Chương 57: Chỉ đi ngang qua thôi
Kế hoạch tuần tra các lầu của Hồ Bàng bị tiếng gào của Tả Khoan phá tan, vì cứu vớt được hơn phân nửa đôi người yêu ở đấy, từ đó trở đi Tả Khoan được phong danh hiệu "Chiến sĩ Nguyệt lão" ở Trung học số Bảy Nam Thành.
Để tỏ lòng biết ơn, Chu Húc chịu trách nhiệm một tuần bữa sáng cho cậu ta.
Đương nhiên, cậu ta cũng phải trả cái giá lớn cho chuyện này. Hồ Bàng thanh toán toàn bộ số lần vi phạm nội quy của cậu ta trong thời gian gần đây, còn hạ lệnh bắt cậu ta viết ba nghìn chữ kiểm điểm, bảo cậu ta đọc trong tiết chào cờ tuần tới.
Thế là đến thứ hai, Tả Khoan cố ý kéo dài giọng vang vọng khắp trường____
"....Vì vậy em viết kiểm điểm, em không nên trốn học, không nên hút thuốc trong trường, càng không nên la lớn ngay lúc chủ nhiệm Hồ đi bắt học sinh," Đọc lèo lèo xong hai ngàn chữ, Tả Khoan chớp mắt mấy cái, chuyển chủ đề, "Nhưng em cảm thấy chủ nhiệm Hồ cũng không nên nhéo tai em, làm thế thật sự rất đau, cũng khiến em rất xấu hổ. Vốn em còn định cuối tuần đi xỏ lỗ tai, cuối cùng lại không được____"
Loa phát ra một tạp ấm chói tai ngắn ngủi, sau đó micro của Tả Khoan bị đóng, Hồ Bàng vươn tay sờ đỉnh đầu, rầm rầm xông lên bục kéo cờ.
Hồ Bàng đã đi dạy bao nhiêu năm, giọng nói hùng hồn, không cần micro vẫn có thể làm cho học sinh bên dưới nghe thấy giọng nói của mình: "Con trai con đứa như em xỏ lỗ tai làm gì? Muốn bị phạt nặng phải không? ?"
Tả Khoan: "Please! Vì là con trai nên xỏ mới ngầu hơn ấy thầy!"
Học sinh đang ngáp ngủ bên dưới hơi ngơ ngác, sau đó bùng lên một tràng cười to.
Vương Lộ An cười nghiêng ngả: "Mẹ nó, sao cậu ta không đứng đắn thế. Cậu ta muốn xỏ lỗ tai thật hay cố ý nói để chọc tức hổ béo?"
Dụ Phồn cúi đầu ngáp một cái, toàn thân toát ra đầy vẻ buồn ngủ: "Không biết."
"Này, cậu không thấy được tình hình lúc đó đâu, buồn cười lắm. Tả Khoan thấy cậu mãi chưa về, muốn tìm cậu hút thuốc chung, cuối cùng hai bọn tôi vừa chuồn khỏi sân thể dục đã trông thấy hổ béo âm thầm dẫn theo người đi đến tòa lầu thí nghiệm. Tả Khoan thấy tình hình không ổn, giành gào lên trước lúc hổ béo lên lầu, làm hổ béo hết hồn đến mức giật bắn người lên ha ha ha ha!"
Nói đến chuyện hôm đó, Vương Lộ An lại nghĩ tới gì đấy, hỏi, "Nhưng mà rốt cuộc tối đó cậu đi đâu hút thuốc thế? Tôi với Tả Khoan về lớp đợi cả buổi vẫn không thấy cậu về, nghe Chu Húc bảo cậu ở cùng với học bá hả?"
Bàn tay đang đút trong túi của Dụ Phồn hơi cuộn lại, ánh mắt lập tức tỉnh táo hơn hẳn, hai giây sau mới nói: "....Tìm bừa một góc, hút xong thì gặp được."
