Kỳ thật khi Hạ Ngư nói những lời này cũng không nghĩ nhiều lắm, mèo chính là mèo, người Miêu Miêu tinh là người Miêu Miêu tinh, thú nhân và mèo lại không giống nhau.

Ngưu thẩm lắc lắc đầu: "Trong chủ thành thật ra có một trung tâm chữa trị thú cưng tên là bệnh viện Ngưu Ngưu......thường xuyên khám bệnh cho một ít trâu, ngươi có thể dẫn nó theo nhìn xem, nhưng mà phí chữa bệnh có lẽ sẽ......Ngưu thẩm cho ngươi mượn trước một chút?"

"Cám ơn Ngưu thẩm!" Hạ Ngư có điểm ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến thương thế của mèo nhỏ, vẫn không từ chối. Hiện tại nàng rất nghèo, tiền gì đó, càng nhiều càng tốt. Về sau kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại.

Ngưu thẩm chuyển khoản tinh tệ cho Hạ Ngư xong, bị một cú điện thoại kêu đi, không thể nhìn thấy Vi Nhi Pháp.

Hạ Ngư cũng không để ý, nàng mở cửa sau xe đẩy, mèo nhỏ đang nằm trong ổ chăn màu trắng, mắt to nhắm, ra vẻ đang ngủ, cái đuôi màu đen lại lặng lẽ giật giật.

Hạ Ngư nhìn xem, lòng lại mềm xuống,

Mèo nhỏ còn giả bộ ngủ kìa [tự tin jg]

"Lấy cho ngươi một cái tên nha." Hạ Ngư nâng má: "Gọi là gì nhỉ?"

Vi Nhi Pháp đang làm bộ ngủ, lỗ tai nhỏ giật giật.

"À......gọi Tiểu Hắc đi." Hạ Ngư vỗ tay.

Vi Nhi Pháp: "....................."

Nhìn mèo nhỏ lập tức mở kim đồng sắc bén, Hạ Ngư chớp mắt, cười hì hì: "A, ngươi không vui sao?"

Biết ngươi giả bộ ngủ mà, mèo nhỏ ngốc.

"Meow meow meow meow!" Không muốn!!

"A, vậy nên gọi ngươi là gì." Hạ Ngư hoang mang nhìn nó, sau đó cười: "Đôi mắt ngươi đẹp như vậy, gọi Tiểu Kim được không?"

Không muốn! Tiểu Kim cũng quá tầm thường!! Không muốn!!

Vi Nhi Pháp tiếp tục kháng nghị.

Nó thế nhưng là Vương thượng cao quý xinh đẹp!!

Hạ Ngư nghĩ nghĩ: "Vậy gọi ngươi là Hoan Hỉ thì tốt rồi."

Vi Nhi Pháp còn muốn kháng nghị, chợt nghe tiểu cô nương nâng má, nghiêng đầu nói: "Vừa mới gặp gỡ, lòng tràn đầy vui mừng, thật vui vì được biết ngươi, Hoan Hỉ."

(*Hoan hỉ = vui mừng)

Hạ Ngư gọi: "Hoan Hỉ ~ Hoan Hỉ ~"

Vi Nhi Pháp nhìn bộ dáng cao hứng của Hạ Ngư, vốn định đưa ra động tác kháng nghị liền dừng lại.

Vũ trụ núi sông rực rỡ, mà trong mắt nữ hài, có mạt ấm áp nho nhỏ nó chưa từng gặp qua.

Quên đi......nể tình nàng khen mắt nó đẹp.

......

Nếu nàng ấy cảm thấy vui.

Hoan Hỉ cái gì chứ......thì cứ Hoan Hỉ đi.

Mèo nhỏ ngạo kiều cúi đầu, quả tim lại mềm mềm.

Kỳ thật gặp ngươi.

Ta cũng......

Lòng tràn đầy vui mừng.

***

Hôm sau.

Mặc dù có cơm mèo giúp, thương thế của Vi Nhi Pháp không lại xấu đi, nhưng nhân tố bạo động vẫn không yên tĩnh, nỗi thống khổ trên cơ thể vẫn như bóng với hình, nàng chỉ có thể trong lúc ngủ say ngưng tự từng chút từng chút nguyên lực rải rác tán loạn trong thân thể cùng nhân tố bạo động, tu bổ trái tim bị thủng.

Vi Nhi Pháp tu bổ cả đêm cũng không khá hơn là bao, kết quả chính là chơi trò lấy bên đông vá bên tây mà thôi. Một kiếm kia của Kim Vũ đâm thẳng tới trái tim, chính là muốn đánh nát nguyên lực của nàng, làm cho nàng không còn lực xoay chuyển.

