Chương 58: Lần nữa rồi, Dụ Phồn.

Dụ Phồn chầm chậm đi cách Trần Cảnh Thâm vài bước, cúi đầu im lặng theo ngay sau hắn.

Hôm nay Trần Cảnh Thâm mặc áo phông trắng đơn giản sạch sẽ, vai gầy rộng lớn, không có cảm giác gò bó như đồng phục, bóng lưng nhìn qua có vẻ tự nhiên thư thái hơn khi ở trường nhiều.

Trần Cảnh Thâm đi không nhanh, trên mặt cũng không có cảm xúc gì. Đổi thành người khác có lẽ sẽ cảm thấy hắn chẳng khác gì mọi khi, vừa rồi trong quán nhiều người đến vậy, cũng không có ai nhìn ra cái gì.

Nhưng Dụ Phồn biết Trần Cảnh Thâm đang giận.

Nói đến cũng thần kì, ban đầu cậu chỉ cảm thấy bản mặt đơ của Trần Cảnh Thâm rất ngứa đòn. Nhưng quen lâu rồi, cậu phát hiện cậu có thể nhìn ra những cảm xúc khác trong cùng một biểu cảm của Trần Cảnh Thâm, đa số là lạnh nhạt, nhưng mỗi khi cả hai ở cùng nhau, ánh mắt của Trần Cảnh Thâm mới thả lỏng vơi bớt đi được phần nào.

Nghĩ đến cái liếc mắt ban nãy của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn cúi đầu chậc một tiếng, giơ tay lên vò đầu bứt tóc.

Trần Cảnh Thâm đang giận, mà trước mắt cậu chưa có cách nào.

Hai nam sinh đi nối tiếp nhau, luôn duy trì cùng một khoảng cách.

Mãi đến khi tới giao lộ, Trần Cảnh Thâm bắt xe taxi, lúc lên xe dịch sang một chỗ.

Đầu Dụ Phồn lóe sáng, cùng theo lên xe.

Trên đường, tài xế không nhịn được liên tục nhìn lén qua gương chiếu hậu. Một là ít khi thấy người nào đẹp trai như thế, lại còn tới tận hai người, hai là hiếm có ai lên xe cùng bạn lại chẳng nói chẳng rằng câu nào.

Dụ Phồn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ suy nghĩ cả đường, mãi đến khi nghe thấy Trần Cảnh Thâm bắt chuyện với gác cổng, để xe taxi chạy vào tiểu khu, Dụ Phồn mới hoàn hồn lại.

Đi theo Trần Cảnh Thâm xuống xe, Dụ Phồn nhìn chằm chằm biệt thự sang trọng có vườn cây trên không trước mặt, suýt nữa thì không nhịn được thốt ra câu "Phắc".

Trần Cảnh Thâm vào nhà, Phồn Phồn đang nằm sấp lập tức ngồi dậy, phấn khởi kêu "gâu gâu" với hắn. Trần Cảnh Thâm không để ý đến nó, vào nhà ấn mở công tắc chính, nhìn lại, mới phát hiện cánh cửa mình vừa giữ vẫn còn đóng, người bên ngoài không đi vào.

Trần Cảnh Thâm quay lại đẩy cửa nhìn, không thấy người đâu, lại quay đầu, cùng chạm mắt với người đang ngồi trên bãi cỏ cạnh nhà mình.

Hôm nay Dụ Phồn mặc toàn thân đen, ngồi rất thảnh thơi, chân tự nhiên duỗi ra, hai vết thương trên mặt vẫn còn đỏ, đang cúi đầu gõ chữ vào điện thoại.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Dụ Phồn ngẩng đầu lên nhìn.

"Vào đi." Trần Cảnh Thâm nói, "Trong nhà không có ai cả."

Dụ Phồn vô thức hỏi: "Chẳng phải có camera à?"

"Che rồi."

