Chương 84: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!
Chuyện năm cấp ba giấu vào một góc không dám để ai nhìn thấy, qua sáu năm, đây là lần đầu tiên Dụ Phồn thản nhiên nói ra khỏi miệng.
Mặt cậu đầy vẻ bình tĩnh, nói xong còn bổ sung thêm câu "Em tan làm đây" với cả studio đang trợn mắt há mồm, lại kéo Trần Cảnh Thâm đi như xách đồ ăn.
Trên đường về nhà, mấy lần Trần Cảnh Thâm quay đầu qua muốn nói gì đó, trông thấy vành tai đỏ rực lộ ngoài mũ len, lại nghiêng đầu nhịn về.
Giờ đang là lúc tan làm, đường phố chật chội, mỗi người qua đường xung quanh đều đi vội vã, cánh tay hai người thân mật dán chặt vào nhau.
Dụ Phồn hung tợn bóp ngón tay Trần Cảnh Thâm: "Trần Cảnh Thâm, đủ rồi đó."
"Tôi làm sao." Trần Cảnh Thâm nói.
"Còn cười nữa tôi đánh cậu luôn."
Yết hầu Trần Cảnh Thâm cuộn xuống, nghiêng đầu hạ thấp giọng, nói nhỏ trong dòng người: "Dụ Phồn, lúc cậu theo đuổi tôi không có nói như thế."
"?"
Dụ Phồn chưa từng gặp ai mặt dày không biết xấu hổ như vầy, mắt cũng phải trợn to gấp đôi: "....Tôi theo đuổi cậu? ?"
"Chúng ta bắt đầu đi. Tôi sẽ không bạo lực gia đình với cậu đâu____" Trần Cảnh Thâm nhướng mày, "Chẳng phải nói thế à?"
"...."
Dụ Phồn rút vèo tay mình ra khỏi tay hắn, trợn trắng mắt, không quay đầu lại mà đi thẳng vào quán thịt xông khói bên cạnh. Chưa đi được hai bước đã bị ôm cổ kéo về.
"Không ăn cái này." Trần Cảnh Thâm nói, "Hôm nay đổi khẩu vị."
Trong lòng Dụ Phồn đã cho Trần Cảnh Thâm vô số phát đấm, mà bản thân vẫn không nhúc nhích dựa lên người Trần Cảnh Thâm, lạnh lùng hỏi: "Đổi cái gì?"
Dụ Phồn chẳng mấy khi dùng phòng bếp, bình thường nhiều nhất chỉ nấu tô mì hoặc hoành thánh, rời đi sáu năm, quay lại vẫn là tay nghề như năm cấp ba.
Cuối cùng hôm nay cũng chính thức khai bếp, mùi thơm nóng hổi thoảng khắp nơi.
"Trần Cảnh Thâm, sao cậu cũng biết nấu cơm thế?" Dụ Phồn dựa lên tường, trợn mắt hỏi.
Phòng bếp nhà Dụ Phồn rất đơn sơ, kiểu mở, nằm ngay cạnh lối vào nhà, đối diện phòng tắm. Lúc cho thuê nhà chủ thuê còn cho một cái tạp dề, Dụ Phồn luôn không dùng đến, giờ mới được cậu đeo lên người Trần Cảnh Thâm.
Màu xanh da trời, còn mang theo cả logo nhãn hiệu, quê mùa, phối với gương mặt liệt cảm xúc của Trần Cảnh Thâm trông hơi buồn cười: "Sau khi thuê nhà từng học, chỉ biết làm mấy món đơn giản thôi."
"Cậu thuê nhà?" Dụ Phồn ngạc nhiên nhìn hắn, "Công ty cách....Nhà cậu xa lắm à."
"Cũng tạm." Trần Cảnh Thâm đáp rất qua loa. Phòng bếp nhỏ, hai người cách nhau rất gần, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu hôn cậu, nói, "Ra ghế sô pha chờ đi."
Dụ Phồn nhíu mày, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó, điện thoại trên ghế sô pha lại chợt vang lên mấy tiếng ting ting.
Từ lúc cậu về nhà đến giờ tiếng này chưa từng ngừng lại. Dụ Phồn nằm úp xuống ghế sô pha, không tập trung cầm điện thoại lên đọc tin nhắn, sau đó suýt bị hàng dấu chấm than chen đầy màn hình chọc cho mù mắt____
【 Chị Uông Nguyệt: Dụ Phồn! Em đúng là không trung thực! ! ! 】
【 Chị Uông Nguyệt: Chị đã nói mà! Chị đã nói mà! ! ! Chị đã nói sao em lại mặc áo khoác của cậu ấy cơ chứ! Chị đã nói sao hôm đấy trên xe em còn tủi thân nữa! Vậy mà em nói với chị là bạn học cũ! 】
【 Chị Uông Nguyệt: Aaaaa, lúc trước chị còn nói với tất cả những người đến hỏi chị là chắc chắn em không phải đồng tính! Mặt chị đau quá đi____】
【 Chị Uông Nguyệt: Hôm đó chị đã thấy hai em không đúng rồi! Hoàn toàn không giống bạn cũ, hai em chắc chắn là! ! !】
Đến đây, Dụ Phồn tò mò: 【 Là cái gì? 】
【 Chị Uông Nguyệt: Người yêu cũ. 】
【 -: .....】
【 Chị Uông Nguyệt: Cho nên rốt cuộc là em bắt đầu yêu đương với cậu đẹp trai đó từ khi nào! 】
【 -: Cấp ba.】
Uông Nguyệt gửi qua mười ngàn dấu chấm hỏi:【 Từ cấp ba đến bây giờ? Sao có thể chứ? Đấy chẳng phải em bắt đầu từ trước khi đến Ninh Thành rồi à? Nhưng sao trước nay chị chưa từng thấy cậu ấy tới tìm em?】
【 -: Yêu xa.】
【 Chị Uông Nguyệt: Cũng chưa từng thấy em liên lạc với cậu ấy luôn.】
【 -: Cảm ứng tâm điện.】
Nhận ra cậu đang qua quít, Uông Nguyệt gửi mấy nhãn dán con dao qua: 【 Vậy hai em công khai từ hồi cấp ba hả? Ý là Nhàn Tịnh cũng biết? 】
【 -: Không, chiều hôm nay là lần đầu tiên.】
【 Chị Uông Nguyệt: À....Hiểu rồi, chắc chắn sẽ giữ bí mật.】
Không cần___
Ngón tay Dụ Phồn khựng lại, im lặng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chữ mình vừa gõ ra.
Có lẽ vì vừa rồi mới mở ra một lỗ hổng, cũng có thể do cả hai đã trưởng thành. Thế mà bây giờ cậu lại không cảm thấy việc để người khác biết cậu đang yêu đương với Trần Cảnh Thâm là chuyện vô cùng quan trọng.
【 Chị Uông Nguyệt: Chờ đã! Một câu cuối cùng! ! 】
Dụ Phồn bị điện thoại rung hoàn hồn lại, trả lời một dấu chấm hỏi.
