Chương 86: Có muốn về Nam Thành xem qua không.

Dụ Phồn cứng đờ tựa lên tủ quần áo, cả thở cũng ngừng hẳn lại, cùng hóa đá với ba người đang ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn mình, cứ như đang đợi một cơn gió tới sẽ thổi bọn họ tan thành bụi phấn.

Mãi cho đến khi bên kia vang lên tiếng Trần Cảnh Thâm mở cửa lấy thức ăn ngoài.

Tả Khoan mở miệng đầu tiên: "Thì ra bữa sáng của hai cậu ở phía sau à, giao nhầm phải không. Ha ha!"

Vương Lộ An: "Đúng nhỉ. Ha ha! Để tôi xem đơn đặt hàng xem ——Nhà 402 tiểu khu Du Lân, anh Trần, ghi chú là, đưa đến thì gửi tin nhắn, đừng gõ cửa, có người đang ngủ. . ."

"Chắc chắn là tên đàn ông làm màu nhà bên viết sai số phòng!" Tả Khoan vỗ đùi, "Dụ Phồn đâu phải họ Trần!"

Vương Lộ An: "Nhưng mà—— "

"Xin lỗi anh Trần! Lúc đến tôi hơi vội, quên mất là anh ghi chú bảo tôi đừng gõ cửa! Thật lòng xin lỗi anh!" Bên kia, anh trai giao thức ăn ngoài khom lưng cúi đầu với khe cửa.

"Không sao." Trần Cảnh Thâm nói.

Bên cạnh lại lâm vào tĩnh lặng, Chương Nhàn Tịnh che mặt, ước gì có thể siêu thoát cả hai người cùng đến với mình.

"Gì chứ đây là. . ." Vương Lộ An cảm thấy tình cảnh hết sức xấu hổ, gượng cười ngắt lời, "Mặc dù Dụ Phồn không có bạn gái, mà thỉnh thoảng hẹn vài người cùng chung chí hướng cũng rất bình thường mà! Không khí này của mấy cậu, sao giống Dụ Phồn chơi gay với học bá vậy chứ! Ha ha. . ."

Cuối cùng hai tiếng cười cứng ngắc tắt dần tại lúc Trần Cảnh Thâm đi vào phòng khách, sau đó im bặt.

Mặc dù trên cổ Dụ Phồn nhiều dấu, nhưng diện tích đều nhỏ, bọn họ có thể coi là dị ứng, là muỗi đốt, nhưng Trần Cảnh Thâm. . .

Trần Cảnh Thâm mặc một cái áo phông cổ tròn, che không được hai dấu răng trên cổ hắn, từ xương quai xanh đến yết hầu loang lổ vết đỏ, dấu vết thế này, hoặc là đánh nhau với người ta, hoặc là. . ., người đó còn phải là kiểu hung hãn nữa là đằng khác.

Soạt, Trần Cảnh Thâm cầm túi giấy và bôi trơn trên tay Vương Lộ An về, quay đầu đặt lên tủ TV. Sau đó mở thức ăn ngoài vừa đưa đến ra, lấy một bát cháo trắng trong veo thấy được cả đáy trong mấy ánh nhìn chằm chằm nóng rực, nói với người đang đứng tựa lên tủ quần áo không động đậy: "Ăn trước một ít đi."

Trong cổ Dụ Phồn chất chứa ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hộc thành một câu: "Trần Cảnh Thâm, tôi phắc cả nhà cậu."

-

Không thể tiếp tục ở lại trong căn phòng này nữa. Cũng may trước khi đến Vương Lộ An đã có chuẩn bị.

Đám cậu ta tới đây một chuyến đương nhiên không chỉ tổ chức mỗi sinh nhật thôi, đến Ninh Thành, thành phố du lịch nổi tiếng, vậy sao có thể không đi dạo khắp nơi, ngắm nhìn phong cảnh được chứ.

