Chương 97: Vậy tôi sờ được không?
Lâm Quỳnh nói xong, tiếng ồn ào xung quanh lập tức im bặt.
---Bình luận trực tiếp---
"Chuyện gì thế này?!"
"Sao không ai nói gì nữa?"
"Mỗi chữ anh ấy nói tôi đều biết, nhưng lại nghe không hiểu."
"Không phải chứ, không phải chứ, chồng của anh ấy không phải là ngài Phó thật đó chứ!"
"Sao lúc MC hỏi anh ấy có người yêu chưa thì anh ấy lại lắc đầu?"
"Mới trèo tường được một nửa đã phải ngồi lại hóng."
-_-
Lâm Quỳnh thấy đột nhiên không ai hỏi gì nữa, có chút nghi hoặc, "Mọi người không hỏi nữa sao?"
Nói rồi liền đặt micro xuống, cực kì vui vẻ, "Vậy tôi tan làm đây."
"Đợi đã!"
"Đợi đã!"
Micro lần nữa được nhét vào tay.
Một phóng viên sau khi cảm xúc sửng sốt qua đi liền hỏi, "Xin hỏi anh và Phó tiên sinh có quan hệ gì?"
Lâm Quỳnh tưởng vừa rồi mình đã nói đủ rõ, nhưng đối phương đã hỏi tới thì cậu cũng phải cho Phó Hành Vân một danh phận, "Quan hệ chồng chồng hợp pháp."
"Cái gì?!"
"Cái gì?!"
Hai giọng nói cùng vang lên, đinh tai nhức óc.
Vương Trình đứng dưới sân khấu cách đó không xa, hàm muốn rớt xuống đất.
Người tối qua đưa Lâm Quỳnh đi lại chính là lão biến thái mà cậu hay kể.
Giọng nói đột ngột vang lên, dọa Lâm Quỳnh phải lùi về sau hai bước.
Vương Trình gần như là móc điện thoại gọi về công ty theo bản năng.
Lão sếp vốn đang rầu rĩ vì chuyện của Lâm Quỳnh, vừa thấy điện thoại của Vương Trình gọi đến lại càng phiền lòng hơn, bắt máy, "Chuyện gì?"
"Sếp à, không cần mua hot search kia nữa, thêm tiền đẩy hot search lên đi."
Chân mày lão sếp giật giật, "Cậu điên à, cậu làm vậy làm gì?!"
Vương Trình nhất thời cảm thấy bản thân mình sắp điên thật rồi, "Vì độ hot đó."
"Càng thêm hot thì Lâm Quỳnh càng nổi."
"Sếp à, anh biết Phó Hành Vân không?"
"Biết, không phải là ông lớn tối qua đưa Lâm Quỳnh đi sao?"
"Đó là chồng của Lâm Quỳnh."
"Gì cơ?"
Vương Trình hít sâu một hơi, "Đó là chồng của Lâm Quỳnh!"
---Bình luận trực tiếp---
"ĐM, thật luôn nè, ngài Phó là chồng anh ấy!"
"Lâm Quỳnh!"
"Em biết anh sẽ không làm mấy loại chuyện trái với đạo đức mà, huhuhu."
"Aaaaaaaaaa Tui sắp điên rồi, là thật luôn kìa!"
"Chẳng trách hôm qua lúc giới thiệu tới mình, Phó tổng lại đen mặt như vậy, hóa ra là chưa được công khai danh phận hahahahahaha."
"Lâm Quỳnh: Chuyện gì mất tiền tôi sẽ không làm, ngủ với người khác phải tốn tiền, nên tôi ngủ với chồng tôi."
"Phó tổng hả, cũng chỉ có thế....."
"Hahahahaha cười ẻ luôn á!"
"Sang chấn tâm lý cả trăm năm."
-_-
Lâm Quỳnh nhìn dáng vẻ không thể tin được của phóng viên, nhỏ giọng nói: "Còn câu hỏi gì nữa không?"
