu được vẻ thiên sinh lệ chất.
Cách đó không xa, vị "ngư dân" có sừng trâu cho nàng quần áo để thay đổi ban nãy tựa hồ đang phơi quần áo, nhưng càng có vẻ đang lén nhìn nàng.
Nàng suy nghĩ, rửa mặt sạch sẽ, rồi đi qua.
Ngưu thẩm* là một hộ nuôi trâu bình thường ở Ngưu Ngưu tinh.
(*Chẳng nhẽ dịch là thím Trâu thì thôn quê quá =]]] )
Ngưu Ngưu tinh ở giao giới giữa Trùng tộc và Thú nhân tộc, hằng ngày không thể tránh khỏi xung đột. Ngay ngày hôm qua, Ngưu Ngưu tinh còn xảy ra một tràng chiến loạn cực kỳ bi thảm.
Bất quá đám trùng tộc chết tiệt đó cũng rốt cục bị Vương Thượng đuổi khỏi Ngưu Ngưu tinh, nghe nói Vương Thượng còn huỷ diệt một hành tinh của trùng tộc ở gần Ngưu Ngưu tinh nhất.
Ngưu thẩm phơi quần áo, nghĩ thế liền cảm thấy cao hứng.
Tuy trên mạng có người chỉ trích hành động của Vương Thượng quá mức thô bạo, có hiềm nghi phá hoại điều ước hoà bình mười năm giữa Trùng tộc và Thú nhân tộc, nhưng trùng tộc tham lam, không biết ở Ngưu Ngưu tinh đã vụng trộm ăn mất bao nhiêu thú nhân Ngưu tộc vô tội -- đối phó kẻ ác, nên dùng thủ đoạn sấm chớp của Vương Thượng!
Ngưu thẩm nghĩ đến nữ nhi bị trùng tộc ký sinh mà chết của mình, liền nhịn không được rơi nước mắt.
Cũng ngay sau đó, bà nhìn thấy một "con nữ nhi" nổi lên từ trong biển......
......À không, không phải nữ nhi, mà là một tiểu cô nương.
Bộ dáng tiểu cô nương sạch sạch sẽ sẽ, trên người quấn quýt đầy rong biển nhăn nhúm, ôm một đống tôm hùm cá biển cùng vỏ sò nhảy loạn, đạp bờ cát mềm mại lại đây, hai má trắng noãn, mắt hạnh mơ màng như chứa sao trời, giống loài hải yêu trong thần thoại viễn cổ.
Chỉ là nàng không có sừng trâu, hoặc là không phải người bản địa Ngưu Ngưu tinh, hoặc là một thú nhân cường đại, thực lực đạt tới bậc ba.
Nhưng tiểu cô nương nhìn mềm mềm đáng yêu, sao có thể giống với đám thú nhân bậc ba hơi tí lại xốc phòng lật mái kia được. Hơn nữa, thật giống nữ nhi của bà......
Lúc ấy Ngưu thẩm liền giật mình ngẩn ngơ tại chỗ.
Sau đó, hải yêu tiểu cô nương thấy bà, thực hưng phấn lại gần, huyên thuyên nói một đống gì đó bà nghe không hiểu. Thấy Ngưu thẩm vẻ mặt mờ mịt, nàng liền cố gắng khoa tay múa chân, mãi Ngưu thẩm mới hiểu tiểu cô nương là muốn dùng hải sản trong lòng đổi một bộ quần áo.
Ngưu thẩm dùng ánh mắt thương hại nhìn tiểu cô nương. Mới bao lớn mà đầu óc đã hỏng rồi thế chứ. Cá biển tôm biển có biết bao nhân tố bạo động, ai mà dám ăn.
Ngưu thẩm lấy quần áo của nữ nhi mình ra, tính đưa cho nàng, nhưng tiểu cô nương nhìn mềm mại lại rất cứng đầu, nhất quyết muốn đưa hải sản cho bà. Ngưu thẩm không lay chuyển được nàng, chỉ có thể nhận lấy.