Chẳng qua......

Vi Nhi Pháp thầm cười lạnh, Kim Vũ kéo nàng xuống ngựa, nhưng nếu muốn lên ngôi cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Đang nảy sinh ý tưởng trả thù chua chát ác độc, một thứ cảm giác thực ôn nhu lại lặng lẽ lan tràn.

Vi Nhi Pháp chậm rãi mở mắt, sau đó ngây ngẩn cả người.

Ánh nắng của buổi sớm mai dịu dàng chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Không biết từ khi nào, nó đã được đặt vào trong một cái rổ nho nhỏ.

Rổ dùng gậy trúc sạch sẽ đan thành, các góc cạnh bén nhọn của thân trúc được người cẩn thận mài nhẵn, phía trên còn mang theo hương trúc mới nhàn nhạt, phía trong rổ trải một tầng vải trắng mềm thật dày, thật êm. Vi Nhi Pháp đang nằm trong cái rổ trúc đó.

Trong rổ, trên người có thứ mềm mềm, là một cái chăn nhỏ màu vàng, bên cạnh thậm chí còn có hai đoá hoa phấn nộn không biết tên.

Trong không khí, hương trúc và hương hoa hoà cùng một chỗ, trở thành cỗ hương ngọt ngào mềm mại tươi mát.

Vi Nhi Pháp giật mình, trong nháy mắt cảm thấy mình như biến thành đứa bé nằm trong nôi.

........

Mặt Vi Nhi Pháp hơi đen lại.

Mọi người đều biết, Vương thượng Vi Nhi Pháp đại nhân sát phạt quyết đoán ghét nhất chính là thứ gì mềm mềm nhũn nhũn.

Bởi vì nàng cho rằng, tất cả những thứ mềm mại tốt đẹp đều sẽ làm người ta sơ hở.

Vi Nhi Pháp lâm vào thật sâu tự ghét bỏ......cái kiểu bị người ta thả trong một cái giỏ trúc trang trí hoa, nàng cũng không phải trẻ sơ sinh, thật quá yếu ớt mà!

Quả thực chỉ hận không thể đứng lên lại bóp nát hai viên tinh cầu nữa để chứng minh mình kiên cường cỡ nào.

Đang lúc Vi Nhi Pháp chán ghét sâu sắc, hơn nữa có ý đồ trốn thoát khỏi cái rổ --

"A, ngươi tỉnh rồi."

Cánh cửa đóng chặt bị mở ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, tiểu cô nương mặc đồ ngư dân, trên lưng đeo một cái rổ nhỏ tiếp vào, khoé miệng mang theo nụ cười vui vẻ.

Trong khoảnh khắc Vi Nhi Pháp giật mình ngẩn người.

Trong rổ của tiểu cô nương có đủ các loại tôm cua đang nhảy nhót mà Vi Nhi Pháp chưa từng thấy, còn có rất nhiều vỏ sò ốc biển xinh đẹp màu sắc rực rỡ cùng hòn đá nhỏ.

Nàng mặc váy trắng, rõ ràng mới đi bắt cá về, lại không nhiễm hạt bụi.

Nếu Hạ Ngư biết Vi Nhi Pháp đang nghi hoặc cái gì, nhất định sẽ phi thường cao hứng nói cho nó biết.

Bởi vì yêu quái cá đi bắt cá không cần xuống biển nha ~

Chỉ cần vẫy vẫy tay, thật nhiều cá sẽ biubiubiu từ biển bay lên, sau đó lạch tạch rơi vào rổ! =w=

Hạ Ngư cởi bộ đồ ngư dân, đem rổ đan bằng trúc trên lưng xuống bỏ qua một bên, đi đến bên cạnh mèo nhỏ ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn nó.

Ngày hôm qua tiêu hao không ít yêu lực. Cho nên buổi tối Hạ Ngư lén đi ra bờ biển tu luyện, kết quả phát hiện ở bên bờ biển mọc mấy bụi trúc mảnh mai tươi tốt vô cùng, dưới tình huống không trì hoãn tình hình tu luyện, nàng bẻ rất nhiều, đan thành rổ nhỏ và sọt nhỏ.

Này nha, rổ nhỏ làm ổ mèo, còn sọt nhỏ để đựng cá!

Tìm cái đệm nhỏ để nhét vào lót ổ mèo, thừa dịp nó ngủ say, dùng yêu lực nâng nó từ xe đẩy lên, đặt vào rổ, rồi đắp thêm cái chăn mỏng, hái hai đoá hoa bỏ vào.