"Vậy, quan hệ của hai người thật sự là chồng chồng?"
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
"Vậy tại sao khi tin đồn vừa được tung ra cậu lại không thanh minh?"
Lâm Quỳnh có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Ba giờ chiều nay mới dậy, lúc đó mới biết những chuyện này."
---Bình luận trực tiếp---
"Khá lắm con trai, không hề biết ngại với người ngoài."
"Nếu bàn chuyện này thì tôi hết buồn ngủ luôn rồi nè."
"Quá trình như thế nào, mời kể rõ."
"Trong video Lâm Quỳnh bị vác đi đó, hai chồng chồng này không hoang dại ở mức bình thường đâu."
"Quần ai đây!"
"Tự dưng ném lên đầu tôi!"
"Đội quần đi mấy má!"
"Huhuhu, ông chồng câm của tôi đi tìm ông chồng khác rồi, sau này chúng tôi sẽ sống cuộc sống ba người."
"Xí!"
"Xem xong video tối qua đã thấy ngài Phó rất ư là đàn ông, đẹp trai, dáng cũng đẹp, chỉ yếu là có tiền, tôi yêu chết mất thôi!!!!!"
"Đột nhiên không biết nên ngưỡng mộ ai."
-_-
Cánh báo giới vốn tưởng tin tức nghệ sĩ mới nổi- Lâm Quỳnh và ông lớn giới kinh doanh có quan hệ bất chính đã đủ cho họ viết bài rồi, không ngờ cuối cùng lại có tin tức càng lớn hơn.
Lâm Quỳnh nhìn đồng hồ, cậu đã được phỏng vấn 15 phút rồi, sau đó đưa micro cho trợ lý kế bên.
"Lâm Quỳnh!"
"Lâm Quỳnh, cậu không nói gì thêm sao?"
"Lâm Quỳnh, có thể trả lời một vài câu hỏi không?"
Lâm Quỳnh nhìn họ, "Nhưng mà thời gian của tôi hết rồi."
Ý tại ngôn ngoại, tôi phải tan làm rồi.
Đột nhiên, một giọng nói cách đó không xa vang lên, là người tổ chức sự kiện, "Thêm tiền!"
Lâm Quỳnh cầm micro lên, "Tôi cũng muốn trò chuyện thêm với mọi người."
Phóng viên: .....
---Bình luận trực tiếp---
"ĐM hahahahahahaha."
"Lâm Quỳnh: Gì cơ?!"
"Thêm tiền?!"
"Phóng viên: Cậu như này là lịch sự đó hả?"
"Vì thích tiền nên mới kiếm một ông chồng nhiều tiền, Lâm Quỳnh mãi đỉnh!"
-_-
Một phóng viên nuốt nước miếng, hỏi: "Cho hỏi trước khi kết hôn hai người đã hẹn hò bao lâu?"
Lâm Quỳnh: "Không có hẹn hò."
Phóng viên sáng tỏ, cưới trước yêu sau, "Vậy đã gặp mặt nhau mấy lần?"
Lâm Quỳnh: "Chưa từng gặp mặt."
"Vậy tại sao anh lại kết hôn với Phó tiên sinh?"
"Trên người anh ấy chắc chắn có điểm nào đó thu hút anh chứ nhỉ?"
"Có."
Lâm Quỳnh: "Có tiền."
"Có điều gì càng thu hút hơn không?"
"Có cực nhiều tiền."
Phóng viên: "Về mặt tính cách?"
Lâm Quỳnh: "Lấy bạc tỷ làm thân."
(dùng bạc tỷ khiến người khác muốn làm thân)
Phóng viên: .....
---Bình luận trực tiếp---
"Tôi nhìn ra được khát vọng sống của phóng viên, liều chết chứng minh hai người kia là tình yêu đích thực."
"Phóng viên: Hay anh giết tôi luôn đi."
"Lấy bạc tỷ làm thân, mãi đỉnh!"