Dụ Phồn vừa vào đã bị chó hú lên mấy tiếng, hình như Phồn Phồn nhận ra cậu, mặt nó trông dữ dã man, đuôi lại vẫy hết sức hân hoan. Dụ Phồn không còn tâm trạng gì vuốt nó một cái rồi vào nhà.

Trong phòng khách nhà Trần Cảnh Thâm bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, tông màu tổng thể cũng thiên về màu xám giống phòng Trần Cảnh Thâm, khiến cho cả phòng nhìn vào vừa rộng vừa trống, có hơi quạnh quẽ.

Mặc dù gọi video từng thấy rất nhiều lần, nhưng đến khi thật sự ngồi trong phòng hắn, Dụ Phồn vẫn vô thức nhìn quanh một lượt.

Trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, mọi đồ đạc đều sáng như mới, ngay cả chăn đệm cũng gọn gàng ngay ngắn.

Cuối cùng ánh mắt Dụ Phồn dừng lại ở góc phòng.

Thiết bị theo dõi đã bị tấm vải đen che khuất toàn bộ, đen kịt treo ở góc phòng, cứ như sẽ cuốn con người ta vào hố đen bất cứ khi nào.

Dụ Phồn ngồi trên ghế chiến đấu với camera bị che kín vài phút, mới nhíu mày dời mắt đi.

Trần Cảnh Thâm có ý gì đây, đưa cậu vào xong lại tự ra ngoài? Còn về nữa không?

Dụ Phồn đang đắn đo có nên ra ngoài nhìn thử không, điện thoại trong túi lại vang lên, tin nhắn cậu vừa gửi lúc ở cửa nhà Trần Cảnh Thâm cuối cùng cũng được trả lời____

【-: Có đó không? Có việc hỏi cậu.】

【Chu Húc: Có đây, sao thế? Tôi vừa vào game thôi.】

【Chu Húc: Cậu đi đâu thế? Còn về không, cả đám bọn tôi đang ở Trai Ngầu khởi động máy nè.】

【-: Không về.】

【-: Lúc bạn gái cậu giận, cậu dỗ làm sao?】

【Chu Húc: ! ! !】

【Chu Húc: Quả nhiên cậu yêu đương rồi Dụ Phồn à! Với ai đấy? Trường bọn mình hả?】

Vốn Dụ Phồn muốn phủ nhận, gõ được hai chữ vào màn hình lại ngừng.

Yêu đương thôi mà, chẳng có gì đáng xấu hổ cả, với lại bây giờ cậu ngả bài, sau này lúc từ chối vài hoạt động cũng không cần mượn cớ nữa.

Dù sao bọn họ cũng không thể đoán ra Trần Cảnh Thâm được.

【-: Đừng hỏi nhiều vậy. Tóm lại là dỗ làm sao, có nói được không?】

【Chu Húc: À, thế phải xem tình hình thế nào. Là chuyện cậu làm sai, hay cổ cố ý gây sự?】

【-: ....Chắc là tôi.】

【Chu Húc: Vậy cậu phải vất vả hơn rồi, đầu tiên phải mặt dày mày dạn tung chiêu nũng nịu, nhận sai với cổ, nhất định phải chân thành! Sau đó làm vài việc cho cổ vui, ví dụ bạn gái tôi thích hoa với mấy động vật nhỏ, tôi sẽ giấu hoa trong ngăn bàn cậu ấy, đổi ảnh đại diện thành mèo cậu ấy thích.....】

Chu Húc hết sức nghiêm túc viết một trăm lời khuyên, Dụ Phồn vừa đọc mở đầu đã bị kẹt cứng.

Mặt dày mày dạn là cái gì? Nũng nịu là cái gì? Nhận sai lại là cái mẹ gì nữa?

Dụ Phồn ngang ngược sống 17 năm, từ trước tới nay chưa từng nhận sai với ai bao giờ.