"À, vậy tiếc ghê....Không phát hiện cảnh tượng đặc sắc khi đó." Vương Lộ An chỉ nhìn Tả Khoan đang bị mắng phía trên, không để ý vẻ mặt của anh em mình lúc này đang không tự nhiên rõ ràng, nói xong mới quay đầu về.
Học sinh cả ba khối đều tập trung ở sân thể dục, hiển nhiên đứng sẽ chen chúc, gần như giữa mỗi người chỉ cách nhau được nửa bước chân.
Dụ Phồn ngửi mùi bạc hà thoang thoảng phía sau, chậm chạp nghĩ, bình thường thôi.
Cũng không tiếc lắm.
Vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, Dụ Phồn nâng mắt lên, lúc quay đầu vô thức liếc nhìn người phía sau trước, đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm thì dừng lại chốc lát, mới nghiêng đầu qua nhìn Trang Phóng Cầm vừa vỗ cậu một cái.
"Đứng thẳng lên, em nhìn coi dáng đứng của em có còn là dáng đứng không? Bỏ tay ra khỏi túi xem nào." Trang Phóng Cầm nhíu mày nói nhỏ, "Em không thể học Trần Cảnh Thâm người ta được hả?"
Trang Phóng Cầm nói xong đã chuẩn bị sẵn sàng tranh luận, không ngờ Dụ Phồn lại yên lặng, quay mặt về lười biếng đứng thẳng lên.
Cô đang thất thần, chủ nhiệm ban 8 đi lại gần cô: "Được rồi cô Trang à, gần đây Dụ Phồn biểu hiện tốt thế, đứng nghiêng ngả thì nghiêng ngả đi, vẫn được hơn cái vị đang đứng trên bục chào cờ lớp tôi nhiều."
Trang Phóng Cầm mỉm cười: "Nghe nói tuần trước Tả Khoan dọa chủ nhiệm Hồ giật mình à?"
Hai người thấp giọng tán dóc. Đối phương nhún vai nói: "Ai mà biết, tôi cũng không ở đấy. Đúng rồi, nghe nói tối đó chủ nhiệm bắt được hai đôi yêu sớm, có đứa nào trong lớp cô không?"
Trang Phóng Cầm nói: "Không có."
"Lớp tôi cũng không, chắc là chạy thoát rồi. Haiz, nói thật, tối đó chủ nhiệm cũng làm lớn quá, bắt yêu sớm thôi cần gì phải phiền phức thế? Tình yêu chớm nở của mấy đứa trẻ tuổi này có muốn đè xuống cũng đè không được, tôi liếc mắt một cái là nhìn ra ngay." Chủ nhiệm ban 8 chậm rãi nói.
"Chốc thì giúp đỡ nhau làm bài tập, chốc thì tan học rảnh rỗi hai đứa đến lối đi nhỏ ở trường lượn tới lượn lui, chốc lại giúp nâng bàn xách ghế, trong tiết học truyền giấy qua lại....Rõ ràng lắm."
Lễ chào cờ kết thúc, hàng ngũ giải tán. Mãi đến khi về lại lớp học, mọi người đều đặt ánh mặt lên bảng đen và giáo viên Vật lý, Dụ Phồn mới chống cằm thầm tính lại.
Phắc, nguy hiểm quá, thiếu mỗi một cái nữa thôi là trúng phóc rồi...
Cánh tay bỗng nhiên bị bút chọc khẽ một cái, Dụ Phồn nghiêng mắt nhìn qua, ngón tay nắm theo bút của bạn cùng bàn với cậu đang đè lên gì đó, không nói lời nào đẩy tới cạnh mép bàn cậu.
Tay nhấc lên, lộ ra một tờ giấy nhở bên dưới.
Dụ Phồn đơ mặt mờ mịt.
Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy được gấp gọn gàng đó một lúc, lại ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lạnh nhạt của bạn cùng bàn, sau ba lần lặp đi lặp lại, mới nắm tờ giấy nhỏ đó vào tay.