【 Chị Uông Nguyệt: Hỏi ra em không được mắng chị đâu, chị tò mò thật, cả tối nay chị cứ nghĩ chuyện này mãi, nhất định em phải nói thật cho chị, nếu không chắc chắn đêm nay chị không ngủ được, chị sẽ mơ thấy em.】
Dụ Phồn vừa định trả lời vậy chị đừng hỏi, mà Uông Nguyệt còn gõ chữ nhanh hơn cả cậu, nhìn ra là muốn biết thật____
【 Chị Uông Nguyệt: Em là công hay thụ? 】
....
Trần Cảnh Thâm nhìn người đối diện: "Cay à?"
Dụ Phồn cắn đũa hoàn hồn, cúi đầu nhìn đồ ăn: "Có ớt hả?"
"Không." Trần Cảnh Thâm nói, "Vậy cậu đỏ mặt cái gì."
"..."
Dụ Phồn vẫn tưởng là tật xấu đỏ mặt vớ vẩn của mình đã sửa lâu rồi cơ, dù sao mấy năm nay không hề mắc phải.
Nhưng mãi đến tối cậu tắm rửa đánh răng, vành tai cậu vẫn hồng.
Dụ Phồn đánh răng rất chậm, cậu nhìn chằm chằm mình trong gương, đầu óc đã bay đến tận chân trời.
Cậu không hiểu rõ chuyện về phương diện này, nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu, cậu với Trần Cảnh Thâm đều chỉ dùng hay hoặc miệng, chưa thể tính là thật sự làm____
Phắc.
Phắc....
Nghĩ thêm nữa sẽ xảy ra chuyện. Dụ Phồn nhìn gương mặt người trong gương lại bắt đầu đỏ lên, mặt không biến sắc tăng mạnh sức đánh răng, tiếng xoẹt xoẹt xoẹt cứ như đang mài dao.
Lúc ra, Trần Cảnh Thâm đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại. Dụ Phồn phơi quần áo đi tới ngồi, trong đầu còn đang miên man bay bổng: "Trần Cảnh Thâm, hôm nay cậu đi lang thang đâu thế?"
"Xem nơi cậu ở mấy năm nay."
Tim Dụ Phồn lại đập hơi nhanh. Thật ra cậu đã đoán được, nhưng vẫn như bị bệnh, muốn nghe Trần Cảnh Thâm nói ra.
Cậu liếm môi, nét mặt hiếm thấy mềm xuống, nghiêng đầu: "Cậu...." Thoáng nhìn thấy ảnh trên màn hình điện thoại Trần Cảnh Thâm, giọng Dụ Phồn khựng đứng luôn lại.
Trần Cảnh Thâm đợi một lúc vẫn chưa đợi được đoạn sau: "Ừ?"
"Cậu làm gì đó?"
"Phá kỷ lục của cậu." Trần Cảnh Thâm điều khiển rắn săn mồi trên màn hình.
Con mẹ cậu cứ muốn thêm wechat tôi là vì vầy đây phải không.
Trần Cảnh Thâm đang chuyên tâm chơi, người bên cạnh bỗng nhiên vươn tay tới xoay mặt hắn lại, Trần Cảnh Thâm khẽ nói: "Đừng chơi xấu...."
Môi bị hung tợn chạm lên, ngón tay Trần Cảnh Thâm hơi khựng lại.
Dụ Phồn hôn xong thấy hắn bất động, vội vàng đưa tay vòng con rắn sắp đụng vào chướng ngại vậy của hắn về, lướt một hồi trên màn hình điện thoại Trần Cảnh Thâm, cau mày dùng vai xô hắn: "Đón lấy nhanh lên, miễn cho lại bảo tôi chơi xấu."
"Lần sau phá." Trần Cảnh Thâm ném điện thoại sang một bên, quay đầu chặn lại miệng người chơi xấu.
Dụ Phồn thấy mình bị Trần Cảnh Thâm ảnh hưởng rồi, mấy ngày nay đầu óc không lành mạnh lắm. Trần Cảnh Thâm mới chỉ chạm lên môi cậu, tai cậu đã tê rần lên, cảm giác này quá quen thuộc với cậu, cậu lập tức nâng tay ôm mặt Trần Cảnh Thâm.
Khi cậu nhìn thấy vòng bạn bè của Trần Cảnh Thâm thì đã nảy lên suy nghĩ, đây là lần đầu tiên Trần Cảnh Thâm đến thành phố này mà, dù gì cũng phải đến một nơi thật đẹp nào đó. Mấy năm nay Dụ Phồn đã đi dạo hết Ninh Thành, biết nơi nào đáng đi, ngày mốt Trần Cảnh Thâm về rồi, vậy ngày mai cậu xin nghỉ luôn, dẫn Trần Cảnh Thâm đi chơi một vòng.
Dụ Phồn hơi tránh ra, chống chóp mũi Trần Cảnh Thâm: "Trần Cảnh Thâm, thích núi hay thích biển?"
"Thích cậu." Miệng Trần Cảnh Thâm bị bóp chu lên, ậm ờ trả lời.
"..."
Dụ Phồn buông hắn ra, lạnh lùng bàn bạc với hắn: "Ngày mai chúng ta____
Tiếng chuông điện thoại rung trời cắt ngang lời cậu. Trần Cảnh Thâm nhìn tên người gọi, hơi nhíu mày, trông có vẻ không muốn bắt máy lắm.
Dụ Phồn vươn tay cầm điện thoại bắt máy giúp hắn, Trần Cảnh Thâm dứt khoát ấn loa ngoài, dựng lên ghế sô pha: "Chuyện gì."
"Chỗ cậu cách sân bay bao xa? Anh đặt vé máy bay trước cho cậu." La Lý Dương bên kia lo lắng nói, "Server gặp vấn đề, cậu nhanh về trước một chuyến đi."
Trần Cảnh Thâm nâng mắt, ánh mắt lập tức trầm tĩnh lại. Ghế sô pha bên người chợt nhẹ, bạn trai hắn đứng dậy đi đến góc cửa sổ, đẩy vali hành lý màu đen hắn vừa nhắc đến ra ngoài.
"Chuyên chọn thời gian em nghỉ xảy ra vấn đề?"
"Chẳng phải cuối năm đều vậy cả à. Anh đã nói với cậu rồi! Cậu làm xong đợt này rồi hẵng nghĩ, cộng với phép năm của cậu là nghỉ được nhiều ngày lắm, ai bảo cậu gấp vậy làm gì." La Lý Dương liếc nhìn ứng dụng đặt vé, "Nhà bạn trai cậu cách sân bay bao xa? Để anh xem nên đặt cho cậu vé lúc mấy giờ?"
"Nửa tiếng." Dụ Phồn nói.
"À à....Hở?" Nghe thấy giọng nói lạ, La Lý Dương hơi khựng lại, thăm dò gọi thử, "Gì nhỉ, không biết là em dâu? À không....Em trai? Cái này, anh nên gọi thế nào đây Cảnh Thâm à."