Cậu nhìn đi nhìn lại hai lần, chắc chắn những việc Chu Húc nói cậu đều không làm được. Cậu ngồi nghiêng người, chống khuỷu tay lên lưng ghế phía sau, cúi đầu gõ chữ: Có cách nào thực tế hơn không.....

Còn chưa gửi qua, một tiếng "két" vang lên, cửa phòng mở ra.

Dụ Phồn lập tức ném điện thoại vào túi.

Trần Cảnh Thâm đã đi quay lại, trên tay xách theo một hộp nhựa.

Trần Cảnh Thâm đặt bừa cả hộp cả điện thoại lên bàn, sau đó, điện thoại bỗng nhiên vang lên rồi bật sáng.

Hai người cùng vô thức nhìn vào màn hình____

【Đầu bếp Tạ gà hầm nước dừa: Chào ngài! Bây giờ quán đã gọi đến bàn 53, số của ngài là bàn 58, sắp xếp thời gian hợp lý, đừng sai số nha ~ 】

Trần Cảnh Thâm úp điện thoại xuống, mở hộp nhựa ra, bên trong là đủ loại thuốc y tế.

Hắn lựa một lúc, tìm được bông tăm và nước muối sinh lý, đặt xuống trước mặt Dụ Phồn.

Dụ Phồn vô thức đợi một lát, người bên cạnh lại không làm gì, Trần Cảnh Thâm không cảm xúc đứng đó, xem ra không định thêm bước tiếp theo.

Dụ Phồn hoàn hồn, vặn mở nắp nhúng vào sau đó chấm lên mặt. Trong đầu cậu còn đang nghĩ đến thông báo tin nhắn vừa rồi, dùng sức hơi mạnh, bông tăm chọc thẳng lên vết thương, đau đến mức nét mặt không biểu cảm của cậu phải giật một cái.

Sau đó, bông tăm bị lấy đi.

Trần Cảnh Thâm nhìn màu đỏ dính trên bông, nhíu mày không nói gì, người trên ghế cũng tự ngẩng mặt lên, lặng lẽ dời chân đi để hắn đứng gần hơn.

Đường xương hàm Trần Cảnh Thâm khẽ kéo căng, rũ mắt nhìn lên vết thương của cậu, toàn thân toát ra hơi lạnh, chỉ có động tác là nhẹ nhàng.

Lần này Dụ Phồn bị thương giữa hai nốt ruồi bên mặt phải, vết thương không sâu, nhưng vì bị trên mặt, nhìn vào vẫn hơi đáng sợ.

Trên trán Dụ Phồn vẫn còn vết sẹo lúc trước bị thương, bây giờ lại dán thêm hai miếng băng cá nhân. Trần Cảnh Thâm nghĩ, cảm thấy thời gian người này bị thương còn nhiều hơn cả thời gian rảnh rỗi nữa.

Trần Cảnh Thâm ấn lên miếng băng cá nhân, nhàn nhạt hỏi: "Còn bị thương ở đâu không."

"Không còn, chỉ có hai vết này thôi." Dụ Phồn nói.

Trần Cảnh Thâm quét mắt nhìn xuống, không nói gì, chỉ tiếp tục lục tìm trong hòm thuốc, lấy thêm một lọ rượu thuốc đỏ thẫm ra.

Hắn đổ một ít rượu thuốc lên tay, dùng mu bàn tay nâng cằm Dụ Phồn lên, đặt vào vết bầm vừa nổi lên trên cổ cậu.

Dụ Phồn không biết có vết thương này thật, Trần Cảnh Thâm chạm vào mới có cảm giác. Lúc bôi phải dùng ít sức mới thấm rượu vào được, Dụ Phồn bắt đầu cảm thấy âm ỉ đau, đầu óc cũng theo đó nóng lên.

Trong phòng mở điều hòa vừa mát, ngón tay Trần Cảnh Thâm ấm áp khiến nơi đó bắt đầu cảm thấy đau.