"Lâm Quỳnh à, không hổ là anh."
-_-
Lại thêm nửa tiếng trôi qua, phỏng vấn hoàn toàn kết thúc, Lâm Quỳnh nhẹ nhõm xuống sân khấu, vừa xuống liền thấy Vương Trình nhìn cậu với anh mắt đời không còn gì luyến tiếc.
Vương Trình nhào đến trước mặt cậu, "Lão biến thái kia là ngài Phó, sao cậu không nói sớm."
"Anh cũng đâu có hỏi."
"...."
Vương Trình hít sâu một hơi, hắn vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó chuyện Lâm Quỳnh hết hôn với một lão biến thái sẽ bị người ta bới ra để bôi nhọ cậu, bây giờ thì hay rồi, giờ tung hoành ngang dọc trong giới được luôn rồi!!!
Lâm Quỳnh lại an ủi hắn vài câu rồi chạy vội về khách sạn, lúc này trời đã tối, Lâm Quỳnh đạp lên bóng tối chạy băng băng.
"Em về rồi đây."
Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến người đàn ông vốn đang đợi trong phòng khách quay đầu lại, chưa được mấy giây thì đã thấy cậu xuất hiện trước mặt mình.
Phó Hành Vân đứng dậy, vẫn nhớ nhung câu Lâm Quỳnh nói khi ra khỏi cửa.
Muốn hôn nát môi anh.
Lâm Quỳnh khí thế bừng bừng đi tới.
Phó Hành Vân nhìn dáng vẻ hăng hái của cậu mà lòng ngứa ngáy, người vừa đi tới liền kéo luôn vào trong lòng.
Giống như muốn Lâm Quỳnh từng giây từng phút đều dính sát vào mình vậy.
Ôm như thế này khiến cậu rất thỏa mãn, nào ngờ anh lại cúi đầu xuống cắn lên mặt cậu, cậu nhanh chóng né đi.
Ánh mắt Phó Hành Vân tối lại, "Trốn cái gì?"
Sau đó trực tiếp hôn lên chiếc cổ đang lộ ra ngoài của Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh lập tức rùng mình, nghiêm mặt, "Anh không có gì muốn nói với em sao?"
Phó Hành Vân lập tức im bặt.
Thấy anh có chết cũng không thừa nhận, Lâm Quỳnh lấy điện thoại ra mở đoạn video kia cho anh xem, "Người hôm qua bắt nạt em là anh phải không?!"
Phó Hành Vân mặt rất nghiêm túc, "Không phải."
"Vậy sao người này lại giống hệt anh vậy?"
Phó Hành Vân vẫn cứng miệng, "Em nên đi hỏi hắn ta chứ."
"....." Lâm Quỳnh véo má anh, "Là anh chứ ai, em biết cả rồi."
Khóe miệng Phó Hành Vân khẽ nhếch.
Lâm Quỳnh trừng mắt, "Anh còn cười."
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Giận hả?"
Lâm Quỳnh quay đầu đi, thật ra nếu nói là tức giận thì cậu chỉ giận vào lúc mới biết tin, bây giờ đã không thấy gì nữa, có thể là bị tình yêu nồng cháy của hai người xóa tan rồi.
Sau đó nhỏ giọng lầm bầm: "Cái đó thì không có."
Nhưng nhớ lại sự thê thảm của bản thân vào tối qua, Lâm Quỳnh bĩu môi chất vấn đối phương, "Sao tối qua anh lại đối xử với em như vậy?!"
Nói rồi chỉ tay vào anh, "Anh không thương em chút nào hết."
Tối qua cậu vừa khóc vừa gào, khóc đến xé phổi xé tim mà anh cũng không buông tay.
"Lẽ nào em có gọi anh thì cũng vô dụng?"
Phó Hành Vân thuận theo lời cậu, "Có dụng."
"Biết thương em hơn?"
"Càng hưng phấn hơn."