"...." Được lắm, trúng phóc rồi.
Dụ Phồn lạnh mặt mở tờ giấy ra.
"Cuối tuần cùng đi xem phim không?"
Trần Cảnh Thâm đang cúi đầu làm bài, tờ giấy bay nhẹ qua không trung, va vào ngón cái tay hắn, sau đó rơi xuống bên ngòi bút hắn.
Hắn mở ra, tờ giấy sạch sẽ đã bị bạn trai hắn làm cho biến dạng___
"Ngồi ngay bên cạnh còn truyền giấy gì chứ, không có miệng hả?" Viết xong lại bị thô bạo xóa đi, chỉ là xóa chưa sạch, vẫn miễn cưỡng đọc ra được.
"Đừng truyền giấy cho tôi" Như trên.
"Xem phim gì?" Như trên.
Tới cuối cùng, bên dưới vô số vết xóa, chỉ còn lại một chữ "Ừm" vừa méo vừa ngoáy.
-
Mấy ngày nay nhiệt độ không khí ở Nam Thành luôn lên đến tận 40 độ. Lúc ngủ Dụ Phồn không thích mở quạt, khi tỉnh dậy trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Vì thế đến giữa trưa ngày thứ bảy, Dụ Phồn ngủ dậy đi tắm rửa trước, sau đó lau tóc đứng trước bàn học lướt đọc tin nhắn trên điện thoại.
Nhóm chat ở Wechat vẫn nói chuyện nhiều như mọi khi, cậu vừa mở lên đã thấy Vương Lộ An đang so đáp án với người khác.
Thi cuối kì định vào ngày 7 tháng sau, hôm qua bọn họ vừa thi xong kỳ thi tháng cuối cùng của học kì này.
【Vương Lộ An: Cái gì? Câu trắc nghiệm thứ 7 chọn C hả? Ông không tin! @s học bá ơi cậu phải phân xử cho tôi!】
【Chương Nhàn Tịnh: Cậu cảm thấy học bá sẽ để ý đến cậu hả?】
【Chương Nhàn Tịnh: Từ bỏ đi, tôi vừa hỏi cục cưng Đình rồi, cậu ấy cũng chọn C giống tôi.】
【Vương Lộ An: @- Dụ Phồn chọn gì thế?】
【Chu Húc: ....Đời này thế mà có ngày được nhìn thấy người khác hỏi Dụ Phồn thi chọn đáp án nào. [bé thỏ ngạc nhiên jpg]】
【Tả Khoan: Chu Húc, mẹ nó đừng gửi mấy gói biểu cảm lấy từ bạn gái nữa, không hợp với cậu đâu.】
【Tả Khoan: Đám ban 7 mấy cậu vừa phải thôi, học tập cái đếch ấy, không khí trong nhóm sắp bị mấy cậu phá hỏng rồi. Ra đánh bi-a đi. @mọi người】
【s: C.】
Trông thấy ảnh đại diện của Trần Cảnh Thâm xuất hiện trong nhóm, động tác lau tóc của Dụ Phồn chậm lại. Ngay sau đó, Wechat của cậu nhảy ra một tin nhắn riêng.
【s: Xem phim này không? [hình ảnh]】
Dụ Phồn ấn mở xem thời gian phim bắt đầu chiếu, trả lời "Ừm" mà chẳng buồn nhìn kỹ tên phim.
Bàn bạc thời gian gặp nhau với Trần Cảnh Thâm xong, Dụ Phồn ném khăn đi, ra ngoài ban công hong khô tóc.
Dụ Phồn ngồi trong gió nóng buổi trưa, nghĩ thầm đây có tính là hẹn hò không.
Cậu tựa lên lưới chống trộm, vuốt màn hình điện thoại cả buổi, vẫn không nhịn được vào công cụ tìm kiếm, gõ chứ____Cùng xem phim với bạn trai thì phải chú ý những gì?