Dụ Phồn bị hai xưng hô này đóng đinh tại chỗ.
Trần Cảnh Thâm nhìn nét mặt vừa mờ mịt vừa mấy tự nhiên của cậu, cuối cùng tâm trạng mới tốt hơn được tí: "Cúp máy đi, đặt vé xong gửi tin nhắn cho em."
Lúc Trần Cảnh Thâm đến trong vali còn có mấy bộ quần áo, giờ về chỉ còn lại máy tính với cục sạc pin.
Trần Cảnh Thâm đóng vali lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thắc mắc của Dụ Phồn.
"Cậu vẫn chưa thu quần áo."
"Để ở đây, sau này mặc."
"Chiếm chỗ lắm." Dụ Phồn không cảm xúc nói.
Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Vậy cậu cố nhịn chút nhé."
Tối nay Dụ Phồn còn ảnh phải sửa, không thể tiễn hắn đến sân bay được. Cậu xách vali hành lý đến trước cửa, khoanh tay dựa tường, rũ mắt nhìn Trần Cảnh Thâm mang giày.
"Vừa nãy cậu muốn nói gì với tôi?" Trần Cảnh Thâm hỏi, "Trước lúc nghe điện thoại."
Trở lại rồi nói đi
Dụ Phồn đá túi ni lông bên chân, nói: "Xách rác xuống giúp tôi."
Trần Cảnh Thâm đẩy vali hành lý bằng một tay, tay kia xách túi rác đi.
Dụ Phồn đứng yên một lúc, không biết đang suy nghĩ gì. Mấy giây sau, cánh chưa đóng lại bị đẩy ra, Trần Cảnh Thâm quay ngược về.
Dụ Phồn: "Đừng xách túi rác hôn____"
Trần Cảnh Thâm học cậu, cũng chạm nhẹ lên khóe môi cậu một nụ hôn.
Trần Cảnh Thâm khẽ thở dài, định hỏi có muốn cùng về Nam Thành không, cuối cùng mở miệng ra vẫn là câu nói quen thuộc đó: "Chờ tôi quay lại."
-
Từ nhỏ Dụ Phồn đã quen cuộc sống một mình. Cậu một mình ở Ninh Thành hơn năm năm, trước đây ở Nam Thành cũng gần như là một mình, một mình mò mẫm lăn lộn đến lớn, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng ngày đầu tiên Trần Cảnh Thâm về Nam Thành, đến chiều cậu mua hai phần cơm, cuối cùng tự cậu ăn suýt thì căng cứng bụng.
Gần đến giờ tan làm sẽ vô cớ ngẩng đầu nhìn cửa studio.
Cái bàn đọc sách Trần Cảnh Thâm từng dùng cũng vô thức để trống.
Lại qua một ngày, Dụ Phồn tỉnh giấc mơ màng chạm tay lên gối trống, sau đó chợt dừng lại, mấy giây sau mới chầm chậm mở mắt ra.
Rõ ràng Trần Cảnh Thâm chưa ở chỗ cậu bao lâu, tối hôm qua cậu cũng vừa gọi video với Trần Cảnh Thâm nữa, mà sao ngủ dậy còn có cả cái thói xấu này...
Cậu nằm úp xuống, vùi mặt vào gối, vô thức nhớ đến Trần Cảnh Thâm trong cuộc gọi video hôm qua.
Nam Thành lạnh hơn bên này. Trần Cảnh Thâm mặc áo len dệt kim màu xám, ngại lò sưởi ngộp nên mở cửa sổ, một giờ sáng rồi còn ở công ty gõ code.
Giữa lúc đó có người vào phòng làm việc của hắn bàn công việc, nghe giọng có vẻ là người hôm đó, áo ca rô, hơi mập, giữa đầu trọc một mảng tóc, đeo mắt kính rất dày.
Trần Cảnh Thâm dựng điện thoại trên bàn nói chuyện với cậu, đương nhiên đối phương cũng thấy được cậu. Đối phương vội vàng dùng cánh tay chọc vai Trần Cảnh Thâm, nói anh biết ngay chắc chắn bạn trai của cậu cũng đẹp trai lắm mà, sau đó cười ha hả nói xin chào với Dụ Phồn.
Khi đó Dụ Phồn đang căng cứng, đơ giọng trả lời: "Chào chú ạ."
"....."
Mãi đến khi rời đi đối phương cũng không buồn tương tác thêm với Dụ Phồn nữa. Đợi lúc cửa phòng làm việc đóng lại, cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng không nhịn được, dùng mu bàn tay che miệng, vai cứ run run không ngừng.
"Trần Cảnh Thâm, tưởng là cách màn hình tôi không đánh được cậu à?" Dụ Phồn không hiểu gì cả.
"Cậu biết anh ấy bao nhiêu tuổi không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
"Bao nhiêu?"
"Lớn hơn tôi 3 tuổi, 27."
"...."
Dụ Phồn lúng túng vuốt mặt, hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu nói xem cậu 27 tuổi có trọc giống anh ta không."
Sau đó Trần Cảnh Thâm không cười được nữa.
Dĩ nhiên, đầu của người trong màn hình rậm rạp đen nhánh, dù có mấy chục năm sau cũng không gặp phải mối nguy hiểm này. Với lại....
Thật ra Trần Cảnh Thâm lúc làm việc hơi khác với bình thường, vóc dáng cao gầy của hắn nép trong ghế, nét mặt lúc gõ code luôn nhẹ nhàng thảnh thơi, vô tư nhàn nhã, thỉnh thoảng mệt sẽ liếc mắt sang đây nhìn vào màn hình....
Dụ Phồn nằm úp hoàn hồn lại, mãi lâu sau, cậu mới lộ ra đôi mắt từ trong gối, dùng hai tay giơ điện thoại trước mặt, xóa mấy tấm chụp màn hình video không thấy rõ mặt hôm qua đi, lại lướt sang mấy tấm rõ nét, vuốt mặt rồi mới đứng dậy.
"Xem như chị biết vì sao giữa em và bạn trai lại lạnh nhạt thế rồi."
Trong studio, Dụ Phồn vừa chụp xong một bộ ảnh, Uông Nguyệt đứng một bên khoanh tay nhìn cảm thán.
Lạnh nhạt? Cậu với Trần Cảnh Thâm?
Dụ Phồn nhíu mày, cúi đầu nhìn màn hình: "Vì sao?"
"Yêu xa đấy, còn bận nữa. Em xem bạn trai em đi, sáu năm rồi mới đến có hai lần, lại không ở được mấy ngày đã đi, khổ quá." Uông Nguyệt dựa vào cửa sổ hút thuốc, "Nhưng mà có khi nào đêm nay cậu ấy quay lại không? Mai là sinh nhật em rồi."
Dụ Phồn: "Em không ăn sinh nhật."
Với lại Trần Cảnh Thâm cũng không biết sinh nhật cậu.
"Vậy không được, kể từ ngày em làm việc chỗ chị, năm nào cũng phải ăn hết." Uông Nguyệt nói, "Nếu em đã không có hẹn, vậy tối nay chị sẽ đặt quán ăn phục vụ riêng. Mấy đứa muốn ăn cái gì?"
Các quần chúng vây xem xung quanh lập tức nhiệt liệt hưởng ứng.
Biết phản đối cũng vô dụng, Dụ Phồn không nói gì nữa. Cậu xem lại từng tấm ảnh mình vừa chụp, mới quay đầu nhìn cô gái nãy giờ cứ lén nhìn chằm chằm cậu: "Em nhìn cái gì?"
Trợ lý bị dọa giật mình, lập tức ôm chặt hoa đạo cụ trong tay: "Không có!"
Một lúc sau, trợ lý vẫn không kiềm lòng được: "Chỉ là em hơi tò mò....Thầy Dụ à, anh đã nhớ bạn trai anh thế, sao không đến gặp anh ấy?"
Dụ Phồn với Uông Nguyệt cùng sửng sốt.
"Anh không nhớ cậu ấy." Mãi lâu sau, Dụ Phồn mới cứng giọng đáp.
"Thôi đi, kẻ mù cũng nhìn ra được, trong điện thoại em giấu bao nhiêu ảnh của người ta." Uông Nguyệt cũng hoàn hồn, nhăn mặt nói, "Á....Đúng rồi, chị đâu bạc đãi em mấy kì nghỉ, lần nào cũng thả đúng hạn mà, sao đến giờ chưa từng thấy em đi gặp bạn trai? Với lại, chẳng phải em cũng là người Nam Thành à?"
"...."
Mãi đến khi tan làm về nhà, Dụ Phồn vẫn còn ngơ ngẩn.
Vì sao cậu chưa từng quay về Nam Thành?
Trước kia là không dám trở lại. Sợ mang phiền phức về, sợ gặp Trần Cảnh Thâm sẽ không muốn đi nữa.
Nhưng nghĩ mãi cũng quá khổ sở, thời gian đó cậu ngâm mình vào trong việc học và việc làm thêm, bận đến mức thở không ra hơi, dính lên giường là ngủ. Dần dà, chuyện này cũng bị cậu cố ý lãng quên, nhốt vào vùng cấm, như thể nếu không có người nhắc đến, cả đời cậu cũng sẽ bỏ quên luôn thành phố này.
Cho đến hôm nay, có thể quay về không, tiện thể đi tìm Trần Cảnh Thâm nữa?
Dụ Phồn nằm trên sô pha thẫn thờ một lúc, không biết qua bao lâu, cậu nâng tay vỗ lên trán mình.
Thôi.
Cũng không phải độ tuổi 17 18 nóng nảy....Sau này rồi nói.
Dụ Phồn đứng dậy, vừa định mở hộp cơm trước mặt ra, wechat lại rung lên, Trần Cảnh Thâm gửi tin nhắn tới____
【 s: Tối nay tăng ca, không gọi video được.】
【 s: Tôi phá kỷ lục rồi, sao cậu chơi sáu năm mà mới được bằng đấy điểm thế.】
Giờ cơm tối, Uông Nguyệt đang hẹn hò với bạn trai mới, bỗng nhiên nhận được điện thoại của nhân viên, vừa vào đã nói.
"Em muốn xin nghỉ 5 ngày."
Giọng rất kiêu căng, có điều rất hiếm khi xin nghỉ, phép năm của mấy năm nay không biết tích lũy được bao nhiêu rồi. Uông Nguyệt hỏi: "Vậy ngày nào?"
"Bắt đầu từ ngày mai." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kéo khóa vali hành lý, "Khách của mấy ngày này em cũng trao đổi xong rồi, có hai người, đã đổi thời gian cả."
"Vậy mai em không ăn sinh nhật à? !" Uông Nguyệt hơi sửng sốt, lập tức phản ứng được, "Em đi tìm bạn trai hả?"
"Không phải."
"Vậy đi đâu?"
Dụ Phồn ném quần áo vào vali hành lý: "Vượt thành phố đánh người."
-
Nếu đã vượt thành phố đánh người, vậy trước khi đánh chắc chắn không thể để đối phương biết.
Dụ Phồn mua vé máy bay 12 giờ cùng ngày, nằm trên sô pha chơi rắn săn mồi giết thời gian. Bình thường sửa ảnh gửi lại, chẳng mấy chốc đã đến 2 giờ sáng, giờ chơi mấy ván game ra, mới trôi qua được nửa tiếng.
Rắn săn mồi đụng vào vật cản. Dụ Phồn bực mình ném điện thoại sang một bên, nằm trên sô pha dùng tay che mặt, nghe từng tiếng tim đập của mình.
Đập hơi nhanh.
Đã rất lâu, rất lâu rồi cậu chưa về lại Nam Thành, nói đến cũng xấu hổ, đây là lần đầu tiên trong đời cậu....Đi máy bay.
Xuống máy bay rồi phải tìm Trần Cảnh Thâm thế nào? Cậu không biết Trần Cảnh Thâm ở công ty gì, cũng không biết hắn thuê nhà ở đâu. Hỏi thẳng ra hình như hơi rõ ràng quá.
Lơ tơ mơ nghĩ của buổi, Dụ Phồn cầm điện thoại lên nhìn, chín giờ rồi.
Cậu thở hắt ra một hơi, mở ứng dụng vừa tải đặt chiếc xe đến sân bay, "ting", trên đỉnh màn hình nhảy ra một thông báo____
Thông báo từ ứng dụng đặt trước vé máy bay, vì nguyên nhân thời tiết máy bay bị hoãn, thời gian cất cánh lùi đến 3 giờ sáng.
Dụ Phồn: "...."
Dụ Phồn dựa vào lòng tin đè bẹp Trần Cảnh Thâm, lại ác chiến trong rắn săn mồi ba tiếng. Giữa lúc đó cậu còn gửi tin nhắn cho Trần Cảnh Thâm, hỏi hôm nay hắn tăng ca đến mấy giờ.
Cho đến tận 12 giờ đúng, tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mấy người Uông Nguyệt, Chương Nhàn Tịnh đập vào mặt, không bao lâu đã chiếm hết wechat của cậu. Trần Cảnh Thâm vẫn không trả lời, chắc còn đang bận.
Dụ Phồn đứng dậy mặc áo khoác, nhấc vali hành lý đến trước cửa, điện thoại của tài xế cũng đúng lúc gọi đến.
Cậu cầm vali hành lý, kẹp điện thoại trên vai, mở cửa nói: "Chờ một lát, tôi xuống ngay____"
Thấy bóng người vừa định giơ tay gõ cửa bên ngoài, giọng Dụ Phồn im bặt.
"Được được." Trong hành lang dài yên ắng, tiếng lọt âm từ điện thoại trở nên rõ ràng khác thường, tài xế bên kia nói, "Vậy tôi đứng dưới lầu chờ ngài nhé?"
Điện thoại chưa cúp máy, cũng không có tiếng trả lời, tài xế hơi đắn đo, lại nói thêm một tiếng "Alo".
Dụ Phồn ngơ ngác tại chỗ rất lâu, mới hoàn hồn lại: "Đừng đợi nữa. Xin lỗi, tôi hủy đơn."
Cúp điện thoại, Dụ Phồn mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Trần Cảnh Thâm đeo túi một vai, tay xách một phần bánh ngọt, vai lưng kéo căng, nhìn qua phong trần mệt mỏi. Mặt hắn không có cảm xúc gì, có thể vì đang đứng trong chỗ mờ tối, nét mặt không cảm xúc nhìn ngột ngạt âm u kì lạ.
Trần Cảnh Thâm nhìn người trước mặt ăn mặc chỉnh tề, lại đưa mắt nhìn vali hành lý trên tay cậu. Trong tích tắc nào đó, hắn cảm thấy thứ Dụ Phồn đang nắm trong tay không phải vali hành lý mà là dây thần kinh nhạy cảm yếu ớt nào đó của hắn, chỉ hơi vô tình sẽ căng đứt.
Qua rất lâu sau, hắn mới mở miệng được. Ngủ trên máy bay, giọng hắn hơi khàn: "Cậu muốn đi đâu."
Hình như người trước mặt ngơ ngác một lúc, sau đó buông tay nắm cửa ra, trả lời: "Vượt thành phố đánh người."
"Đánh ai?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
"Cậu."
"...."
Mặc dù trận mưa rền gió dữ ở Ninh Thành đã qua, nhưng bảng thông báo inox đổ xiêu vẹo, cán ô nằm trong thùng rác dưới lầu vẫn khiến cho người ta nghĩ lại vẫn sợ.
Trần Cảnh Thâm nặng nề thở ra một hơi, hạ vai xuống, như cả chuyến bay đêm nay của hắn cuối cùng mới vững vàng hạ cánh trong giây phút này.
"Không cần vượt, tôi tự đến." Trần Cảnh Thâm nói, "Sinh nhật vui vẻ, Dụ Phồn."
-
Trần Cảnh Thâm vào nhà tắm rửa trước. Vì để hôm nay đến Ninh Thành, hai ngày này hắn phải bận rộn ở công ty, sợ trên người có mùi.
Dụ Phồn đến gần ngửi cổ hắn, nói không có. Hắn vuốt mặt Dụ Phồn, vẫn cầm quần áo vào phòng tắm.
Dụ Phồn nằm trên sô pha, trả lời lại mấy người vừa nãy chúc mừng cậu một câu "Cảm ơn".
【 Vương Lộ An: Quà sinh nhật sắp tới rồi, chờ đi. 】
【 Vương Lộ An: Đúng rồi! Cậu trải qua sinh nhật thế nào? Ra ngoài chơi hả?】
【 -: Không ra.】
【 Vương Lộ An: Vậy là được.】
【 -: ?】
【 Vương Lộ An: ....Ý tôi là, chẳng phải dạo này bên cậu trái gió trở trời à? Đừng đi lung tung, chị Tịnh nói bây giờ cậu gầy như gà, phải cẩn thận, đừng để bão thổi bay.】
Dụ Phồn chụp nắm đấm của mình, định gửi qua đe dọa Vương Lộ An. Chụp xong nhìn vào, mẹ nó chẳng có khí thế gì hết.
Cửa phòng tắm mở ra, Trần Cảnh Thâm mặc áo phông trắng đi ra.
Dụ Phồn nhìn hắn, chợt có linh cảm: "Trần Cảnh Thâm, đưa tay đây."
Trần Cảnh Thâm khựng động tác lau tóc lại, mở tay đưa cho cậu. Tưởng là muốn nắm tay, kết quả lòng bàn tay bị vỗ bộp một cái, Dụ Phồn nói, "Nắm tay."
Gửi nắm đấm của Trần Cảnh Thâm qua, Vương Lộ An bên kia "Đang nhập" cả buổi, cuối cùng chỉ còn lại câu: 【 Ôi đệch.】
Dụ Phồn ném điện thoại, đánh giá cánh tay mình, cảm thấy chuyện mập lên phải nhanh chóng đưa vào danh sách quan trọng.
Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, Trần Cảnh Thâm mang theo cả người thoảng mùi sữa tắm thanh mát ngồi xuống. Dụ Phồn nghiêng đầu muốn hỏi gì đó, thấy rõ nét mặt Trần Cảnh Thâm lại nhịn lời định nói về.
Trần Cảnh Thâm lau tóc đến khi gần như khô hẳn, vươn tay mở hộp bánh ngọt. Kiểu dáng bánh rất đơn giản, lớn cỡ bàn tay, trên mạng đánh giá vị không tệ, bên trên xếp một vòng dâu tây đỏ mọng.
Bánh ngọt trước đây Dụ Phồn mang tới cho hắn, qua lâu vậy rồi hắn vẫn nhớ rõ nó trông thế nào.
"Sao cậu biết sinh nhật tôi?" Chân bị người bên cạnh dùng đầu gối huých.
"Trước đó đã biết, từng sắp xếp tài liệu giúp Phóng Cầm." Trần Cảnh Thâm nói.
"Vậy trước khi đến sao cậu không nói với tôi."
"Không biết có kịp không."
Vé máy bay là mua gấp trước khi cất cánh một tiếng, Trần Cảnh Thâm đi từ công ty ra, đến hành lý cũng không kịp thu dọn đã đến thẳng sân bay, sau đó đi nhận bánh ngọt đã đặt trước, trên đường cầm điện thoại lên xem mấy lần, nghĩ lại vẫn không trả lời.
Nói trắng ra là muốn cho niềm vui bất ngờ.
Trần Cảnh Thâm lục tìm trong túi, phát hiện thiếu đồ. Hắn hỏi: "Có bật lửa không?"
"Nếu tôi nói có, cậu lại muốn kiểm tra xem tôi có hút thuốc không phải không."
"Không đâu, trong nhà không có gạt tàn thuốc."
"...."
Dụ Phồn đứng dậy đi tìm bật lửa, sau khi cậu dọn đến đây thì không còn hút thuốc nữa, phải tìm hơi lâu. Lúc ra Trần Cảnh Thâm đang dựa lưng lên sô pha, khẽ rũ mi, cũng lạnh nhạt trầm lắng như vài giây phút trong ký ức.
Thật ra Trần Cảnh Thâm là người không biết giấu cảm xúc lắm.
Hoặc là nói, có lẽ hắn vốn là người khuyết thiếu cảm xúc. Dù làm chuyện gì hay nói cái gì, gần như đều dùng cùng một biểu cảm, cùng nét mặt, cho nên người xung quanh rất khó phân biệt được rốt cuộc lúc này hắn đang trong trạng thái gì.
Nhưng Dụ Phồn lại cảm nhận được rất rõ. Trần Cảnh Thâm vui vẻ, tức giận, khổ sở....Cậu luôn vô cớ cảm ứng được rõ ràng.
Thấy Dụ Phồn quay lại, Trần Cảnh Thâm nâng mắt, đứng dậy định nhận bật lửa.
Dụ Phồn không nhìn hắn, cậu ném đồ lên khay trà bằng thủy tinh.
"Thử rồi, hỏng. Không dùng được nữa." Dụ Phồn nói.
Trần Cảnh Thâm đáp ừ: "Để tôi xuống lầu mua."
"Thôi, đừng đốt, có trẻ con không chứ." Dụ Phồn lười biếng nói, "Cứ để vậy ăn là được."
Trần Cảnh Thâm không định qua loa như thế. Đang định sờ điện thoại, bên má hơi lạnh, vị ngọt nồng đậm phả lên mặt.
Dụ Phồn quẹt kem bánh ngọt dính lên cả tay, vừa thô bạo vừa lạnh lùng bôi lên mũi, miệng Trần Cảnh Thâm, nửa mặt dưới của Trần Cảnh Thâm nhanh chóng bị kem chiếm hết, phối hợp với gương mặt đơ cảm xúc của hắn, không hiểu sao trông hơi buồn cười.
Dụ Phồn lơ đễnh ngồi xuống.
Dụ Phồn ngồi quỳ chân cạnh người hắn, cúi đầu ăn hết kem bên má phải hắn. Cái răng nhọn không quá rõ kia cọ lên mặt hắn, hơi nhột.
Yết hầu Trần Cảnh Thâm lăn xuống, vươn tay ôm cậu.
Hai tay Dụ Phồn ôm mặt Trần Cảnh Thâm, nuốt kem xuống, lạnh lùng rũ mắt nhìn hắn: "Trần Cảnh Thâm, biểu cảm của cậu tối nay, xấu y như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Trông rất ngứa đòn."
Dụ Phồn nói xong dừng lại, sửa thêm, "Lần ở quán trà sữa."
Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là vòng tay qua cả eo cậu, nâng tay giữ gáy cậu lại, đè cậu xuống hôn.
"Tôi nghĩ, khi đó cậu rời đi, có phải cũng là dáng vẻ vừa rồi không." Trần Cảnh Thâm nói.
Dụ Phồn gần như lập tức cứng đờ, bờ môi đang hé mở cũng không cử động nữa.
Cảm nhận được cậu cứng người, Trần Cảnh Thâm vuốt lưng cậu như đang vỗ về.
"Không phải." Rất lâu sau, Dụ Phồn nói không mang cảm xúc gì, "Khi đó có người đến tìm Dụ Khải Minh đòi nợ, đi rất gấp, cũng không có vali hành lý, là kéo bao bố đi."
"Ừm." Trần Cảnh Thâm mường tượng hình ảnh đó trong đầu, ôm cậu chặt hơn. Thậm chí Dụ Phồn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động trong lúc nói chuyện.
"Thật ra ngày ở quán trà sữa đó, không phải là lần đầu tiên." Trần Cảnh Thâm bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
"Cái gì?" Dụ Phồn hơi ngơ ngác, sau đó cũng phản ứng được, "A, tôi biết___"
"Cậu cầm dao rạch mình, không phải lần đầu tiên."
"...."
Dụ Phồn hơi hoang mang, ngẩng đầu lên, hiếm thấy ngây ngốc nhìn Trần Cảnh Thâm: "...Là ý gì?"
"Trước đây cậu cầm tàn thuốc làm bỏng cánh tay mình, tôi nhìn thấy." Trần Cảnh Thâm nói.
Dụ Phồn há miệng, cũng không nói ra được gì. Cậu muốn phủ nhận, nhưng bị Trần Cảnh Thâm vén lên như thế, vài đoạn ký ức chen ngang vào đầu, hình như có chuyện như vậy thật, nhưng chỉ một lần, trong nhà vệ sinh ở trường. Khi đó cậu vừa đánh nhau với người bên ngoài, vết thương trên người còn nặng hơn tàn thuốc nhiều, cậu đâm xong không thấy có gì thú vị, ném thuốc lá xuống đất giẫm tắt, sau đó cũng quên sạch chuyện này đi.
Nhưng có người nhìn thấy, mà còn vẫn nhớ.
"Khi đó tôi nghĩ." Trần Cảnh Thâm cắm tay vào tóc cậu, vu vơ vuốt vài lần, "Không thể tiếp tục như thế nữa."
Cho nên hắn viết thư tình, châm chước câu từ, xóa đi sửa lại, đưa ra, vụng về cưỡng chế chen vào cuộc đời Dụ Phồn.
Bàn tay đang ôm mặt hắn chợt dùng sức, lòng bàn tay vùi vào trong da, có thể cảm nhận được cơn run rẩy nhỏ bé.
Mũi Dụ Phồn cay cay, nét mặt lại vừa lạnh vừa dữ, cậu rũ mắt xuống hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu thương hại tôi à."
"Không, tôi yêu cậu." Trần Cảnh Thâm nói.
Cho nên vừa rồi trông thấy cậu xách vali hành lý ra, như chợt bị kéo về bên ngoài cánh cửa bằng gỗ quen thuộc, nỗi ngạt thở và kiềm nén bủa vây chằng chịt, dồn dập đến mức thở không thành hơi.
"Dụ Phồn." Giọng Trần Cảnh Thâm trầm khàn, "Đừng đi nữa."
Viền mắt Dụ Phồn đỏ hoe, cúi đầu xuống, muốn hôn hắn như trên sân thượng của sáu năm trước.
Trần Cảnh Thâm giữ cổ cậu lại, không để cậu hôn: "Tôi muốn cậu trả lời."
Có thứ gì đó rơi xuống, ấm áp nhỏ lên trên cổ tay hắn. Dụ Phồn đỏ mắt đáp "ừm", sau đó bàn tay trên cổ dùng sức, cậu được kéo tới hôn lên.
Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống, trong nhà không mở lò sưởi, những chỗ tiếp xúc đều nóng rực lên.
Quai hàm Trần Cảnh Thâm kéo căng thành một đường cong gọn gàng....Người đang hôn hắn bỗng nhiên dừng lại, hơi tránh ra.
Từ gò má, cổ, đến tai Dụ Phồn đã đỏ bừng, bờ môi đôi mắt ướt đẫm. Cậu không biến sắc chống chóp mũi Trần Cảnh Thâm, nói: "Trần Cảnh Thâm, tôi muốn cùng cậu____"
....
Nửa đêm, Ninh Thành vẫn còn mưa rơi tí tách, ngày càng có xu thế nặng hạt hơn. Nhân viên giao hàng mặc áo mưa lếch thếch đến nhà 402 tiểu khu Du Lân, giơ tay gõ cửa: "Xin chào, đồ____"
Còn chưa dứt lời, cửa mở ra. Một cánh tay săn chắn mạnh mẽ vươn ra nhận đồ trong tay anh ta, anh ta còn chưa thấy rõ được gì, cửa đã đóng sập lại.
Nhân viên giao hàng sửng sốt mấy giây, miệng lẩm bẩm gì đó, quay người rời đi.
Trong phòng mờ tối, chỉ có một ngọn đèn ngủ ảm đạm, còn không sáng bằng màu trắng trên ga trải giường xanh đậm.
Túi hàng bị thô bạo xé ra, ngón tay Trần Cảnh Thâm sáng lên dưới ánh đèn.
Ngoài cửa sáng lên một tia chớp, hai cái bóng thân mật chồng lên nhau kéo dài trên tường, theo sau là tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Nhưng Dụ Phồn lại không nghe thấy được gì. Giờ phút này trong thế giới của cậu chỉ còn lại Trần Cảnh Thâm, hơi thở, mùi hương, nhiệt độ của Trần Cảnh Thâm, từng chút chiếm hết thế giới cậu. Cậu nâng tay muốn nắm ga trải giường, ngón tay lại bị cạy lên, giữ chặt vào tay, đến đây, Dụ Phồn hoàn toàn bị Trần Cảnh Thâm nắm trong tay.
Ngoài cửa sổ, mưa gió lên xuống dữ dội, tiếng vang rung trời, không biết túi ni lông trắng tinh sạch sẽ lơ lửng trên không bao lâu, không thể rơi xuống đất, mãi đến đêm khuya mới bị nắm vào trong tay, bị nhào nặn vuốt ve vang lên âm thanh sột soạt.
Dụ Phồn vẫn cảm thấy mình rất khỏe, mặc dù gầy. Đám học sinh hư ở Nam Thành trước đây và mấy người đòi nợ cũng đồng ý với quan điểm này.
Nhưng cậu phát hiện có chuyện còn mệt hơn cả đánh nhau.
Cũng không phải tốn sức, chỉ là....
Dụ Phồn ngồi không vững. Cậu giống như trước đây, cắn mạnh vào sườn cổ hắn, có vị mặn chát.
Trần Cảnh Thâm nghe tiếng mắng đứt quãng, mắng không thành tiếng rất lâu, hắn nhận hết, cũng không cảm thấy xấu hổ.
Nhành cây yếu ớt bên đường bị gió lớn đè ra đường cong rẽ đôi, lắc lư lên xuống mãnh liệt, luôn nhịn đến trận mưa lớn cuối cùng.
Dụ Phồn bị xoay mặt qua, nhận được một nụ hôn lưu luyến trong cơn khô nóng hỗn loạn.
-
Ninh Thành mưa đến 4 giờ sáng mới ngừng. Cuối cùng, Dụ Phồn gần như bị ôm xuống lầu tắm rửa, lúc trở về giường không còn đoái hoài gì đến đánh nhau với Trần Cảnh Thâm nữa, nghiêng đầu là chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Dụ Phồn thức dậy trong tiếng đập cửa và mùi hương mờ ám khó tả.
Ngay lúc Dụ Phồn tưởng là ảo giác của mình, lại thêm một trận đập cửa rầm rầm khác nữa.
Ý thức dần quay trở về, Dụ Phồn giật ngón tay, sau đó bụng dưới bị cơn bủn rủn vụn vặt kích thích phải nhắm mắt lại.
Trần Cảnh Thâm đang ngồi đầu giường gõ code, tiếng bàn phím lanh lảnh vui tai, không hiểu sao cũng hơi ru ngủ. Dụ Phồn khó khăn mở mắt ra, giao diện phức tạp đập vào mắt khiến cậu chóng cả mặt.
Cảm nhận được động tĩnh, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt toát ra vẻ thỏa mãn nhàn nhạt, vươn tay chạm lên cổ cậu kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Cho là Trần Cảnh Thâm lại định làm trò gì đó. Dụ Phồn duỗi chân đạp người bên cạnh, tưởng là mạnh lắm, thật ra chỉ là dùng ngón chân khều người ta, lúc nói chuyện giọng như chiêng gãy: "....Biến ra mở cửa."
Trần Cảnh Thâm đáp ừ, cầm chai nước khoáng bỏ lên đầu giường, xoay người xuống lầu.
Bánh ngọt còn đặt trên bàn, tối hôm qua vẫn chưa bỏ vào tủ lạnh. Nhớ đến hành vi bôi kem lên người người ta trơ trẽn của mình, Trần Cảnh Thâm cuộn tròn ngón tay, ném bánh ngọt vào thùng rác, định hôm nay bù lại cái khác, không tập trung vặn tay nắm cửa ra.
Cửa mới vừa một một kẽ nhỏ, đã có tiếng "độp" vang ầm lên!
Pháo bông nhỏ nổ tung trên không trung! Vô số mảnh kim tuyến lấp lánh bay xuống, sáng đến mức Trần Cảnh Thâm phải híp mắt lại, sau đó nghe được giọng nói rất quen___
"Surprise!" Giọng Vương Lộ An vang vọng cả lầu, mặt đầy háo hức, phất tay lại, vang giọng chỉ huy: "Nào! Một hai ba lên!"
Ngoài cửa, Tả Khoan, Chương Nhàn Tịnh, Vương Lộ An đồng thanh, hát đầy nhiệt huyết: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! !"
BẢN CHƯA CHỈNH SỬA
[....]
Dụ Phồn quẹt kem bánh ngọt dính lên cả tay, vừa thô bạo vừa lạnh lùng bôi lên mũi, miệng Trần Cảnh Thâm, nửa mặt dưới của Trần Cảnh Thâm nhanh chóng bị kem chiếm hết, phối hợp với gương mặt đơ cảm xúc của hắn, không hiểu sao trông hơi buồn cười.
Ngay sau đó, ghế sô pha bên người lún xuống. Dụ Phồn quỳ chân cạnh hắn, cúi đầu ăn hết kem bên má phải hắn. Cái răng nhọn không quá rõ kia cọ lên mặt hắn, hơi nhột.
Yết hầu Trần Cảnh Thâm cuộn xuống, vươn tay ôm eo cậu, để cậu ngồi quỳ trên người mình.
Hai người kề sát vào nhau cách lớp vải quần áo, hai tay Dụ Phồn ôm mặt Trần Cảnh Thâm, gặm một cái lên cằm hắn, nuốt kem xuống, lạnh lùng rũ mắt nhìn hắn: "Trần Cảnh Thâm, biểu cảm của cậu tối nay, xấu y như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Trông rất ngứa đòn."
Dụ Phồn nói xong dừng lại, sửa thêm, "Lần ở quán trà sữa."
Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ là vòng tay qua cả eo cậu, nâng tay giữ gáy cậu lại, đè cậu xuống hôn. Trong miệng Dụ Phồn còn dư lại kem đặc quánh, từng chút bị Trần Cảnh Thâm cướp đi, cuối cùng không biết là ai nuốt vào.
"Tôi nghĩ, khi đó cậu rời đi, có phải cũng là dáng vẻ vừa rồi không." Trần Cảnh Thâm dán môi cậu nói
Dụ Phồn gần như lập tức cứng đờ, bờ môi đang hé mở cũng không cử động nữa.
Trần Cảnh Thâm luồn tay vào trong vạt áo cậu, nóng bỏng dán vào tấm lưng gầy gò của cậu, cảm nhận được cậu cứng người, Trần Cảnh Thâm vuốt lưng cậu như đang vỗ về.
"Không phải." Rất lâu sau, Dụ Phồn nói không mang cảm xúc gì, "Khi đó có người đến tìm Dụ Khải Minh đòi nợ, đi rất gấp, cũng không có vali hành lý, là kéo bao bố đi."
"Ừm." Trần Cảnh Thâm mường tượng hình ảnh đó trong đầu, ôm cậu chặt hơn. Thậm chí Dụ Phồn có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung động trong lúc nói chuyện.
[....]
Trần Cảnh Thâm giữ cổ cậu lại, không để cậu hôn: "Tôi muốn cậu trả lời."
Có thứ gì đó rơi xuống, ấm áp nhỏ lên trên cổ tay hắn. Dụ Phồn đỏ mắt đáp "ừm", sau đó bàn tay trên cổ dùng sức, cậu được kéo tới hôn lên.
Trần Cảnh Thâm hôn rất nặng, Dụ Phồn cũng vậy, đây là lần đầu tiên cậu với Trần Cảnh Thâm hôn vội vã nồng nhiệt đến thế, vừa dữ dội vừa ngoan ngoãn dây dưa, liếm đầu lưỡi với Trần Cảnh Thâm. Nhiệt độ ban đêm dần hạ xuống, trong nhà không mở lò sưởi, hai cơ thể dán chặt vào nhau trao đổi nhiệt độ, nhịp tim và nước bọt, những chỗ tiếp xúc đều nóng rực lên.
Môi Trần Cảnh Thâm hé mở, quai hàm căng thành đường cong gọn gàng. Tay hắn luồn sâu vào trong vạt áo, sờ từng tấc da, lúc đè ngón tay xuống miết nhịp thở của Dụ Phồn sẽ trở nên rất hỗn loạn. Tay kia của Trần Cảnh Thâm vừa đẩy lưng quần cậu ra định đi xuống, người đang hôn hắn bỗng nhiên dừng lại, hơi tránh ra.
Từ gò má, cổ, đến tai Dụ Phồn đã đỏ bừng, bờ môi đôi mắt ướt đẫm. Cậu không biến sắc chống chóp mũi Trần Cảnh Thâm, nói: "Trần Cảnh Thâm, tôi muốn cùng cậu làm____"
.....
Nửa đêm, Ninh Thành vẫn còn mưa rơi tí tách, ngày càng có xu thế nặng hạt hơn. Nhân viên giao hàng mặc áo mưa lếch thếch đến nhà 402 tiểu khu Du Lân, giơ tay gõ cửa: "Xin chào, đồ____"
Còn chưa dứt lời, cửa mở ra. Một cánh tay săn chắn mạnh mẽ vươn ra nhận đồ trong tay anh ta, anh ta còn chưa thấy rõ được gì, cửa đã đóng sập lại.
Nhân viên giao hàng sửng sốt mấy giây, miệng lẩm bẩm gì đó, quay người rời đi.
Trong phòng mờ tối, chỉ có một ngọn đèn ngủ ảm đạm, còn không sáng bằng màu trắng trên ga trải giường xanh đậm.
Túi hàng bị thô bạo xé ra, ngón tay Trần Cảnh Thâm sáng lên dưới ánh đèn, Dụ Phồn không nhìn, dùng chân đạp hắn: "Đừng, cứ...."
Vùng bụng dưới bỗng nhiên lạnh buốt, Dụ Phồn bị thứ bỗng nhiên đổ xuống làm lạnh đến mức run lên, đỏ mặt mắng: "Trần Cảnh Thâm, có phải cậu muốn___"
Trần Cảnh Thâm đưa tay xuống, đè người lên chặn miệng cậu. Ban đầu Dụ Phồn còn cố gắng hừ hừ được mấy tiếng, cuối cùng chỉ còn lại thở gấp.
Ngoài cửa sáng lên một tia chớp, hai cái bóng thân mật chồng lên nhau kéo dài trên tường, theo sau là tiếng sấm ầm ầm vang dội.
Nhưng Dụ Phồn lại không nghe thấy được gì. Giờ phút này trong thế giới của cậu chỉ còn lại Trần Cảnh Thâm, hơi thở, mùi hương, nhiệt độ của Trần Cảnh Thâm, từng chút chiếm hết thế giới cậu. Cậu nâng tay muốn nắm ga trải giường, ngón tay lại bị cạy lên, giữ chặt vào tay, đến đây, Dụ Phồn hoàn toàn bị Trần Cảnh Thâm nắm trong tay.
Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn Dụ Phồn, dùng ánh mắt để đo, eo Dụ Phồn nhỏ đến mức hắn chỉ cần dùng một tay là nắm trọn hết.
Cả người Dụ Phồn đầy mồ hôi, lúc thở bụng sẽ lên xuống mãnh liệt, người như bị kéo đi, không biết đong đưa giữa không trung bao lâu, Trần Cảnh Thâm mới nắm gối, lót xuống dưới eo cậu.
Dụ Phồn vẫn cảm thấy mình rất khỏe, mặc dù gầy. Đám học sinh hư ở Nam Thành trước đây và mấy người đòi nợ cũng đồng ý với quan điểm này.
Nhưng cậu phát hiện chuyện này còn mệt hơn cả đánh nhau nữa.
Nói chung cũng không phải là tốn sức, chỉ là....
Dụ Phồn ngồi không vững, cả người run rẩy không kiểm soát được, ngón chân cuộn chặt vào nhau. Kiệt sức, Dụ Phồn nằm lên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của Trần Cảnh Thâm, giống như trước đây, cắn mạnh vào sườn cổ hắn, có vị mặn chát.
Cảm giác da đầu tê rần chỉ vừa dịu bớt đi, lại bị đè lên gối, bên eo là mồ hôi nhỏ xuống từ Trần Cảnh Thâm.
Lưng Dụ Phồn lõm xuống một đường cong mượt mà, phần thịt duy nhất mọc ở một nơi khá tốt.
Bị làm không kiềm được phát ra vài âm thanh, mặt cậu đỏ bừng, muốn vùi vào gối ngộp chết mình đi, lại bị Trần Cảnh Thâm nắm tóc, cưỡng ép ngẩng đầu.
Dụ Phồn sụp đổ, mắng đứt quãng không thành tiếng. Mắng hắn là chó, mắng hắn biến thái, cuối cùng căng thẳng biến thành âm cuối kiềm nèn khó nhịn, bị Trần Cảnh Thâm xoay đầu qua, nhận được một nụ hôn lưu luyến trong cơn khô nóng hỗn loạn.
[....]