"Tình Lam không phải người ngoài, nàng sẽ không nói chuyện này ra ngoài."

Tiêu Phượng Đình lời còn chưa có nói xong, đã bị Phong Hoa đánh gãy.

Tình Lam là nha hoàng hồi môn của Khương Tự Cẩm, từ nhỏ đã đi theo nàng, có thể nói cô ấy vô cùng trung thành và tận tâm.

Nghe thấy Phong Hoa thế nhưng lo lắng bênh vực cung nữ kia như thế, một bộ dáng muốn cùng hắn tranh cãi, biểu tình rất quật cường.

Tiêu Phượng Đình trong lòng bực bội, thanh âm trở nên lạnh lẽo, che giấu một tia tàn nhẫn.

"Bổn vương mặc kệ nàng ta có bao nhiêu trung thành, dù sao chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật."

"Nếu còn muốn giữ cái đầu cho nha hoàng kia, ngươi tốt nhất bỏ qua cái ý niệm này ngay lập tức cho bổn vương."

"Bổn vương chỉ hứa hẹn giữ được một đời vinh hoa cho Thái Hậu Hoàng triều Đại Hạ là ngươi, ta còn chưa có nói qua, sẽ không gϊếŧ một ả nô tỳ."


Không sai, chính là như vậy.

Nhiếp Chính Vương điện hạ ở trong lòng đối với chính mình nói như thế.

Phong Hoa trên mặt ủi xìu xuống, trong lòng cười mà không nói.

Tấm tắc.

Rõ ràng do du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của chính mình quấy phá, còn không phải sao?

Nàng cố ý làm bộ khó xử nói: "Vậy lần này chỉ có thể nhờ Vương gia hỗ trợ, chính là..."

"Bổn vương sẽ phụ trách đến cùng." Tiêu Phượng Đình mày cũng không nhướn một cái, không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời.

"Vậy liền đa tạ Vương gia."

Làn da thiếu nữ trắng muốn phát sáng, ngọc thể ngang dọc nằm ở trên giường phượng, cơ thể oánh bạch mềm mại bị hắn nhìn không sót một cái không, khuôn mặt xinh đẹp, răng trắng cắn cắn trên môi đỏ nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Phá lệ nhiếp hồn đoạt phách.

Thu liễm những suy nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, Tiêu Phượng Đình hít thật sâu một hơi, bình phục xao động dưới hạ thể cùng trận khô nóng lan tràn khắp người.


Tuy rằng, sự tình sắp phát sinh kế tiếp đây, tuyệt đối sẽ làm bộ dáng giả vờ tình tĩnh hiện tại của hắn... kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bàn tay cân xứng đeo nhẫn ban chỉ xanh biếc với những ngón tay nhỏ dài thanh mỹ, khẽ vặn mở hộp bạc nho nhỏ chứa cao hoa hồng trên tay. Lấy ra một chút cao hoa hồng sáng bóng, tản ra nhàn nhạt mùi hương hoa hồng, đầu ngón tay có chút mát lạnh do trong cao có một chút bạc hà.

Mặt khác tay kia hơi hơi tách ra hai chân dài trắng trẻo của thiếu nữ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xao hơi hơi nhăn lại, đôi mày tinh xảo nhíu chặt, thấp giọng nói một chữ: "Đau."

"... Để ta nhẹ một chút."

Tiêu Phượng Đình yết hầu hơi hơi lăn lộn, tiếng nói hoa diễm mát lạnh lại hơi hơi khàn khan mất tiếng.

Xưng hô với nàng, đã không tự giác chuyển từ ' bổn vương ' thành  ' ta '.


Trong vô tình, quan hệ giữa hai người lập tức bị kéo gần hơn rất nhiều.

Cặp mắt đen thẫm kia càng ngày càng sâu hơn, nhiễm một tầng dục niệm đáng ngờ, gương mặt tuyệt thế, trắng nõn tinh xảo hiện lên một mảng đỏ tươi xinh đẹp vô cùng.

( đây là đang nói Nhiếp Chính Vương á nha há há cho chừa)

Tỉ mỉ, đem một chút cao trên đầu ngón tay xoa xoa cho nàng.

Trên trán trơn bóng hoàn mĩ của vị Nhiếp Chính Vương nọ, chảy ra từng giọt mồ hôi lấm lấm.

Trong đó có một viên, từ khuôn mặt nghiêng tinh xảo từ chút từ chút một, chậm rãi chảy xuống cái cằm nhọn kia.

Cuối cùng, không một tiếng động nhỏ giọt trên hàng lông mi dày đặc và đen thui như lông của thiếu nữ dưới thân.

Tựa, nước mắt lập loè trong suốt của nàng.

681 words.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play