....Mình thần kinh hả? Xem phim có gì mà phải chú ý? Chẳng phải sóng vai ngồi nhìn màn hình thôi à, có gì khác giờ học đâu.
Dụ Phồn lạnh lùng mắng mình hai câu, vẫn nhấn vào nhìn.
Lúc đọc đến "Camera trong rạp chiếu phim nhìn được rất rõ, làm gì thì làm đừng tình chàng ý thiếp trong đây", Dụ Phồn vô thức sờ hộp thuốc bên cạnh, sau đó khựng lại, tìm viên kẹo cao su ném vào miệng.
Sắp đến ngày thi cuối kì, mấy hôm nay giáo viên các môn giao cực kì nhiều bài tập, nhiều đến mức phải thức đến 1 giờ sáng mới làm xong được. Lại thêm thi tháng, tuần nầy cậu chẳng được ở riêng với Trần Cảnh Thâm mấy.
Giờ đến cả rạp chiếu phim cũng không được nốt.
Dụ Phồn bâng quơ nghĩ, tiếp tục kéo xuống, sau khi đọc hết một đống thứ vớ vẩn, tổng kết lại là: "Cuối cùng, phải chú ý đừng để son môi dính răng, tốt nhất là mặc quần áo thật đẹp nha~"
Dụ Phồn khó hiểu nhíu mày, mới muộn màng nhận ra chữ mình tìm là "bạn trai", người trả lời ngầm hiểu cậu là nữ.
Phắc....Phí công nãy giờ.
Hong khô tóc xong, Dụ Phồn vào phòng, tìm một bộ đồ trong tủ quần áo trống đến đáng thương của mình, cầm theo kẹo cao su ra ngoài.
Xe buýt giữa trưa không có mấy người. Dụ Phồn ngồi một mình ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ, dang rộng chân chơi điện thoại.
Cậu mở khung trò chuyện với Trần Cảnh Thâm lên, nhìn lại tấm ảnh vé xem phim vừa nãy vẫn chưa nhìn kỹ.
3 giờ chiều bắt đầu chiếu phim, bây giờ là 1 giờ 40. Cậu vào chơi rắn săn mồi một lúc, phá kỷ lục cao nhất của Trần Cảnh Thâm xuống trước.
Tên phim là 《Mùa hè, trăng tròn và em》, Dụ Phồn thấy minh tinh trên poster quen lắm mà không nhớ tên, chắc là rất hot.
Chỗ ngồi là ghế tình nhân, vị trí 520A, 520B____
*520 đọc là Wǔ èr líng nghe tương tự như Wǒ ài nǐ - Tui yêu em
"...."
【-: ? 】
【s: ? 】
Mẹ nó ai cho cậu mua ghế tình nh_____
Dụ Phồn gõ ra mấy chữ này, lại lặng lẽ xóa đi.
À, cậu với Trần Cảnh Thâm đang yêu nhau.
Dụ Phồn đơ mặt gõ chữ: 【Cậu muốn ăn gì? Bỏng ngô hay khoai tây chiên.】
Trần Cảnh Thâm mua vé xem phim, đương nhiên đồ ăn phải do cậu mua.
【s: Gà hầm nước dừa. 】
【-: Tôi bày bàn tiệc vào đó cho cậu nhé?】
【s: Xem xong rồi đi ăn.】
【-:...Ừm.】
Lúc đến trạm xuống xe, Dụ Phồn vẫn còn tìm kiếm mấy quán gà hầm nước dừa gần đây.
Cậu chọn một quán được đánh giá cao nhất, thoát khỏi giao diện, vừa ấn mở wechat định chia sẻ cho Trần Cảnh Thâm thì điện thoại của Vương Lộ An bỗng nhiên gọi đến.