Cho nên trước khi tới cậu ta đặc biệt hỏi mượn xe bạn, đối phương đã dặn người đưa xe đến dưới lầu căn hộ, cũng giao cả chìa cho cậu ta rồi.

Nhưng Vương Lộ An vội đến, không mang theo bằng lái xe, Tả Khoan lại lái xe không đúng luật, điểm bị trừ hết dần, Chương Nhàn Tĩnh là không học thẳng luôn.

Cuối cùng trách nhiệm lái xe giao cho Trần Cảnh Thâm.

Đến Ninh Thành, đương nhiên sẽ là Dụ Phồn dẫn đi chơi. Lên xe, Trần Cảnh Thâm đeo dây an toàn lên, hỏi người bên cạnh: "Đi đâu đây?"

Đến tí thay đổi trên nét mặt cậu cũng không có. Chỉ lấy điện thoại ra kết nối với bluetooth xe, không lâu sau giọng hướng dẫn ngọt ngào vang lên: "Chuẩn bị xuất phát, toàn bộ hành trình là 16 cây số, cần khoảng 40 phút."

Ba người hàng ghế sau, hai người hai bên nhìn ra cửa sổ, Vương Lộ An ngồi giữa thả hai tay giữa hai chân, cam chịu nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Trong xe yên tĩnh mãi cho đến cây đèn xanh đèn đỏ thứ hai, Vương Lộ An bấu chặt ngón chân phá vỡ bầu không khí: "Hút thuốc được không học bá?"

"Tùy cậu." Trần Cảnh Thâm nói.

Hai cửa sổ hàng sau dần trượt xuống, ba người không hẹn mà cùng đốt thuốc, trong xe tức thì bay đầy sương khói.

"Tình huống bây giờ của các cậu là thế nào?" Chương Nhàn Tịnh không nhịn được nữa, dứt khoát cắn răng hỏi, "Quay lại rồi?"

Hai người bên cạnh tò mò duỗi thẳng cổ, nghe được câu cuối lại hoảng hốt quay đầu nhìn Chương Nhàn Tịnh.

"Cậu biết chuyện này hở chị Tịnh?" Vương Lộ An ngơ ngác, "Quay lại là ý gì? ? ?"

Chương Nhàn Tịnh nhắm mắt nhíu mày, lắc điếu thuốc trên tay: "Tự mà nghĩ."

". . ."

Vương Lộ An không còn nhịn nổi nữa. Cậu ta chống hai tay lên hai ghế hàng trên, ló đầu đến phía trước, chất vấn hai đương sự: "Hai cậu bắt đầu từ trước đây rồi á? Khi nào? ? Chẳng lẽ là. . .Cấp ba. . . Hả. . ."

"Nói được không?" Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn ghế lái phụ.

Vương Lộ An: "?"

Dụ Phồn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, dáng ngồi hơi lạ, nép cả người trên ghế lái phụ, nghe vậy không nói gì, chỉ giơ tay cho Trần Cảnh Thâm một ngón giữa thân thiện.

Ý là nói được.

Trần Cảnh Thâm nắm ngón tay cậu lại, nói phải.

"Nhưng trước mắt đang chia tay." Dụ Phồn lạnh lùng.

"Chia tay khi nào?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Bây giờ"

"Tôi chưa đồng ý."

"Cần cậu đồng ý? Cậu là gì chứ." Dụ Phồn rút tay mình về, "Biến, đi mà lái xe của cậu, đừng nhìn tôi."

Vương Lộ An: "..."

Vương Lộ An như gặp phải chấn động mạnh, ngơ ngác ngồi trở về, dựa vào Tả Khoan bên cạnh đang phản ứng y chang.

Đối thoại giữa hai người... nhìn vào nội dung, giọng điệu và phản ứng gần như không có gì khác hồi học cấp ba.

Cấp ba là chuyện từ khi nào? Ngày nào cậu ta cũng ở cạnh Dụ Phồn, sao lại không phát hiện ra tí manh mối gì —— không đúng.