Thấy cũng được rồi, Trần Cảnh Thâm thu tay về, nhíu mày thả rượu thuốc xuống, đang tính dán thêm một miếng băng cá nhân lên mặt người nói dối kia.

"Trần Cảnh Thâm." Người bên cạnh bỗng gọi hắn, "Cậu không ghét mùi rượu thuốc hả?"

Trần Cảnh Thâm nhặt một miếng băng cá nhân lên, bỏ lại câu vẫn được, xoay người muốn dán lên cho cậu, người trên ghế lại chợt đứng lên, mùi rượu thuốc nồng nặc tiến lại gần.

Dụ Phồn khô khan chạm một cái lên môi hắn.

Trần Cảnh Thâm khựng lại, cuối cùng nâng mắt lên nhìn cậu.

"Tên ngốc Tả Khoan nói chuyện không dùng não, lúc gọi điện thoại tới cậu ta đang bị đánh rồi, tôi không còn cách nào hết, không phải cố ý cho cậu leo cây đâu." Dụ Phồn dừng lại, "Vốn tôi đã đến rạp chiếu phim rồi."

Từ nhỏ đến lớn Dụ Phồn chọc cho không ít người nổi giận, dỗ người khác thì đây là lần đầu tiên. Mặt dày mày dạn hay làm nũng cậu không làm được, nhận sai cũng hơi khó, còn làm ít chuyện cho Trần Cảnh Thâm vui....

Hình như Trần Cảnh Thâm rất khó vui, Dụ Phồn nghĩ mãi, chỉ có thể nghĩ ra một việc như thế.

Ghé đến rời đi mấy lần. Trần Cảnh Thâm vẫn không nói gì, Dụ Phồn lại tiến tới gặm hắn: "Bây giờ ra ăn cơm hình như vẫn kịp....Tôi mời cậu. Đi không?"

Trần Cảnh Thâm im lặng nhìn cậu một lúc, vươn tay dán miếng băng cá nhân lên mặt cậu. Để lại cậu "Bỏ đi", đóng hộp thuốc lại đi ra ngoài.

Phắc.

Dụ Phồn đứng tại chỗ, mím môi vò đầu, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.

【-: Sao cậu nói chẳng có ích gì hết?】

【Chu Húc: Ơ? Cậu dỗ xong rồi hở? Nhanh vậy á? Cậu dỗ thế nào?】

【-: ......】

【 -: Làm chuyện cậu ấy vui 】 Chắc là vậy.

Dụ Phồn vừa ấn gửi, cửa phòng lại bị đẩy ra, Trần Cảnh Thâm đứng cạnh cửa hỏi cậu: "Có muốn ăn mì không."

Chu Húc bên kia đang chơi game, ngẩng đầu đọc thấy chữ "cậu ấy" thì hơi sửng sốt, vừa định hỏi Dụ Phồn gõ nhầm chữ rồi phải không____

*Dụ Phồn gõ chữ dùng để chỉ phái nam, còn nếu chỉ phái nữ người ta dùng

【-: ....Từ từ, hình như có ích.】

【Chu Húc: Thế nào? Có phải thái độ với cậu tốt hơn rồi không?】

【-: Ừm.】

【Chu Húc: Vậy cậu tăng thêm sức, cố gắng hơn nha! Cố lên!】

Ý của Chu Húc vốn là "Vậy tăng thêm sức, làm thêm nhiều chuyện cho cô ấy vui ", nhưng vì đang chiến đấu ác liệt trong game nên không đánh hết chữ ra.

Thế là vào tay Dụ Phồn lại mang một ý khác.

Trong nhà có dì, Trần Cảnh Thâm chẳng mấy khi vào bếp, miễn cưỡng làm được vài món mì. Mùi rượu thuốc nhàn nhạt ghé tới đây, Trần Cảnh Thâm liếc đuôi mắt qua, hỏi người đang cầm điện thoại đi đến cạnh mình: "Muốn ăn cay không."