Lâm Quỳnh: ....
"Anh không thương em gì cả!"
"Thương."
Anh dùng sức siết chặt, Lâm Quỳnh bị ôm dính sát vào người anh, "Sao có thể không thương cơ chứ."
"Vậy sao anh còn sờ mó em, em còn tưởng bị người khác sờ chứ."
Phó Hành Vân nhìn dáng vẻ bất mãn của cậu, "Vậy tôi có được sờ không?"
Lâm Quỳnh ngây người.
Anh không ngừng lại mà hỏi tiếp, "Vậy tôi có được sờ không?"
Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai khiến Lâm Quỳnh rụt người về sau, nhìn anh một cái rồi nhìn qua chỗ khác, sau đó gật gật đầu.
"Tôi thì được?"
Giọng của anh mang theo ý cười khó lòng phát hiện.
Lâm Quỳnh: "Ừm."
"Vậy...." Ánh mắt anh dính chặt trên người cậu, "Có được sờ chỗ này không?"
Tàn tay to lớn của anh luồn vào vạt áo, Lâm Quỳnh lập tức giật mình.
Thấy phản ứng của cậu, Phó Hành Vân không nhúc nhích nữa, "Vẫn còn sợ sao?"
Lòng Phó Hành Vân chợt nặng nề, tối qua anh dọa cậu sợ hãi quá rồi, nên giờ Lâm Quỳnh vừa bị sờ đã không ngừng run rẩy.
Ký ức tối qua quả thực vẫn còn, nhưng khi biết đối phương là Phó Hành Vân, lòng Lâm Quỳnh dễ chịu hơn nhiều, "Không sợ."
"Không sợ thì em run cái gì?"
Lâm Quỳnh cắn môi không nói gì.
Phó Hành Vân nhìn cậu, thì thầm bên tai, "Xin lỗi em."
Lâm Quỳnh ngây người.
Anh nói tiếp: "Tối qua, xin lỗi em, là tôi không tốt, không nên đối xử với em như vậy, là lỗi của tôi."
Lâm Quỳnh nhìn vào mắt đối phương, nhất thời có chút luống cuống, "Thật ra em cũng.... Em cũng không giận lắm đâu."
"Vậy bây giờ tôi có thể sờ không?"
Lâm Quỳnh sững người.
Bàn tay vốn đang đặt trên eo đã thuận thế trượt xuống.
Lâm Quỳnh giật mình, "Đợi một chút."
Hình dáng bàn tay anh cong lên sau lớp vải quần trên mông cậu.
Phó Hành Vân ôm lấy cậu, "Sờ chỗ này có được không?"
Thấy Lâm Quỳnh vẫn cứ run rẩy, tay lại thay đổi vị trí, "Đây thì sao?"
Lâm Quỳnh lập tức đỏ mặt như tôm luộc, không nói được hay không, mà nhỏ giọng nói: "Trước đây anh đâu có như vậy."
Da mặt đâu có dày như bây giờ.
Phó Hành Vân cảm nhận làn da cậu, hai người dính sát nhau, Lâm Quỳnh lại đưa mắt nhìn anh, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Sau đó hít sâu một hơi, "Được không?"
Lâm Quỳnh giật mình, giả vờ không hiểu, "Cái gì mà được với chẳng không."
"Cho tôi."
Đối phương nói rõ mồn một, rõ ràng bình thường lạnh nhạt là thế, sao khi thể hiện tình cảm lại cháy vậy chứ?
Lâm Quỳnh nhất thời luốn cuống tay chân, cậu còn chưa chuẩn bị xong, cậu sống cả hai đời rồi mà vẫn chưa từng làm loại chuyện này.
Sau đó căng thẳng, "Anh biết làm?"
Phó Hành Vân: "Không biết."
"...."
Lâm Quỳnh cúi đầu nói gì đó vào tai Phó Hành Vân, con ngươi đen láy của anh như sáng bừng lên.