"Thảo nào." Vương Lộ An chợt tỉnh ra, lẩm bẩm nói, "Thảo nào khi đó vì cậu, mẹ nó cả thi giữa kỳ học bá cũng trốn, còn cậu vì để cậu ấy thi lại mà đi khẩn thiết cầu xin hổ béo —— "

"Mẹ nó tôi làm vậy là vì mình thôi!" Bất ngờ bị nhắc lại chuyện cũ xấu hổ, Dụ Phồn chợt quay đầu nói.

"Tôi bảo mà. . ." Tả Khoan ngạc nhiên, "Khi đó bọn mình đánh nhau với mấy thằng ngu ở quán bi-a, tôi đã bảo sao vừa thấy học bá cậu đã đuổi theo ngay, mẹ nó thì ra cũng dỗ người yêu giống Chu Húc chứ gì. . ."

Da đầu Dụ Phồn tê rần, thà chết không nhận: "Tôi có điên mới dỗ —— "

Vương Lộ An: "Còn có lần hẹn hai cậu đến khu vui chơi, hai cậu nói muốn hẹn hò, sau đó hai người cùng ôm ôm ấp ấp anh anh em em ra khỏi rạp chiếu phim!"

Sao còn thêm mắm dặm muối vào nữa? ? Dụ Phồn hãi hùng: "Không có ôm —— "

Tả Khoan: "A phắc, Vương Lộ An, cậu còn nhớ không? Lúc họp phụ huynh, Dụ Phồn giơ chổi xin thề, nói mình muốn gả cho học bá!"

Dụ Phồn: "Ông gả cái —— "

Vương Lộ An vỗ tay cái chát: "Đúng đúng đúng! Với cả hôm nhận thành tích cuối kì năm lớp mười một đó, học bá nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nói ngay mặt luôn!"

Dụ Phồn: "Tôi—— "

Tả Khoan: "À! ! Thảo nào lần đi xem phim đó cậu còn khiêng ghế giúp học bá! Chu Húc cũng nói thấy hai cậu cởi áo ở toà lầu thí nghiệm nữa! ! !"

Vương Lộ An: "Ôi đệch, có cả chuyện đấy luôn á? Khi đó hai cậu vị thành niên mà! Mẹ nó, sao hai cậu chơi lớn thế? ? ? Chờ đã, chẳng lẽ ở trường hai cậu cũng trồng dâu tây thế hở? Quá sức —— "

"Chuẩn bị xuất phát, cả hành trình 4 cây số, cần khoảng 7 phút." Giọng nữ hướng dẫn lạnh lùng thông báo.

Trần Cảnh Thâm tiếp tục lái bằng một tay: "Đây là đi đâu?"

"Giết người chôn xác." Dụ Phồn nói.

"Ném thẳng xuống biển không tốt hơn à." Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt nói.

"Nhiều người, phiền."

Cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh lại.

Phần cháo Trần Cảnh Thâm đặt nói là bữa sáng, thật ra lúc đưa đến đã là hai giờ chiều, thêm thời gian ngồi trong nhà xấu hổ cộng với đi đường, đến khi cả bọn đến nơi đã gần bốn giờ chiều.

Dụ Phồn dẫn mọi người đến bãi biển nổi tiếng nhất Ninh Thành, cũng là nơi cậu thường ra chụp ngoại cảnh nhất.

Từ giờ đến hoàng hôn là lúc cảnh biển đẹp nhất, xe chạy qua một vùng núi rừng trùng điệp thì sáng bừng lên, bầu trời xanh hồng tuyệt đẹp ánh vào tầm nhìn, mặt biển kề sát bầu trời như được phủ trong một lớp kim cương óng ánh sáng trong.

Thời tiết đẹp hơn lần mưa dầm không ngớt Trần Cảnh Thâm đến nhiều.

Cuối cùng người ở hàng sau cũng bị hút đi lực chú ý. Nhất là Tả Khoan, sống hơn hai mươi năm mới được thấy biển lần đầu, mắt lập tức sáng ngời, xe vừa dừng đã chạy xuống đi chụp hình ngay.

