“Nguỵ Phong dàn xếp mọi việc trong gia tộc,các vị có chức quyền cao ở Nguỵ Gia cũng không dám nói gì chỉ có thể làm theo.Trương phu nhân và Nguỵ Chiến bị Nguỵ Phong giam giữ lại.
Hắn ta cùng với vài người tới phủ của Trần Sinh.Trần Sinh cũng nghe tin Nguỵ Phong đã việc Nguỵ Gia và đang điều tra việc Nguỵ Hào bị bệnh nặng mà vẫn dùng Hồn Mộng nên tất bật chuẩn bị mọi thứ ứng phó lại Nguỵ Phong.
Nguỵ Phong tới trước phủ nha của Trần Sinh rồi dùng thân phận đứng đầu Đông Xưởng tiến vào phủ điều tra án.Vì có trong tay lệnh bài mà hắn đã điều động binh của Trường Thục tới lục soát phủ nha của Trần Sinh.Trần Sinh biết hắn đã tới thì chạy ra ngoài bái kiến.
-Bái kiến Nguỵ đại nhân.
Nguỵ Phong tuy biết hắn cũng có vài dính líu đến việc của thúc thúc mình nhưng vẫn lễ nghe đầy đủ.
-Bái kiến Trần đại nhân.Trần đại nhân không hổ là thư sinh đứng đầu tài tư có phong thái thật nho nhã.
-Nguỵ đại nhân quá khen rồi.Không biết ngài dẫn binh vào lục soát phủ của ta là có ý gì ?
-Thúc thúc của ta bị người ta dùng Hồn Mộng làm cho hôn mê bất tỉnh.Hồn Mộng chỉ có ở trong phủ nha địa phương nên ta tới soát xem có hao hụt đi với sổ sách hay không ?
Trần Sinh vì đã chuẩn bị mọi thứ nên vẫn cười đáp lại.
-Nguỵ đại nhân đã không tin tưởng an ninh của phủ nha Trường Thục thì ngài cứ việc tra.Ta đảm bảo Hồn Mộng cầm ngài nói trong phủ Nguỵ Gia không có liên quan tới nơi này.
-Được rồi.Tra sẽ rõ.
Nguỵ Phong được Trần Sinh tới kiểm tra sổ sách thì thấy không có bất cứ vấn đề so với số lượng ở trong kho.Hắn ta biết Trần Sinh đã có chuẩn bị từ trước,việc hắn tới Nguỵ Gia cũng có người báo trước cho Trần Sinh.Khi không điều tra được điều gì thì Nguỵ Phong đành quay về.Nếu như hôm nay không tra được thứ gì khả nghi thì về sau sẽ càng khó hơn.
Hắn lệnh cho mấy thị vệ đi cùng mình canh chừng mọi hành động của Trần Sinh còn mình thì quay về Nguỵ Gia.
Vì bên cạnh không còn người nào nên Nguỵ Phong chỉ còn cách lặng lẽ âm thầm đi điều tra 1 mình.Đông Xưởng khi nhận được tin tức cũng đã phái rất nhiều người tới nhưng phải mất nhiều thời gian mới tới nơi.Lúc này ở phủ riêng của Trần Sinh có 1 cỗ xe ngựa không rõ từ đâu tới phủ,một người mặc bộ đồ sang trọng trong rất béo bước xuống xe rồi được dẫn vào phủ.Thị vệ mà Nguỵ Phong không thể xác định được là ai nên chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
-Bái kiến Trần đại nhân.
Trần Sinh nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Lô hàng mà ta giao cho thương hội ngươi thế nào rồi ?
-Bẩm đại nhân,do bên ngoài nạn dân chặn lại hết khiến cho lô hàng ra ngoài gặp chút khó khăn.
Hắn nghĩ 1 lát rồi quyết định cho binh lính thân cận cải trang ra ngoài thành dẹp nạn dân.
-Ta sẽ điều động binh giúp các ngươi ra ngoài nhưng lô hàng này ta sẽ lấy tám phần.
Tên thương nhân thần bí này nghe thấy vậy tuy có chút không vui nhưng để bán hàng đi được nhanh thì chỉ còn cách đó.Vì Nguỵ Phong đang nắm binh trong Trường Thục nên nếu bây giờ hắn động binh sẽ bị Nguỵ Phong chú ý tới lúc đó sẽ rất rắc rối.
-Tạm thời các ngươi đừng để bị chú ý tới.Trong thành có người từ Kinh Thành tới có chức vụ lớn,hắn mà biết chuyện này thì đầu của ta và ngươi không giữ được đâu.
Tên thương nhân kia nghe xong thì nuốt nước bọt,hắn là 1 tên tham sống sợ chết nên vừa nghe tới việc rơi đầu thì rất sợ hãi.
-Đại nhân,ngài có thể cho ta biết đó là ai không ?
Trần Sinh lườm hắn 1 cái khiến cho hắn run rẩy.
-Một vị quan lớn trên đầu có mũ hầu tước.
Nghe tới đây hắn cũng không dám hỏi nhiều lời,Trần Sinh bảo hắn quay về kiểm hàng rồi chuẩn bị theo binh lính ra bên ngoài.Tên thương nhân này lập tức đi ngay.Khi thấy người đã ra bên ngoài thì 1 thị vệ lập tức bám theo sau.Xe ngựa này đi về hướng của Hoa Viên Tiêu Lầu,đây là 1 tửu lầu có tiếng nhất Trường Thục chuyên dùng để tiếp đãi những người giàu có hoặc có chức quyền cao.
Cỗ xe ngựa dừng lại ở đây,tên thương nhân đó đi vào bên trong.Sau khi được báo cáo về việc này Nguỵ Phong liền viết 1 bức thư gửi về Đông Xưởng để xem mọi báo cáo về Hoa Viên Tiêu Lầu.Trước khi thị vệ Đông Xưởng ở đây bị triệu tập về Kinh Thành thì vẫn có những ghi chép về mọi thế lực quyền lực ở nơi này.
Buổi tối hôm ấy,Trần Sinh phái tổng cộng hơn ba ngàn binh lính mặc đồ dân thường cầm vũ khí xông ra bên ngoài tấn công nạn dân.Nạn dân vì không có vũ khí tốt đồng thời chưa từng được huấn luyện bao giờ nên nhanh chóng bị đánh chạy đi tứ phía.Có rất nhiều người chết,tiếng gào khóc ở khắp nơi,trên kiếm của những binh lính lính này nhuộm đầy máu đỏ của nạn dân.Sau khi dẹp nạn dân xong thì hàng hóa đã được vận chuyển ra bên ngoài.Trần Sinh ho người dọn dẹp quanh thành để không ai biết vừa có 1 cuộc chiến xảy ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT