Lễ trao giải bắt đầu lúc bảy rưỡi, lúc Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Kiều Đông Dương.

Cô liếc nhìn Vương Tuyết Nha rồi mới chậm rãi nghe máy: "A lô."

"Em đến hội trường chưa?"

"Vẫn chưa, có việc gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể hỏi sao?"

"... Anh lại muốn bị trừ điểm hả?"

Kiều Đông Dương lập tức im re.

Trì Nguyệt không nhịn được cong môi: "Anh có đi dự tiệc không?"

Kiều Đông Dương khẽ thở dài: "Vốn dĩ tôi không muốn đi, nhưng em đã hy vọng tôi đi, tôi đành phải đi vậy."

Cái quái gì thế? Cô hy vọng anh đi á?

Trì Nguyệt đột nhiên hiểu rõ tác dụng của cuộc điện thoại này, anh chàng này đang kiếm lý do để đi tham gia lễ trao giải?

Cảm xúc trong lòng cô rất kỳ lạ, ấm áp, ngọt ngào, dường như trái tim hơi thắt lại, Trì Nguyệt che ngực, bật cười: "Thế nhưng hôm nay tôi đã xem quy trình và danh sách khách mời của lễ trao giải, trong đó không có tên anh."

"Em dẫn tôi vào đi." Kiều Đông Dương trêu đùa.

"Dẫn kiểu gì?"

Lúc ngồi vào bàn tiệc, các vị khách quý cần phải quét mã QR, mỗi người chỉ có một mã, không thể quét hai lần.

Trì Nguyệt nghi ngờ hỏi anh: "Phải quét mã QR đấy, anh có không?"

"Không có." Kiều Đông Dương khẽ cười: "Tôi quét mặt."

"... Mặc kệ anh. Cúp đây!"

"Gặp ở hội trường."

Trì Nguyệt tắt điện thoại, lại thấy ánh mắt trêu chọc của Vương Tuyết Nha.

Cô như phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt sáng ngời đầy vẻ hóng hớt sáp lại gần Trì Nguyệt: "Được lắm! Lúc mình đến Thành phố hàng không vũ trụ đã thấy hai người có vấn đề rồi, hỏi cậu lại còn chối..." Cô bước tới cù Trì Nguyệt: "Nói nhanh! Có phải cậu và anh Kiều đang thả thính nhau không?"

"... Đừng nghịch, hỏng lớp trang điểm giờ!"

Trì Nguyệt vừa tránh vừa giữ chặt tay cô ấy, kiểm tra thời gian.

"Câu hỏi này rất khó trả lời, việc của mình và Kiều Đông Dương vẫn chưa rõ ràng. Chúng ta đi trước đã."

Cô chuồn nhanh như thỏ, Vương Tuyết Nha ngạc nhiên nhìn cô...

Còn tự nhận mình là người ung dung, bình tĩnh, không quan tâm gì hết cơ mà.

Ha ha ha, lúc các cô gái yêu ai đó đều trở nên ngốc nghếch hết sao?

"Nguyệt Quang Quang, cậu chờ mình. Này, Trì Nguyệt!"

Lễ trao giải này mời tất cả thí sinh của Người Đi Dưới Trời Sao, còn mời một vài diễn viên của công ty Truyền thông Hạo Quang đến giúp tăng sự chú ý. Một huyện nhỏ như huyện Cát Khâu chưa từng tổ chức sự kiện nào có quy mô lớn như vậy, tin tức vừa truyền ra ngoài, nơi này lập tức trở nên đông đúc. Từ năm giờ chiều, con đường bên ngoài khách sạn Cát Khâu đã bắt đầu kiểm soát giao thông, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn có rất nhiều cách để hóng chuyện. Các nóc nhà, bệ cửa sổ xung quanh khách sạn gần như có đầy người.

Lúc Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha nắm tay nhau đi đến hội trường lại gặp Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân.

Hai người này đều đến khách sạn từ tối qua, vốn muốn đi tìm Trì Nguyệt nhưng cô lại đang ở nhà nên không trả lời, bây giờ vô tình gặp nhau, mấy cô gái đều rất vui vẻ, vừa cười đùa vừa đi đến hội trường.

Trì Nguyệt: "Lưu Nhược Nam đến chưa? Sao tôi không thấy cậu ấy?"

Mạnh Giai Nghi lắc đầu: "Tôi hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói không khỏe, lần này không đến được, hẹn lần sau lại đi tụ tập."

Bọn họ không ở cùng một thành phố, cũng không biết lần sau là khi nào.

Mấy ngày nay Trì Nguyệt rất bận rộn, không thể quan tâm việc của Lưu Nhược Nam nên giờ mới hỏi: "Bây giờ cậu ấy sao rồi?"

Mạnh Giai Nghi hơi do dự: "Hôm trước đã xuất viện rồi, có lẽ sức khỏe đã ổn định. Thế nhưng tôi cảm thấy tâm trạng cậu ấy không tốt, kỳ lạ không diễn tả được."

Kỳ lạ sao, kỳ lạ thế nào?

Mọi người chỉ nói mấy câu về việc của Lưu Nhược Nam rồi thôi, đều quay sang nói chuyện về cách ăn mặc của Trì Nguyệt.

"Phong cách này rất thích hợp với cậu, đẹp trai nhưng không mất vẻ quyến rũ."