Biển ngay dưới thềm đá, Tả Khoan phấn khích ngó xuống dưới: "Ôi đệch, Vương Lộ An, nước biển này trong veo, không tắm thì tiếc lắm, bọn mình đi bơi đi! Bên dưới có bán quần bơi kìa!"

Vương Lộ An không buồn nghĩ ngợi: "Không không không, bụng tôi nuôi mấy tháng không lấy ra cho người khác nhìn được, cậu tắm một mình đi."

"Tôi mời cậu bơi, tôi tặng cậu một cái quần bơi luôn! Ngày mai phải về rồi, mẹ nó không bơi là không còn cơ hội nữa đâu!"

"Không cần, cơ hội của tôi còn nhiều, với lại ai thiếu một cái quần bơi của cậu chứ. . . Ối cậu đừng kéo tôi!"

Hai người lôi kéo lê lết đi xuống bậc thang, Chương Nhàn Tịnh mặc kệ hai người cậu ta, cô không hiểu nổi mấy tên con trai này đã hai mươi tuổi đầu rồi, sao còn trẻ con hơn cả cấp ba nữa.

Cô lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh bầu trời, sau đó chọn tấm đẹp nhất gửi cho người bạn nào đó trong Wechat, gửi qua rồi cô mới nhận ra, hôm qua mình gửi câu "Tả Khoan để râu vậy mà lại đẹp trai lên phết", đến giờ đối phương vẫn chưa trả lời.

Hừ, gì không biết.

Chương Nhàn Tịnh bất mãn nhếch môi, vừa định thu hồi về thật khí phách, điện thoại lại rung ù lên.

【 Kha Đình: Đẹp lắm. 】

【 Chương Nhàn Tịnh: Hôm qua làm gì mà không trả lời tôi! Luật sư thì ghê gớm lắm hả? 】

【 Chương Nhàn Tịnh: Xuống dưới chụp còn đẹp hơn, cậu chờ đi. 】

Cuối cùng Vương Lộ An vẫn bị kéo xuống nước, nước biển vừa lạnh vừa kích thích, cậu ta còn bị Tả Khoan bất ngờ vỗ bụng mấy lần, bây giờ hai người đang cởi trần chém giết loạn xị trên biển, tình hình chiến đấu cực kì ác liệt.

Chương Nhàn Tịnh ngâm mắt cá chân trong nước biển, giơ điện thoại lên quay trái chụp phải, giữa lúc đó còn ghét bỏ bắt hai người kia biến khỏi camera của cô.

Thời gian comeout lúng túng nhanh chóng kết thúc, năng lực tiếp nhận của mấy người đều rất cao, không hề cảm thấy có gì khó chịu vì xu hướng tính dục của bạn mình. "Anh em của tôi là gay" bị nhẹ nhàng bao trùm bởi "Ôi phắc nước biển này thoải mái quá".

Chỉ có đương sự vẫn đang bày ra vẻ mặt giết người nằm trên ghế ở bờ cát, từ nãy đến giờ không nói lấy một câu nào.

Trần Cảnh Thâm ngồi trên cái ghế cạnh cậu, môi vừa hé mở.

Dụ Phồn: "Ngậm miệng."

Thế là Trần Cảnh Thâm rũ mắt xuống, vươn tới chạm ngón tay cậu, đối phương lại hung tợn rút tay về: "Còn sờ nữa chặt luôn tay cậu."

"Không cố ý thật." Trần Cảnh Thâm nói, "Không ngờ lại rơi vào tay mấy người cậu ấy."

Mẹ nhà nó cái này là trọng điểm hả? ?

Dụ Phồn vừa định đá bay hắn, điện thoại lại rung lên ù ù.

