Chương 72: Chờ Dụ Phồn.

Dụ Khải Minh sợ thật.

Người càng lớn tuổi càng sợ chết. Lúc còn trẻ ông ta còn sẵn sàng cùng đến chỗ chết với cả thế giới, nhưng giờ già rồi, chỉ còn lại cái miệng rẻ tiền.

Nhưng hiện tại Dụ Phồn trẻ tuổi, thằng nhóc này không muốn cùng đến chỗ chết với cả thế giới, chỉ muốn xẻ thịt mình thôi. Mặc dù quan hệ giữa hai người không thân thiết, nhưng dù gì cũng nhìn từ nhỏ đến lớn, Dụ Khải Minh biết trước giờ cậu nói được làm được.

Đây là lần Dụ Phồn với ông ta nói chuyện bình tĩnh nhất từ trước đến giờ. Trước kia bị đánh Dụ Phồn cũng phải mắng ông ta phản kháng ông ta, nhưng hôm nay không chỉ không động thủ, đến giọng nói cũng không hề có lên xuống.

Dụ Khải Minh ngồi trên sô pha, thấp thỏm nhìn Dụ Phồn lướt điện thoại mình, tròng mắt đảo quanh bốn phía, không tìm được vật gì tiện tay, thế là càng hoảng hốt hơn.

Dụ Phồn xóa hết mấy tấm ảnh liên quan đến Trần Cảnh Thâm, sau đó vào xem tin nhắn Dụ Khải Minh gửi cho Quý Liên Y.

Sau khi xem xong cậu cúi đầu nhìn chằm chằm một chỗ nào đó rất lâu, liên tục lặp đi lặp lại với mình không được, không thể, không đáng.

Dụ Phồn ngồi trên sô pha cả đêm, Dụ Khải Minh cũng ngồi cạnh cậu căng da đầu cả đêm. Rõ ràng Dụ Phồn không nói gì, Dụ Khải Minh lại cảm thấy đêm này mình như đứng ở mép vực, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp xuống, ông ta căng thẳng cả đêm, đến khi người bên cạnh cử động, ông ta mới giật nảy mình, lập tức dịch sang bên cạnh.

Cũng may Dụ Phồn không nhìn ông ta lâu.

Trời hửng sáng. Dụ Phồn đứng lên gọi điện thoại cho Quý Liên Y, qua rất lâu bên kia mới bắt máy, giọng phờ phạc: "Chẳng phải tôi đã nói ông đừng gọi điện___"

"Là cháu." Dụ Phồn nói, "Cháu dẫn ông ta đi tự thú."

Quý Liên Y phản ứng chậm mấy giây, lập tức gào thét điên cuồng: "Không được! Không được đi! ! !"

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, nặng nề chói tai. Quý Liên Y kiềm chế hạ thấp giọng, mỗi chữ đều run rẩy: "Cậu muốn để cả thế giới cùng biết cả hai là___" Bà không nói tiếp được, mở ngăn bàn ra lấy thuốc, ném hai viên vào miệng.

"Bên đó sẽ bảo mật."

"Không được! Không được! ! ! Không được có thêm ai khác biết nữa, cậu hiểu không? Có hiểu không? ?" Quý Liên Y hỏi, "Rốt cuộc hai người muốn bao nhiêu tiền?"

Dụ Phồn nghe thấy tiếng hộp thuốc, cậu siết chặt nắm tay, qua mãi lâu sau mới nói: "Cô cho cháu một tài khoản ngân hàng."

Đây là chuyện duy nhất đáng mừng, số tiền đó Dụ Khải Minh vẫn chưa tiêu hết bao nhiêu. Ban đầu ông ta chỉ muốn vài ngàn vài chục ngàn, đến khi biết giá trị chiếc xe Quý Liên Y đang ngồi, mới há mồm đòi tám trăm ngàn. Tiền chuyển vào từ hai ngày trước, trận bóng mới bắt đầu từ tối hôm qua, Dụ Khải Minh vẫn chưa kịp cầm số tiền đó đi đánh cược.

Sau khi chuyển tiền về lại, Quý Liên Y bị doạ phát sợ, lại gọi điện đến nhạy cảm hỏi cậu có ý gì.

"Ba mươi ngàn lúc trước ông ta lấy sẽ chuyển dần vào thẻ của cô." Dụ Phồn nói, "Cháu đã xóa hết hình, sau này không còn vấn đề gì nữa."

Quý Liên Y ngơ ngác một lúc, như là mới phản ứng được, có lẽ chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cậu trai này: "Vậy ba cậu có____"

"Cháu dẫn ông ta đi."

Dụ Phồn lấy từng món trong túi màu đen ra, bỏ vào vali hành lý trước mặt, "Chuyện này sẽ không truyền ra ngoài. Đừng bắt Trần Cảnh Thâm chuyển trường."

Bên kia điện thoại lâm vào tĩnh lặng. Ngay lúc Dụ Phồn cho là Quý Liên Y đã cúp máy, mới nghe thấy bà nói: "Nhanh nhất có thể, phí đi đường hay những thủ tục khác cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi. Với lại...Trước khi cậu đi, đừng để Cảnh Thâm biết."

Quý Liên Y cảm nhận được rõ con trai đang dần thoát khỏi kiểm soát của bà, bà không thể chấp nhận thêm biến số nào nữa.

Tiền bị chuyển đi, Dụ Khải Minh như vừa tỉnh khỏi giấc mộng làm giàu, giận mà không dám nói.

Nhưng khoản tiền này đúng là ông ta chơi hơi lớn, qua một đêm căng thẳng, ông ta lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Dụ Phồn vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra vừa định về phòng, Dụ Khải Minh vội vàng nói: "Mày muốn giữ điện thoại của ông đến khi nào? Đây gọi là chiếm đoạt tài sản của người khác biết không?"

"À, vậy ông báo cảnh sát bắt tôi đi."

"...."

"Kiên nhẫn của tôi có hạn, Dụ Khải Minh. Nếu ông còn tìm đến người không nên tìm, hai chúng ta không ai đi được nữa đâu." Dụ Phồn lạnh lùng nói, "Thu dọn đồ đạc đi, lúc đi sẽ trả cho ông."

-

Ba tiếng rồi không nhận được tin nhắn trả lời của Dụ Phồn, Trần Cảnh Thâm ra ngoài tìm cậu. Nhưng đến cửa lại bị cản lại.

"Mẹ không thoải mái." Quý Liên Y nói với hắn, "Gọi bác sĩ Từ rồi, bây giờ đi luôn, đúng lúc hai hôm sau là cuối tuần, con đi với mẹ đi."

Bác sĩ Từ là bác sĩ tâm lý của Quý Liên Y, từng giúp Quý Liên Y thoát khỏi khổ sở từ thất bại của cuộc hôn nhân, bây giờ bị điều đi công tác ở thành phố kế bên.

"Mẹ đi trước đi. Con có hẹn, gặp xong con ngồi tàu cao tốc tới." Trần Cảnh Thâm nói.

Hắn vừa đi một bước, áo lại bị giữ chặt.

"Đi với mẹ trước đi, về rồi gặp." Mặt Quý Liên Y tái nhợt nhìn hắn, thẳng thắn nói, "Cảnh Thâm, bây giờ mẹ rất khổ sở."

Trần Cảnh Thâm không nói gì, im lặng đứng trước cửa một lúc, một chân hắn đạp ra khỏi nhà, câu "Con sẽ qua nhanh" vừa đến bên miệng, điện thoại chợt rung lên.

【-: Ngủ. Gửi nhiều tin nhắn vậy làm gì, gọi hồn hả? 】

Không biết từ khi nào dây thần kinh đang căng chặt của Trần Cảnh Thâm thả lỏng xuống. Hắn cúi đầu trả lời tin nhắn, nói ngắn gọn chuyện hai ngày tới mình đi nơi khác, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người trong nhà: "Đi thôi."

Lần này đi bất ngờ, Trần Cảnh Thâm gần như mất cả đêm trên đường cao tốc. Giữa đường có mấy lần hắn cầm điện thoại lên, Quý Liên Y lại luôn nhạy cảm nhìn qua: "Cất vào được không? Sáng quá, mẹ ngủ không được."

Lúc đến nơi trời đã tờ mờ sáng. Tới phòng khách sạn, Trần Cảnh Thâm vào phòng tắm rửa mặt, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng của Quý Liên Y. Khách sạn cách âm rất tốt, hắn chỉ nghe được loáng thoáng một câu "Không được".

Trần Cảnh Thâm khựng lại một lát, chưa lau khô mặt đã đi qua bên cạnh ấn chuông cửa. Trong phòng không có phản ứng, Trần Cảnh Thâm đứng chờ hai phút, vừa quay người định gọi tiếp tân mang thẻ phòng dự bị tới, cạch, cửa mở.

Mặt Quý Liên Y không còn chút máu đi ra, không biết tại sao, tình trạng lần này của bà có vẻ còn tệ hơn cả lần trước.

"Sao thế?" Bà hỏi.

"Nghe thấy tiếng động." Trần Cảnh Thâm rũ mắt nhìn điện thoại bà đang cầm, "Đang gọi điện thoại à?"

"Không." Quý Liên Y gần như chối theo bản năng, lại lập tức thấp giọng nói, "Mở một cuộc họp video. Thời gian này bận không có thời gian đến công ty, bên đó xảy ra ít chuyện."

Sáu giờ sáng, họp video?

Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ rũ mắt lặng lẽ nhìn bà. Cảm giác tim đập thình thịch lại dâng lên, Quý Liên Y nâng tay đặt lên lưng hắn: "Đi thôi, tài xế chờ dưới lầu rồi."

Hôm nay phòng khám bệnh chỉ tiếp đón khách hàng duy nhất là Quý Liên Y, Trần Cảnh Thâm ngồi một mình trên ghế dài ngoài phòng, rũ hai tay bên chân, mệt mỏi thẫn thờ.

Lần trước Quý Liên Y phát bệnh là vì phát hiện chồng ngoại tình. Bà là người mang chủ nghĩa hoàn hảo, kiểm soát người khác trong tay mới mang đến cảm giác an toàn cho bà. Bà không thể chấp nhận cuộc hôn nhân thất bại và người chồng tệ hại của mình, một khoảng thời gian rất dài sau đó, ý muốn kiểm soát của bà đối với Trần Cảnh Thâm đã đạt đến mức độ kinh khủng.

Mỗi giây mỗi phút bà đều muốn chắc chắn Trần Cảnh Thâm đang nằm trong tầm mắt mình, Trần Cảnh Thâm tiếp xúc với ai, xảy ra chuyện gì, đều phải diễn ra ngay dưới mí mắt bà.

Mãi đến khi bà tiếp nhận trị liệu tâm lý trong một thời gian dài, cuối cùng quay lại công việc, tình huống này mới dần chuyển biến tốt hơn.

Tại sao mấy ngày nay lại chuyển biến xấu đi?

Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm nơi nào đó, không tìm được nguyên do.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 8 giờ, chắc người nào đó vẫn còn đang ngủ. Thời gian xem bệnh phải thêm một lúc nữa, Trần Cảnh Thâm ấn mở phần mềm giải trí duy nhất, định giữ cho tinh thần tỉnh táo.

Nhưng lại nhìn thấy trong danh sách bạn bè có 1 người đang online, nick name là "-".

Trần Cảnh Thâm dừng lại, ra ngoài gửi tin nhắn.

【s:? 】

Qua khoảng 10 phút bên kia mới trả lời.

【-: Đừng làm phiền. Tôi đang phá kỷ lục.】

【s: Lúc về tôi phá giúp cậu.】

【-: ....Biến đi.】

【-: Đang chơi game rồi, đừng gửi tin nhắn làm phiền tôi.】

Cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng bật cười, quay lại trò chơi xem trận chiến.

Đến khi về lại Nam Thành đã là chiều thứ hai. Sau hai ngày trị liệu tâm lý liên tục, tình trạng của Quý Liên Y vẫn chưa cải thiện rõ lắm.

Quý Liên Y bảo tài xế lái xe thẳng đến trường, trước lúc Trần Cảnh Thâm xuống xe, Quý Liên Y gọi hắn lại, nói chiều hôm nay bà phải về công ty xử lý vài chuyện đã bị hoãn lâu, chắc là không đến trường được, bảo hắn về nhà đúng giờ.

Lúc này đang trong giờ học, ngoài sân thể dục chỉ có vài lớp đang học Thể Dục.

Trần Cảnh Thâm nâng cặp sách lên, vừa định đi về phía dãy lớp học, bỗng nhiên trông thấy bóng người quen thuộc.

Hắn dừng bước, nhíu mày.

-

Dụ Phồn dựa lên lan can sân thượng thư viện nhìn xuống. Thư viện xây không cao lắm, nhưng được cái vị trí đẹp, nhìn lướt qua là thấy được gần như hết cả Trung học số Bảy Nam Thành.

Cậu cố ý chọn giờ học, vừa đến là lên thẳng sân thượng. Ý định ban đầu là vì chỗ này cách xa, dãy phòng học lớp 12 không nhìn thấy được, cậu có thể không cần lo lắng ngồi đây chờ Trang Phóng Cầm hết tiết, nhưng khi đứng ở đây thật rồi, cậu lại không nhịn được nhìn sang lầu sáu lớp 12.

Hôm nay về rồi phải không? Đang nghe giảng bài? Hay đang làm đề? Hoặc là làm bài kiểm tra gì đó?

Đang thẫn thờ, dưới lầu bỗng nhiên vang lên tiếng còi vang dội, Dụ Phồn tưởng là mình bị phát hiện, lập tức quay người ngồi thụp xuống.

Chờ một lát không thấy có động tĩnh gì, cậu ngồi xổm lên xem thử, chỉ là giáo viên đang gọi những học sinh trốn học đến căn tin về.

Giáo viên Thể Dục này cũng dạy lớp cậu, tiếng còi đó thường hay thổi cậu.

Dụ Phồn thở ra một hơi, dứt khoát dựa lưng vào tường ngồi xuống, vươn tay vào túi muốn moi thuốc lá, nghe thấy tiếng cửa sắt trên sân thượng phát ra tiếng "két" lại lập tức ngừng tay.

Cậu tưởng là bảo vệ đi kiểm tra, lười biếng ngẩng đầu lên.

Sau đó trông thấy người đến tên cậu cũng không dám nghĩ.

Hai chân Dụ Phồn cong lại, vẫn chưa ngồi vững. Mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn đối phương đi tới.

Cậu vẫn chưa kịp phản ứng gì, Trần Cảnh Thâm đã đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cậu, vươn tay đẩy mạnh cằm cậu lên.

Ngón tay Trần Cảnh Thâm sờ đến mép băng cá nhân trên cổ cậu, Dụ Phồn chợt hoàn hồn, đưa tay lên cản lại.

Trần Cảnh Thâm không tháo miếng băng cá nhân xuống, cảm nhận được nhiệt độ lạnh ngắt trên đầu ngón tay Dụ Phồn, hắn hỏi: "Sao lại bị thương."

"....Mèo cào." Dụ Phồn mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đến quá đáng, có lẽ bởi vì hai ngày nay không nói lời nào.

"Sao lại ở đây? Trốn học hả?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Vừa tiêm vắc xin dại về."

Người bình thường có đánh nhau thương tích đầy mình cũng không muốn đi bệnh viện, sao có thể vì bị mèo cào mà tiêm vắc xin chứ.

Bình thường Dụ Phồn nói dối luôn thích nhìn vào chỗ khác, nhưng lúc nói dối câu này, ánh mắt lại luôn đặt trên mặt hắn.

Trần Cảnh Thâm im lặng mấy giây, ấn mép băng cá nhân vểnh lên về. Sau đó gạt tóc Dụ Phồn ra sau, nhìn quanh mặt cậu.

"Lại đánh nhau rồi?" Trần Cảnh Thâm thấp giọng hỏi.

"...."

Suýt nữa thì cảm xúc vỡ òa. Dụ Phồn cắn răng, cắn chặt đến mức căng cả xương hàm. Cuối cùng cậu mới nói được một câu là thật: "Không có, chỉ cãi nhau mấy câu."

Trần Cảnh Thâm nói ừ, ngón tay vuốt nhẹ tóc cậu: "Nhịn một thời gian nữa thôi, chỉ còn hai học kỳ cuối cùng."

"...."

Cổ họng khô đến đau rát, Dụ Phồn thấy may mà qua hai ngày, mắt không còn sưng nữa: "Cậu về từ khi nào, sao không lên lớp học?"

"Vừa tới trường." Chắc chắn trên người cậu không còn vết thương khác, Trần Cảnh Thâm mệt mỏi thở dài, "Hai ngày nay theo mẹ tôi đến phòng khám bệnh."

"....Nghiêm trọng không?"

"Lúc về đã tốt hơn nhiều, chỉ là phải đi định kỳ."

Cổ họng Dụ Phồn cuộn xuống, qua rất lâu sau mới đáp ừm.

Trần Cảnh Thâm nhíu mày nhìn cậu. Bình thường Dụ Phồn cũng không nói nhiều, nhưng rất ít khi thế này, sắc mặt nhợt nhạt, không có sức sống.

Hắn chạm lên trán cậu, lại vươn tay xoa vành tai cậu.

"Cậu làm gì thế?" Dụ Phồn nắm cổ tay hắn lại.

"Xem xem cậu có sốt không." Trần Cảnh Thâm nói.

"...."

Nếu là bình thường, Dụ Phồn đã đẩy tay hắn ra, nhưng hôm nay lại không, cậu nắm cổ tay Trần Cảnh Thâm, đặt lại lên đầu mình.

Trần Cảnh Thâm hơi sững sờ, thuận thế luồn vào xoa đầu cậu, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn.

Hắn ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Dụ Phồn, hỏi: "Sao lại hút thuốc."

"Không nhịn được." Dụ Phồn nhìn hắn, "Lúc ở trước mặt cậu không có hút."

"Không có tôi cũng đừng hút."

Khó lắm. Dụ Phồn thầm nghĩ.

Vốn không nghiện, nhưng hai ngày này cậu như phát điên, hễ rảnh lại muốn hút.

Chuông tan học vang lên, Dụ Phồn như vừa tỉnh mộng: "Tiết sau là tiết Vật Lý, cậu về đi."

"Học thuộc thời khóa biểu của tôi hả?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Sao có thể? Chỉ nhớ tiết này thôi."

"Cậu thì sao."

"Phải đến văn phòng của Phóng Cầm một chuyến....Chiều thứ sáu tôi ra ngoài chơi net, bị cô bắt được."

"Tôi đi với cậu."

"Không cần." Dụ Phồn liếm môi, "Tiết sau là tiết Thể Dục, giờ tôi đến văn phòng cũng chỉ đứng phạt. Tôi ngồi một lúc rồi đi."

Trần Cảnh Thâm nói: "Vậy tôi chờ cậu."

"Đừng." Dụ Phồn đẩy tay hắn ra, "Cũng không tiện đường."

Trần Cảnh Thâm im lặng rất lâu, cuối cùng nhượng bộ: "Vậy cậu nhớ đi sớm."

Dụ Phồn gật đầu. Ngay sau đó, mu bàn tay ấm áp dán lên mặt cậu, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu lần cuối.

Chắc chắn cậu bình thường, Trần Cảnh Thâm nói: "Hôm nay không vội về, lát nữa tôi đến lớp tìm cậu."

Cạnh sân thượng có một cái loa lớn, tiếng chuông vào học rầm rộ vang lên, làm cho lỗ tai người ta tê dại.

Dụ Phồn chớp mắt, bỗng nhiên thấp giọng gọi trong tiếng nhạc rung trời: "Trần Cảnh Thâm."

"Ừ?"

Chúng ta bỏ trốn đi.

"...Hôn tôi một cái."