"Loại trúc này dẻo lắm, rất thích hợp để đan các thứ."

Hạ Ngư nói liên miên mình làm giỏi trúc và sọt trúc thế nào, trong đôi mắt hạnh sáng lên như vì sao xinh đẹp tràn đầy chờ mong với cuộc sống tương lai.

"Chờ ta kiếm được tiền sẽ trải thảm mềm xinh đẹp khắp nơi, phải là cái loại thảm lông dày màu vàng nhạt nhìn qua ấm áp. Chờ vết thương của ngươi khỏi rồi, ngươi có thể lăn lộn chơi đùa khắp nơi trên mặt thảm."

Vi Nhi Pháp vốn nghe được có chút khinh thường, nghĩ quả nhiên vẫn là một tiểu nha đầu thích mấy thứ đồ chơi này.

Nó ngạo kiều nghĩ, ai muốn lăn lộn trên thảm, cũng không phải con nít.

Nó nhưng là Thống lĩnh đại nhân siêu cấp lợi hại nha.

Nhưng nó không cách nào phủ nhận, mình thực thích nghe nữ hài nói chuyện như vậy.

Bởi vì, mỗi một viễn cảnh mà tiểu cô nương khao khát khi nói về, đều có bóng dáng của nó.

Làm cho......đầu quả tim nó ấm lên.

Thứ cảm giác ấm áp đó, chỉ cần có ngươi, tương lai sẽ tốt đẹp.

"Chẳng qua......thật xin lỗi." Hạ Ngư nói xong, thanh âm hơi trùng xuống, có điểm mất mát.

Vi Nhi Pháp ngẩng phắt lên.

Ánh mắt tiểu cô nương ảm đạm, đầu ngón tay bất an níu chặt góc áo mình.

Nàng xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi?

Làm sao vậy! Khi nó ngủ, nàng gặp phải người xấu sao!!

Ánh mắt Vi Nhi Pháp thoắt cái trở nên hung tàn, nhân tố bạo động kích động trong huyết nhục!

Nó vừa nổi giận trong lòng, vừa thật cẩn thận nhìn tiểu cô nương.

Ánh mắt tiểu cô nương ảm đạm, dù nàng chỉ có một chút uỷ khuất khổ sở nho nhỏ cũng làm Vi Nhi Pháp cảm thấy khó chịu.

Dáng vẻ nàng muốn khóc thực sự làm nó khó chịu.

Trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào bầm thây vạn đoạn kẻ chọc tiểu cô nương khổ sở. Vi Nhi Pháp nghĩ nghĩ, muốn an ủi nàng, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể cố mà "meow meow......"

...... =皿=.

Tiểu cô nương lại phù một tiếng bật cười, nâng má nói: "Thật ra cũng không có gì, chẳng qua hiện tại chỉ có thể đan một cái giỏ nhỏ, thiệt thòi ngươi phải nằm trong này."

Nghe vậy, trái tim Vi Nhi Pháp như vị ai hung hăng gõ một cái.

.......Thì ra người làm tiểu cô nương uỷ khuất, lại chính là nó.

Nó nhìn đôi mắt như sao trời của tiểu cô nương hơi ảm đạm.

......Phải rồi, cái ổ bị nó ghét bỏ là mềm nhũn, lại đặc biệt ấm áp này, là do tiểu cô nương......tự tay làm.

Vi Nhi Pháp theo bản năng nhìn về phía tay của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương còn đắm chìm trong mớ cảm xúc tự trách, tay siết chặt góc áo, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vài vết xước nho nhỏ do bị gậy trúc cứa trên ngón tay.

Trong nháy mắt, mọi sự tự mãn cùng chán ghét vừa rồi đều biến thành một loại tự mãn làm kiêu khiến người ta ghét.

Nó ghét những thứ trang sức yếu ớt đẹp đẽ mỹ lệ, chính là bởi nó cảm thấy những thứ đó sẽ ăn mòn chiến ý của một người, làm người ta yếu đuối.

Nhưng mà, những thứ xinh đẹp này đều là tấm lòng mà tiểu cô nương dùng đầu ngón tay non mềm làm nên từng chút từng chút một cho nó.

Vậy thì không yếu đuối.

Đó là thứ mạnh mẽ không thua gì chiến tranh, là thứ cứng cỏi lại dịu dàng.

Vi Nhi Pháp cảm thấy xấu hổ.

Chỉ người thật sự có nội tâm yếu đuối mới có thể đem mọi lỗi lầm đều đổ cho thứ khác.

"Meow meow ~" Không uỷ khuất.