"Xin chào, chuyển phát nhanh Lợi Hải đây! Gói hàng được bảo hiểm của ngài đã đến kho Ninh Thành, xin hỏi bây giờ ngài có ở nhà không? Có tiện cho chúng tôi giao hàng đến không?"

"Gói hàng được bảo hiểm?" Dụ Phồn nhíu mày, "Tôi á?"

"Phải, phí bảo hiểm giá 250 tệ, cần ngài mở hàng kiểm tra rồi ký nhận." (≈ 886k)

"Gửi nhầm rồi, tôi không mua cái gì có phí bảo hiểm. . ."

"Tôi mua." Trần Cảnh Thâm nói, "Quà sinh nhật."

Dụ Phồn dừng lại, bàn bạc thời gian giao hàng với nhân viên chuyển phát mới cúp máy, hỏi: "Cái gì đấy?"

"Ống kính."

*Lens

Dụ Phồn từng giúp Uông Nguyệt gửi vật phẩm quý giá, biết phí bảo hiểm là luật, mà phí lên tới 250 tệ thì là. . .

Dụ Phồn bỗng nhiên ngồi dậy muốn đứng lên, bị Trần Cảnh Thâm nắm lại: "Gì đấy?"

"Nhận hàng."

"Không vội, lúc về tiện đường lấy."

Dụ Phồn gấp đến mức quên cả đẩy hắn ra, cậu ôm mặt Trần Cảnh Thâm: "Trần Cảnh Thâm, cậu hiểu ống kính không mà tốn nhiều tiền mua thế? Có phải cậu bị người ta lừa rồi không? ?"

"Không. Tôi nhờ cô dâu đó hỏi Uông Nguyệt rồi, cô ấy nói đây là cái dạo này cậu rất thích."

". . ."

"Trần Cảnh Thâm, cậu hỏi thăm thứ tôi thích làm gì?"

"Vì tôi là bạn trai cậu."

"Đã bảo chia tay rồi."

"Vậy thì vì tôi thích cậu."

". . ."

Hai người đều trông đẹp trai, lại dựa sát vào nhau như thế, người xung quanh đi ngang qua không nhịn được phải nhìn hai người thêm vài lần.

Thậm chí Dụ Phồn có thể cảm nhận được Tả Khoan với Vương Lộ An cách đó không xa đang nhìn chòng chọc bên này.

Nếu là trước đây, có thể Dụ Phồn sẽ lập tức buông tay sau đó giữ khoảng cách bằng mười người với Trần Cảnh Thâm, nhưng bây giờ cậu cảm thấy không quan trọng, tùy, mẹ nó ai thích nhìn thì nhìn đi.

Chẳng lẽ là tình huống xấu hổ hồi trưa đã tôi luyện cậu ra thế này rồi à?

Dụ Phồn lơ đễnh đối mặt với Trần Cảnh Thâm suy nghĩ chốc lát, Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên nhổm dậy, nghiêng đầu tiến tới.

Dụ Phồn bóp mặt hắn chặt hơn, ngăn hắn lại, chợt hiểu ra.

Bởi vì Trần Cảnh Thâm quá thản nhiên.

Luôn bày ra bộ mặt đơ cảm xúc không màng sự đời, không quan tâm ánh nhìn của người khác, cũng chưa từng che dấu mình thích đồng tính, dù là trước người khác hay trước mặt mình. Những tính cách này đã hình thành từ khi còn đi học, lớn lên trưởng thành rồi càng thêm tùy ý hơn.

Chịu ảnh hưởng cũng là bình thường thôi nhỉ.

Dụ Phồn nhìn đôi mắt vừa lạnh nhạt vừa thâm thúy của hắn, chợt hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu come out thế nào?"

Trần Cảnh Thâm im lặng một lát: "Thật ra không phải chủ ý."

"Năm nhất đại học có người tỏ tình, tôi nói tôi có bạn trai rồi. Ban đầu mọi người tưởng đùa, từ chối nhiều, lại thêm. . ." Trần Cảnh Thâm dừng lại một lát, "Nên tin."