Tiểu cô nương cầm quấn áo, len lén ra sau một tảng đá ngầm thay đổi, sau đó ngồi xổm bên bờ biển ngẩn người.
Ngưu thẩm cẩn thận quan sát nàng, hơi động tâm.
Một mình bà lo liệu một trại nuôi trâu, cũng muốn có người làm bạn, chính là bà huyết mạch không tốt, là giao tạp giữa hắc ngưu nhân và bạch ngưu nhân*. Dưới thời tinh tế vô cùng tôn trọng thuần huyết, đầy kỳ thị và thành kiến này, làm cho cuộc sống hàng ngày của bà cũng không tốt lắm.
(*trâu lai giữa trâu đen và trâu trắng)
Tiểu cô nương tỉnh tỉnh mê mê, thấy đôi sừng trâu nửa đen nửa trắng của bà cũng không có phản ứng gì.
Trong lòng Ngưu thẩm chậm rãi nhen nhóm một tia hy vọng mông lung. Tiểu cô nương này không biết ngôn ngữ của tinh tế, có lẽ có thể mượn bạn một cái máy phiên dịch, hỏi một chút xem nàng từ đâu tới.
Ngay lúc Ngưu thẩm đang trái lo phải nghĩ, tiểu cô nương kia đã từ bờ biển đi về phía bà.
***
Ngưu Ngưu tinh, thành hoang.
Nơi này là địa phương Vương Thượng đã chiến đấu với Trùng tộc.
Lúc này chiến tranh vừa mới qua, sau khi ở trên mạng chiêm ngưỡng tư thế oai hùng, một trảo huỷ diệt một viên tinh cầu của Vương Thượng rồi, vô số người Ngưu Ngưu tinh và thậm chí cả người hành tinh khác đều đến phiến thánh địa này để chiêm ngưỡng, trong nhất thời khách du lịch ở khu thành hoang tăng vọt, trở thành đặc khu nổi tiếng trên mạng.
Chính phủ địa phương của Ngưu Ngưu tinh liền đem khu này trở thành khu danh lam thắng cảnh cấp 5a của thành phố, phàm ai đi vào chụp ảnh đều phải thu năm trăm tinh tệ.
Một nữ thú nhân trên đầu mọc cặp sừng trâu thuần màu trắng, người mặc bạch sắc quân phục tinh xảo đi tới, đầu tiên nàng đứng đó bày đủ tư thế điên cuồng tự chụp một trận, mà ở mỗi bức ảnh đều đặc biệt để lộ cặp sừng thuần trắng của mình, để thể hiện thân phận quý tộc thuần huyết. Mà khi nàng định ngồi xuống trước một cây cột La Mã phỏng chế để chụp hình đăng lên mạng thì bỗng nhiên phát hiện một con mèo đang cuộn mình trong một góc. Con mèo này có vẻ thực nhỏ gầy, rất yếu, tựa hồ còn bị thương. Mà quan trọng nhất là, đầu nó màu trắng, bên chóp tai có mạt đen nho nhỏ, bốn cái chân và đuôi cũng thuần một màu đen, trên người có hoa văn màu vàng giống mèo vằn.
Nữ thú nhân sừng trắng kia mở to mắt, như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, phát ra một tiếng hét đinh tai nhức óc: "A -- thứ mèo tạp chủng ti tiện!"
Hết chương 2
----------------------------------
Bách Linh: Kiếm hình con mèo kiểu Vương Thượng mà khó quá, đầu trắng, tai đen, chân đen đuôi đen, mình vằn vàng??? Nghe thấy dị dị rồi đó? Chả biết tưởng tượng sao luôn???
Bình thường mình ghét thể loại tinh tế, nhân thú, võng du lắm, mà ko hiểu sao lại mê truyện này, có gái đẹp, có mèo, có đồ ăn ngon, khổ ghê =))