Nó ở đây, tuyệt đối không uỷ khuất.

Nơi này không cứng rắn lạnh lẽo như ở hoàng cung, lại có thứ ấm áp mà đáy lòng nó quyến luyến nhưng làm cách nào cũng không có được. Chính bởi vì không có được, cho nên mới cảm thấy không cần thiết tồn tại.

Nhưng mà hiện tại.....

Vi Nhi Pháp bị thế giới này mài thành dáng vẻ thiết huyết vô tình, thực cảm tạ sự đối đãi ôn nhu của ngươi.

Thiếu nữ nói chuyện, lại thấy mèo nhỏ nhìn tay nàng nhỏ giọng kêu.

Hạ Ngư cúi đầu nhìn vết thương trên tay, đồng tử hơi trợn to, thầm giật mình, mèo nhỏ đang quan tâm ngón tay nàng sao?

A a a a a nàng dĩ nhiên có thể được mèo nhỏ cao quý ưu ái và sủng ái như vậy!!!

Mẹ ơi!!

Có chết cũng đáng!!

Quả thực muốn xoay ba trăm sáu mươi độ xoắn ốc bay lên trời a a a a a a a!!!

Tuy rằng nói ảo giác lớn nhất trên thế giới này chính là mèo yêu ta.

Nhưng không sao cả!! Nàng có thể sống cả đời này trong thứ ảo giác mĩ lệ ấy!! Cả đời =皿=

"Không sao cả." Dù nội tâm Hạ Ngư kích động thành cá voi ngốc, trên mặt lại vẫn giữ vẻ nho nhã lễ độ rụt rè. Nàng nâng tay lên: "Ngươi xem, đều là vết thương nhỏ, cũng chưa rách da, chỉ để lại vài dấu vết thôi."

Nàng còn là một con yêu quái cá rất lợi hại mà!

Hạ Ngư vẫn không nhịn được, nói xong liền dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm lớp lông trên đầu mèo nhỏ để an ủi nó.

Đầu ngón tay nàng ấm mà ôn nhu.

Vi Nhi Pháp giãn ra thân thể còn đau đớn của mình, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ tay nàng, sau đó, mềm nhẹ liếm liếm vết thương nhỏ vụn do bị cành trúc sắc cào xước trên ngón tay nàng: "Meow meow......"

Lúc liếm, Vi Nhi Pháp cảm giác hai tai nóng bỏng, nó nghĩ, dù, dù sao hiện tại cũng không ai nhận ra nó.

Nó cứ liếm! Dù sao cũng không ai biết!

Nhưng mà liếm một cái, toàn thân Vi Nhi Pháp chấn động.

Khí tức trong trẻo trên người tiểu cô nương lan tràn từ vết thương rất ngỏ trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng liếm một cái, toàn thân thoải mái vui sướng, nhân tố bạo động đang tàn sát bừa bãi dừng lại. Thứ khoái cảm như muốn lên trời này làm nó quả thực không kiềm chế được muốn cắn một cái.

Vi Nhi Pháp kìm nén thứ xúc động đó, đầu lưỡi lướt qua ngón tay.

Hạ Ngư mở to hai mắt, nét ảm đạm trong mắt hoá thành hư không.

Mèo nhỏ liếm tay nàng!!

A a a a a a --

Thật dịu dàng ah!! Nó dĩ nhiên lại thật sự đang an ủi nàng sao? Không phải ảo giác sao, cảm động quá!!

Vịt của ta!! Mèo thần tiên mà!! Quả thực muốn chụp một bức ba trăm sáu mươi độ đăng lên QQ, weibo, wechat, blog của mình để khoe ra với toàn thế giới tiểu bảo bối của mình a a a a --

Lão tử có mèo thần tiên, các ngươi có không?! Các ngươi không có!! Các ngươi không có -- không -- có -- [phá giọng --

"Ngươi yên tâm đi Hoan Hỉ." Hạ Ngư kích động vô cùng, làm bộ trấn định đưa ngón tay cho nó liếm liếm, không nhịn được, vươn móng vuốt Lộc Sơn sờ sờ đầu nhỏ của nó: "Chiều nay ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bác sĩ nha."

Vi Nhi Pháp trông mong dõi theo bàn tay Hạ Ngư rút về: "............."

Ai cho ngươi sờ đầu lão tử!!

Buông tay để lão tử liếm thêm hai cái nữa!! =皿=

Hết chương 11

------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A ta có mèo!! Ta có mèo các ngươi biết không -- [phá giọng

Bách Linh: A ta không có mèo!! Ta không có mèo các ngươi biết không --- ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º·˚

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play