Ai kia thả điện thoại xuống, tiến tới hôn hắn một cái cứ như đang làm nhiệm vụ: "Không cần."

"...."

Ăn mì xong, Trần Cảnh Thâm gọi điện thoại dặn dì hôm nay không cần tới, sau đó gọi cửa hàng thú cưng tới dắt chó đi dạo.

Đợi hắn cúp điện thoại, Dụ Phồn dựa lên tường nói: "Cậu bảo người ta không cần tới đâu, tôi dắt cho."

"Tiện thể đưa nó đi tắm nữa."

Dụ Phồn đứng thẳng lên nói à, lúc đi ngang qua hắn lại nhớ tới gì đó, quay ngược trở về ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

"...."

Trần Cảnh Thâm không đuổi, Dụ Phồn cũng không đi. Giao Phồn Phồn cho người tới dắt chó, Trần Cảnh Thâm về phòng làm bài tập, không ừ hử gì kéo ghế bên cạnh ra.

Sau khi Dụ Phồn ngồi xuống, hắn đưa một bộ đề qua.

Bàn học của Trần Cảnh Thâm lớn hơn cái ở nhà Dụ Phồn nhiều, hai người cùng dùng hoàn toàn không hề vướng, thậm chí giữa hai tay còn cách ra được một khoảng.

Đề Trần Cảnh Thâm đưa qua hơi khó, Dụ Phồn chưa làm được mấy bài đã vò đầu bứt tai. Cậu chọc chọc Trần Cảnh Thâm, hắn thả bút xuống, kéo bài của cậu qua xem.

"Biết làm không." Trần Cảnh Thâm hỏi.

Dụ Phồn gối đầu lên cánh tay, bị bài tập làm cho muộn phiền ra mặt, cau mày ngẩng đầu chạm môi hắn, nói: "Không, đây là bài tập quỷ gì không biết."

"...."

Trần Cảnh Thâm bị vụng về tập kích cả ngày, bên môi giờ đậm mùi kẹo cao su dạo này Dụ Phồn thích nhai nhất.

Đến khi làm bài tập xong màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Dụ Phồn dựa ra sau đọc tin nhắn trên điện thoại, cả hôm nay cậu không để ý đến ai, điện thoại sắp nổ tới nơi rồi.

Luôn bảo con gái tám chuyện, thật ra một đám con trai tụ tập với nhau còn nói nhảm nhiều hơn. Chu Húc không kín miệng, những người hôm nay cùng ra tiệm net đều biết chuyện cậu đang yêu đương.

Tuy hôm nay cậu đuổi theo Trần Cảnh Thâm ra ngoài, nhưng không người nào nghĩ đến phương diện đó. Ai cũng đang hỏi xem đó là nữ sinh lớp nào.

Dụ Phồn lướt đọc được một nửa tin nhắn, chợt thấy người bên cạnh dừng bút lại, cũng dựa ra lưng ghế phía sau.

Trần Cảnh Thâm hơi rũ mắt, trong thời gian làm bài tập, ngoại trừ giảng bài ra thì không nói thừa thêm với cậu một câu nào.

Rất lạ. Cậu có thể cảm nhận được lần hôn dỗ đầu tiên Trần Cảnh Thâm hơi buông lỏng xuống, nhưng chỉ có lần đó, mỗi lần sau đó hiệu quả đều rất bình thường.

Dụ Phồn ấn tắt điện thoại, như đang góp nhặt điểm kinh nghiệm tiến lại gần hắn.

Trần Cảnh Thâm nghiêng mặt qua một bên, tránh đi.

"?" Bàn tay Dụ Phồn đang chống lên lưng ghế khựng lại, "Cậu làm gì thế?"

Trần Cảnh Thâm xoay bút, quay đầu nhìn cậu: "Tôi phải hỏi cậu mới đúng. Cả ngày hôm nay, cậu đang làm gì thế?"