Tiếng nhạc vang lên mười giây. Dụ Phồn bị nâng mặt lên, yên lặng hôn mười giây. Cậu ngửi mùi bạc hà trên người Trần Cảnh Thâm, rõ ràng chỉ mới hai ngày không gặp, lại cảm thấy rất xa rất xa.

Dụ Phồn chống tay bên người, móng tay đâm sâu vào thịt. Hai ngày nay đầu cậu rối tinh rối mù, nhưng dường như tất cả đã thành trống rỗng ở ngay trong giây phút này.

Cậu được hôn, lại được buông ra, trong cơn hoảng hốt cậu nghe thấy Trần Cảnh Thâm thấp giọng nói với cậu: "Đợi tôi sau giờ học."

-

Ban 1 luôn tan học muộn hơn những lớp khác. Tiết cuối cùng, Trần Cảnh Thâm liên tục nhìn ra ngoài.

Lan can không có ai, bên tường không có ai, ngoài cửa cũng không có ai.

Hắn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người trên đầu: 【Dạy quá giờ. Cậu làm bài tập trước đi.】

Mãi vẫn không nhận được trả lời.

Thái dương Trần Cảnh Thâm nhảy lên một cái, luôn cảm thấy không đúng lắm, làm bài cũng không tập trung suy nghĩ được. Thời gian dạy quá giờ kéo dài tận 20 phút, đến lúc Trần Cảnh Thâm nhìn điện thoại đến lần thứ ba, tim hắn chợt nhảy lên, đột ngột cầm cặp sách đeo lên người, ra khỏi lớp trong tiếng thắc mắc của giáo viên và ánh nhìn chăm chú của cả lớp.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra có vấn đề ở đâu. Ngay lúc hắn xuất hiện trên sân thượng, phản ứng của Dụ Phồn không hề ổn, kinh ngạc, mờ mịt, như là hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được mình.

Giữa trưa có rất nhiều người ở lại trường tự học, nhưng buổi chiều thì lại không nhiều. Mọi người đều vội vã chạy đi ăn uống tắm rửa, để sau đó còn về lại lớp tự học.

Cho nên lúc Trần Cảnh Thâm đến ban 7, bên trong không có một ai, chỉ còn lại một vẻ tĩnh lặng.

Không phải Trần Cảnh Thâm chưa từng thấy cảnh tượng này. Nhưng dường như hôm nay trống vắng hơn ngày xưa rất nhiều.

Hắn đi tới bàn học cuối lớp, lẳng lặng nhìn quanh.

Bình thường trên bàn sẽ đặt quyển sách giáo khoa tiết cuối, một tờ đề làm được một nửa, một cây bút thường quên đóng nắp. Ngăn bàn cũng sẽ lộn xộn bày bừa đủ thứ, bài thi và sách luyện tập lẫn lộn vào nhau, mỗi lần vào tiết hay giao bài tập phải lục cả buổi.

Nhưng giờ phút này, bàn học trống trơn.

Trần Cảnh Thâm không động đậy đứng cạnh bàn, không biết qua bao lâu, mới kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống. Hắn rút bừa một đề bài trong cặp sách ra, nâng bút bắt đầu làm.

Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn, gọi một cuộc điện thoại. Lại đặt xuống tiếp tục làm bài.

Hoàng hôn hắt lên sống lưng thẳng tắp cứng đờ của hắn, cũng yên lặng ở cùng hắn.

Bên cửa vang lên một tiếng gì đó, Trần Cảnh Thâm ngừng bút, quay đầu lại.

Trang Phóng Cầm mang vẻ mặt đầy phức tạp đứng đó. Hai người đối diện với nhau rất lâu, Trang Phóng Cầm mới lên tiếng: "Sao không về nhà?"

"Chờ Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm nói.

Trang Phóng Cầm lên lớp cả một ngày, sắc mặt mệt mỏi. Trên má như còn nước đọng chưa khô.

Cô nhìn nét mặt vừa lạnh nhạt vừa cố chấp của thiếu niên ấy, nắm chặt sách giáo khoa trong tay, phải khó khăn lắm mới mở miệng được.

"....Về đi, đừng đợi nữa."

"Dụ Phồn thôi học rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play