"Lại thêm cái gì? ?" Dụ Phồn không kiên nhẫn hỏi.

"Có lần uống nhiều, gọi tên cậu."

". . ."

Cảm xúc không tên bỗng ùa đến, sôi ùng ùng lên trong tim. Dụ Phồn mặt lạnh nói: "Trần Cảnh Thâm, tửu lượng của cậu như thế còn dám uống rượu, có thấy xấu hổ không."

Nhớ tới đêm đó, Trần Cảnh Thâm chớp mắt.

Thật ra không say, cũng không uống nhiều.

Chỉ là đơn thuần muốn gọi tên cậu, đã rất lâu không được gọi lên.

"Chỉ có lần đó." Trần Cảnh Thâm nói.

Dụ Phồn nhìn chằm chằm mũi hắn, qua rất lâu lại lờ mờ hỏi: "Vậy người. . . nhà cậu thì sao. Ở trường nhiều người biết vậy, có truyền đến người nhà cậu không?"

"Không cần truyền."

Dụ Phồn hơi ngơ ngác, chợt nâng mắt nhìn hắn: "Là sao?"

"Tôi đã nói với mọi người từ lớp 12 rồi."

Dụ Phồn ngạc nhiên, tay cũng chầm chậm buông xuống.

"Cậu. . . Nói thế nào."

"Nói tôi thích cậu."

". . ."

Nếu Dụ Phồn chưa từng gặp người nhà hắn, sẽ nghĩ rằng hắn come out vô cùng nhẹ nhàng.

Thế nhưng. . .

"Trần Cảnh Thâm, cậu ngốc hả?" Dụ Phồn nói, "Tôi đã bỏ cậu đi rồi, cậu còn come out làm gì? Nói thích tôi làm gì?"

Trần Cảnh Thâm cười: "Chẳng phải đã tìm về rồi đây à?"

". . ."

Ngực đau xót chua chát, Dụ Phồn nghiêm mặt nằm trở về ghế trên bờ cát, lại nhịn không được tiếp tục hỏi: "Sau khi nói xong thì sao?"

Trần Cảnh Thâm rủ mắt mấy giây, vươn tay gãi lòng bàn tay cậu: "Cũng không có gì. Bị mắng vài câu, tát mấy cái, nói muốn đưa tôi ra nước ngoài."

Ngón tay siết chặt, bờ môi người đang nhắm chặt hai mắt run rẩy, nắm ngón tay hắn.

Trần Cảnh Thâm: "Đổi camera thành kiểu mới nhất, tìm bác sĩ tâm lý cho tôi, còn muốn tịch thu điện thoại của tôi, cho nên tôi bỏ nhà trốn đi. Một mình ra ngoài thuê nhà."

Tay được nắm lại, giữ chặt, đan vào giữa kẽ tay, Trần Cảnh Thâm có thể cảm nhận được mạch đập thình thịch của cậu.

Trần Cảnh Thâm: "Căn nhà thứ nhất nằm gần Trung học số Bảy, nhỏ, nhưng đủ, ở được mấy tháng thì tốt nghiệp. Căn nhà thứ hai gần đại học Giang Thành, lúc đó có học bổng, còn tham gia vài trận thi đấu, thuê căn thứ ba hai chúng ta từng xem trong tiệm net, chưa ở bao lâu thì chủ nhà nói cần dùng, cho nên về ở ký túc xá trường."

"Nhà thứ ba, cũng là bây giờ. Nằm gần công ty, tầm nhìn đẹp, đủ cho hai người, chỉ là chưa mua đủ nội thất, còn khá trống trải. Có muốn ở mấy ngày không?"

Dụ Phồn đang chăm chú nghe, qua cả buổi mới phản ứng lại được. Cậu chậm rề nâng mắt, ngây ngốc đối diện với ánh mắt Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm vân vê ngón tay cậu.

"Dụ Phồn." Hắn nói, "Có muốn về Nam Thành xem thử không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play