"...."

Dụ Phồn nghi ngờ nhíu mày: "Tôi làm gì cậu nhìn không ra hả?"

"Nhìn không ra." Trần Cảnh Thâm nói.

"Chẳng phải cậu đang giận à?"

Trần Cảnh Thâm không nói gì nhìn cậu.

"Mẹ nó đương nhiên là tôi đang...." Dụ Phồn dừng lại, hơi lạ lẫm với chữ đó, nghẹn cả buổi vẫn không nói nên lời, cuối cùng biến thành một câu, "Như vậy cậu."

Dụ Phồn nói xong, lại không nhịn được nhíu mày: "Nhưng mà có phải cậu khó quá rồi không?"

Trần Cảnh Thâm thả bút xuống, ánh đèn bàn chiếu lên mặt hắn, nét mặt hiện lên càng lạnh nhạt hơn: "Là vì cậu qua loa quá."

"Trước đây cậu cũng dỗ người khác như vậy à?" Hắn hỏi.

"....Tôi dỗ đếch ấy, chưa yêu ai khó như cậu." Dụ Phồn lạnh lùng nói.

Trần Cảnh Thâm im lặng chớp mắt, vừa định quay về nhìn bài tập, bên cạnh lại vang lên tiếng ghế xê dịch, áo hắn bị kéo qua theo đó.

"Mẹ nó đừng làm nữa, Trần Cảnh Thâm." Dụ Phồn lạnh lùng gọi hắn, "Há miệng."

Trần Cảnh Thâm rũ một tay lên bàn học, nghiêng đầu mặc cho Dụ Phồn hôn mình.

Dụ Phồn hôn cũng như tính cách của cậu, lỗ mãng nóng nảy, đã hôn rất nhiều lần mà thỉnh thoảng vẫn đụng răng, thỉnh thoảng đụng mũi. Nhưng môi cậu mềm, lúc va phải còn xấu hổ dừng lại, lỗ mãng và ngây ngô mâu thuẫn hòa vào cùng nhau, khiến cho người ta rất muốn trêu cậu.

Dụ Phồn khẽ lui về, nhịp thở hơi nặng hỏi: "Đủ rồi phải không?"

"Vẫn còn thiếu một ít." Trần Cảnh Thâm nói.

Dụ Phồn lại dán lên.

Lúc Dụ Phồn chủ động chạm tới luôn mang theo tư thế như muốn cắn rách miệng người ta, thế nhưng mỗi khi Trần Cảnh Thâm im lặng đáp lại, phần sức cậu căng chặt ấy sẽ lập tức tan biến.

Điều hòa dần không còn tác dụng, bàn tay Dụ Phồn vốn đang chống lên đệm ghế của Trần Cảnh Thâm nắm chặt, trong đầu chợt dâng lên một cảm giác không giải thích được, đầu gối khép hờ của cậu cũng cứng đờ.

Lúc Trần Cảnh Thâm rời đi, Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa định ngồi thẳng người, Trần Cảnh Thâm bỗng nhiên vươn tay đến xoa nhẹ gáy cậu.

"Lần nữa rồi, Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm gần như áp chóp mũi cùng cậu, liếc mắt nhìn xuống, "Lần này cậu cũng vậy."

"...."

"Chứng tỏ tôi bình thường." Dụ Phồn cảm thấy cổ họng mình đang nhảy lên thình thịch, cậu nuốt xuống, nói, "Buông ra đi, tôi vào nhà vệ sinh."

Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, tay chân Dụ Phồn cứng ngắc đứng lên, vừa định vào nhà vệ sinh, ngón tay bỗng nhiên bị giữ lại.

Trần Cảnh Thâm nắm tay cậu, thấp giọng nói: "Đừng đi."

....

