Chương 497

Ôn Thanh Vân là cô cả nhà họ Ôn, cô ấy có một đứa em trai năm nay vừa mới tròn mười tuổi, là con của mẹ kế sinh ra.

Mẹ kế của cô ấy là một người trong hoàng tộc.

Lễ tân nghe nói cô muốn tìm Cố Gia Huy còn hỏi xem cô có thiệp mời không, cô lắc đầu.

“Thật lòng xin lỗi, ngài Cố Gia Huy không phải là người ai muốn gặp cũng gặp được.”

Hứa Minh Tâm nghe thế thì hơi khó xử, cô muốn cho anh một bất ngờ vui vẻ nhưng không ngờ lại bị chặn đường ở đây.

“Tôi là bạn của anh ấy thì cũng không được ư?”

“Thời buổi này ấy à, con chó con mèo ngoài đường cũng tự nhận mình là bạn của ngài Cố Gia Huy được ư?” Lễ tân nói với giọng hơi khinh thường, sau đó không thèm để ý tới Hứa Minh Tâm. Hứa Minh Tâm hơi ngượng ngùng, cô ta khinh thường cô ra mặt và xem cô thành kẻ chạy tới cố gắng móc nối quan hệ.

Hứa Minh Tâm xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi để ngồi, định gọi điện thoại cho Cố Gia Huy thì đằng sau có giọng nói bàn tán của bọn họ.

“Thời buổi này người nào cũng muốn thấy người sang thì bắt quàng làm họ nhỉ, không tự nhìn lại xem bản thân mình là cái thá gì, há miệng cái là đòi gặp ngài Cố Gia Huy, tưởng cái tập đoàn này là nơi nhà cô ta mở ra chắc?”

“Đúng đó, cần gì đến phó tổng Thanh Vân ra tay, chúng ta có thể đuổi đi luôn ở đây được rồi.”

Hứa Minh Tâm cũng chẳng biết phải có cảm giác gì nữa.

Cô không phải là chó mèo hoang ngoài đường đâu!

Cô nhấn số điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy.

“Gặp phải chuyện gì khó chịu hả?”

“Em đang ở dưới lầu tập đoàn HOAN, anh có ở đây không vậy.”

“Anh xuống lầu đón em lên ngay.”

Chẳng mấy chốc Cố Gia Huy đã vội vã đi tới, hết sức ngạc nhiên khi trông thấy cô ở đây.

Không ngờ cô lại tự mò mẫm đường đi tới nơi này.

“Sao em lại tới đây thế? sao không báo cho anh biết trước một tiếng, em tới đây một mình ư? Em không quen đường quen nẻo gì ở đây mà, nhỡ em đi lạc mất thì phải làm sao bây giờ? Đúng là em không bao giờ khiến con người ta yên tâm cho được ấy, trên đường đi có xảy ra chuyện gì không vậy…”

Cố Gia Huy nói chuyện cứ như đang bắn rap vậy khiến hơi dở khóc dở cười.

“Này chú ba nhà họ Cố, dù thế nào thì em cũng là một người trưởng thành rồi, em có thể đọc được chữ nhé.”

“Thế thì sao? Trong mắt anh thì em vẫn là một đứa trẻ chưa lớn thôi. Em đã đến đây rồi thì anh đưa em đi gặp mặt Thanh Vân.”

“Gặp người lớn thì cũng được thôi nhưng mà anh phải giúp em một việc khác trước đã. Đây, hai người kia cứ cười mỉa mai em, bảo là em tới đây để thấy người sang bắt quàng làm họ rồi cười khinh bỉ em. Anh nói cho bọn họ nghe xem anh có quen biết em không? Anh có biết em là ai không hả?”

Hứa Minh Tâm không hề khách sáo nhìn mấy cô gái ở quầy lễ tân.

Có lẽ trước đây cô sẽ cố nhịn cơn tức tối và ấm ức này nhưng bây giờ cô không cần phải tự chịu uất ức như thế nữa đâu.

Cố Gia Huy nghe thế thì khẽ híp mắt lại, nhìn nhân viên ở quầy lễ tân với ánh mắt tối tăm.

“Các người thích bàn tán về người khác thật đấy nhỉ, đây là người của tôi, các cô có ý kiến gì không?”

Nghe lời nói lạnh như băng đó, bọn họ sợ tới mức cả người run lên, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play