"Không phải đẹp trai là từ để miêu tả đàn ông sao? Chị Giai Nghi, phải nói là chị Trì Nguyệt rất thời thượng..."

"Đã là Trì Nữ Vương thì phải đẹp trai chứ, còn đẹp trai hơn đàn ông." Mạnh Giai Nghi ôm lấy tay Trì Nguyệt, khẽ cười: "Tôi muốn ôm chân."

"... Chị đã ôm tay rồi, nhường chân cho em đi." Lưu Vân ôm tay kia của Trì Nguyệt.

Vương Tuyết Nha thấy bọn họ thân thiết như vậy, đột nhiên thấy hơi đau lòng, cau mày nói: "Các cậu ôm hết rồi, tôi biết ôm chỗ nào?"

"Cùng ôm đi!" Mạnh Giai Nghi kéo tay cô: "Cậu là Vương Tuyết Nha đúng không? Tôi còn theo dõi Weibo của cậu nữa cơ, nhưng cậu lại không theo dõi tôi."

"Thật sao?" Vương Tuyết Nha xấu hổ: "Tôi rất ít vào Weibo."

"Vậy à, được rồi, tha cho cậu đấy. Lát nữa chúng ta add Wechat nhé, tôi là Mạnh Giai Nghi blogger thể hình hàng đầu vũ trụ, rất vui được làm quen với cậu."

Sự nhiệt tình của cô ta khiến Vương Tuyết Nha hơi ngạc nhiên: "Tôi cũng rất vui."

"Vui thì tốt, yên tâm đi, tôi không cướp Trì Nữ Vương của cậu đâu, tôi chỉ muốn ké tí thôi!"

"Ha ha!"

Mấy cô gái tuổi tác sàn sàn bằng nhau tập trung lại một chỗ, luôn tìm được chủ đề chung để nói chuyện.

Sau khi đi vào hội trường, mọi người chia ra đi tìm chỗ ngồi.

Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân đều là thí sinh Chiến binh đến từ bầu trời, hai người đều ngồi ở hàng thứ hai, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, một mình Vương Tuyết Nha ngồi ở bên trái hàng thứ năm, ngồi chung với nhóm thí sinh Trời Sao.

Một mình Trì Nguyệt đi về phía trước, bộ váy màu đỏ làm nổi bật vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Phong cách thiết kế của bộ váy này khá độc đáo, chỉ nhìn lướt qua thôi đã cảm thấy rất xinh đẹp.

Nhưng không phải ai cũng hợp màu đỏ, người hợp sẽ thể hiện ra vẻ xinh đẹp nổi bật, vô cùng quyến rũ, người không hợp sẽ có vẻ quê mùa, rất dễ bị dìm hàng. Chiếc váy này như được thiết kế riêng cho Trì Nguyệt, đường cắt may tinh tế làm nổi bật vai gầy eo nhỏ, đường cong lả lướt, đôi chân dài miên man, vừa thời thượng vừa quyến rũ.

Trì Nguyệt là sinh viên chuyên ngành tiếp viên hàng không, cách đi đứng, cách mỉm cười đều được huấn luyện chuyên nghiệp, cô bước đi chậm rãi, biểu cảm vừa đúng, cứ như một ngọn lửa rực rỡ đi lướt qua trước mặt mọi người, nhưng còn chưa kịp thiêu đốt xung quanh đã đi xa, lại như tiên nữ lướt qua mặt hồ tạo ra chút gợn sóng, đẹp đến nghẹt thở.

Sự xuất hiện của cô đã hấp dẫn vô số ánh mắt và ống kính...

Trong lễ trao giải hôm nay có sự xuất hiện của rất nhiều ngôi sao, rất nhiều người không quen biết cô đều tưởng cô là ngôi sao nữ nào đó.

Sau khi biết được lại không nhịn được khen ngợi, không ngừng chụp ảnh.

Trì Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, bước đi vững vàng. Dù cô đang đi giày cao gót khiến ngón chân cảm thấy rất khó chịu nhưng cô đã được huấn luyện cách đi đứng chuyên nghiệp, tuy hơi mệt nhưng vẫn chịu được, cô vẫn có thể giữ vững hình tượng cho khi bước đến chỗ ngồi.

Trên những chiếc ghế ở hàng đầu đều dán tên của mỗi người, cô tìm đúng chiếc ghế có tên mình rồi ngồi xuống.

Người ngồi bên phải là một nữ minh tinh, gần đây đang diễn vai nữ chính trong một bộ phim cổ trang rất nổi tiếng.

Nữ minh tinh này vừa thấy Trì Nguyệt đã mỉm cười thân thiện. Trì Nguyệt cảm thấy cô ta rất quen nhưng lại không nhớ tên, chỉ có thể mỉm cười đáp lời.

"Chào cô."

"Chào cô."

Theo quan niệm của Trì Nguyệt, hầu hết những ngôi sao tham gia sự kiện đều chờ tất cả mọi người vào chỗ, khách mời đã đến đông đủ mới xuất hiện, sau đó bọn họ sẽ ngồi vào chỗ dưới lời giới thiệu của MC và tiếng hét chói tai của khán giả, người càng nổi tiếng thì càng hay làm vậy.

Nữ minh tinh này lại đến sớm, ngồi vào chỗ từ sớm khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play