Dụ Phồn dựa lưng vào gối đầu, cảm nhận được mình sắp bị mùi hương của Trần Cảnh Thâm bao trọn. Cậu ngồi cong chân, lúc nhìn Trần Cảnh Thâm nửa quỳ dựa đến đây đầu óc nóng lên hừng hực.

Dụ Phồn thấy vừa rồi mình nói "Ừm" với Trần Cảnh Thâm chắc là đầu óc không bình thường, hệt như bị ăn bùa mê thuốc lú.

Hôm nay cậu không chọn đồ gì trong tủ quần áo, mẹ nó lại chọn ngay toàn thân đen, ngón tay thon dài của Trần Cảnh Thâm vừa đưa đến, hiệu quả thị giác đã kích thích Dụ Phồn đến mức đỏ bừng mặt. Cậu gần như lập tức hối hận, tay không còn sức muốn chống lên: "Thôi Trần Cảnh Thâm...."

Cậu chưa dứt lời đã bị ấn bụng đè trở về, sau lưng cậu có gối đỡ, Trần Cảnh Thâm vừa dùng sức, lưng cậu đã hãm sâu vào trong gối đầu.

"Ngồi yên." Mặt Trần Cảnh Thâm không mang cảm xúc gì hôn cậu, "Ngoan."

Nam sinh tuổi thanh xuân tâm trí xao động. Ngày nào Vương Lộ An với Tả Khoan cũng ngồi cạnh cậu xem nữ streamer, thỉnh thoảng còn lén dựa vào nhau xem phim, mỗi lần mời gọi Dụ Phồn đến xem cùng, Dụ Phồn đều không hề hứng thú. Tả Khoan còn từng trào phúng cậu, nói cậu tuổi còn trẻ đã bị lãnh cảm.

Mấy lời trào phúng đó không hề có tính công kích đối với Dụ Phồn, cậu đúng là không hứng thú với những thứ này thật.

Trước khi gặp được Trần Cảnh Thâm.

Điều hòa đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Đầu óc Dụ Phồn mơ màng, cậu bị vây giữa Trần Cảnh Thâm và đầu giường, vài lần nhịn không được cúi đầu, liếc đến cổ tay Trần Cảnh Thâm sẽ xấu hổ dời mắt đi, tim đập nhanh đến mức cậu nghi ngờ nó ngừng hoạt động mất.

Mỗi lần Trần Cảnh Thâm rũ mắt, sẽ bị Dụ Phồn nâng cằm đẩy mặt lên, Trần Cảnh Thâm hôn lên ngón tay cậu, lại tiến tới hôn cậu. Sắp đến cuối cùng, Trần Cảnh Thâm hôn thật sự rất nặng, thậm chí Dụ Phồn cảm thấy mình sắp thở không nổi, ngửa ra muốn tránh, lại bị Trần Cảnh Thâm nắm cổ chặn lại, ngón tay dùng sức vuốt ve hầu kết cậu.

Dụ Phồn muộn màng nhận ra trong cơn mê man hít thở không thông, có vẻ cơn giận của Trần Cảnh Thâm vẫn chưa nguôi, mẹ nó đúng là khó dỗ.

Lúc được buông ra, cả người Dụ Phồn đã không còn tí sức nào, chỉ cảm thấy tê dại. Tê dại cả người. Thoải mái đến mức không phân rõ thời khắc.

Cậu dựa lên vai Trần Cảnh Thâm nặng nề thở, nghe Trần Cảnh Thâm rút giấy, lau tay, khăn giấy ướt dán lên người, rất lạnh.

"Dụ Phồn." Giọng Trần Cảnh Thâm hơi khàn.

Dụ Phồn không nói gì, nghiêng đầu cắn lên cổ Trần Cảnh Thâm.

Trần Cảnh Thâm mặc cho cậu cắn, bên tay kia cong lên luồn vào tóc cậu.

Hắn nói: "Còn bị thương nữa sẽ giam cậu lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play