Mí mắt Dụ Phồn giần giật, dừng bước chân đang chuẩn bị vào cửa tiệm, bắt máy____
"Dụ Phồn, cậu đang đâu đấy? Mẹ nó xảy ra chuyện lớn rồi! !" Giọng Vương Lộ An vừa nặng vừa gấp, cuống cuồng y như lần Dụ Phồn bị trường kế bên chặn đường, "Mẹ nó Tả Khoan bị hơn 10 người bao vây ở quán bi-a rồi! ! !"
-
Trần Cảnh Thâm đang chuẩn bị ra ngoài, Phồn Phồn chạy quanh chân hắn không biết bao nhiêu vòng.
Hắn móc ngón tay vào vòng cổ Phồn Phồn, dắt nó ra phía sau, ngồi lên ghế đá ngoài vườn hoa thương lượng với nó: "Tối nay tao gọi dì đến dắt mày ra ngoài nhé."
Hiển nhiên Phồn Phồn không muốn lắm, tội nghiệp kêu khẽ mấy tiếng với hắn.
"Hôm nay không rảnh đi với mày." Trần Cảnh Thâm vuốt đầu nó, nói, "Ngoan nào."
Vỗ về chó xong, Trần Cảnh Thâm vừa định đứng dậy, điện thoại lại chợt vang lên.
【-: Có việc không đi được, lần sau đi.】
Trần Cảnh Thâm dừng mắt trên màn hình một lát, lại ngồi trở về, gõ chữ: 【s: Việc gì?】
Bên kia đang nhập tận 10 phút.
【-: Nhóc con lầu trên ở nhà một mình, sợ.】
【s: Lần sau là lúc nào.】
Lại qua thêm 10 phút nữa.
【-: Ngoại trừ hôm nay ra thì ngày nào cũng được】
【s: Ngày mai không?】
Trong công viên nhỏ lâu đời phía sau quán bi-a, 20 mấy nam sinh đánh nhau loạn xì ngầu, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Dụ Phồn nắm cổ áo một tên ném hắn lên tường, thục mạnh khuỷu tay vào lưng đối phương, vội vàng cầm điện thoại lên trả lời chữ "Được" trong tiếng kêu đau đớn của người này.
Hôm nay Tả Khoan hẹn Vương Lộ An đến quán bi-a chơi, người ở bàn kế bên rảnh rỗi buồn chán cá cược với cậu ta mấy ván.
Cái tên Tả Khoan này học tập không giỏi, nhưng mấy trò linh tinh vớ vẩn lại chơi rất mượt, bên kia liên tục thua cậu ta nhiều ván, hơi thẹn quá hóa giận, lúc trả tiền nói vài câu không hay ho lắm.
Sao Tả Khoan nuốt trôi được giọng điệu đó, mở miệng nói ngay câu "Đồ gà còn thích chơi lớn", ngẫm nghĩ bồi thêm một câu "Chó vô dụng bớt sủa đi", cuối cùng còn chêm thêm câu nữa "Chơi không được thì cút".
Vương Lộ An bên cạnh thấy tình thế không ổn, gấp rút gọi người tới.
Chu Húc dẫn theo cả đội học sinh thể dục đến, lúc Dụ Phồn tới cũng vừa khéo gặp được đám này. Đến khi cả bọn chạy ra công viên, hai tên ngốc Tả Khoan với Vương Lộ An đã phải ăn không biết bao nhiêu đòn.
Sau khi cả đám chạy tới thế trận lập tức xoay chuyển. Tuy bên địch nhiều người, nhưng không chống lại được phe ta toàn học sinh thể dục 17 18 tuổi, vị duy nhất không phải học sinh thể dục thì đánh cực kì siêu, sau 10 phút, đám người kia đã phải quay mông bỏ chạy.
Tả Khoan bị thương khắp mặt, cứ như vua vừa thắng trở về, vung tay một cái, nói muốn mời tất cả mọi người cùng uống trà sữa.
Trong quán trà sữa. Tả Khoan vắt chéo chân chửi ầm ầm: "Con mẹ nhà nó, thua mãi đến cuối cùng thua lắm quá lại bảo tôi chơi gian, ăn nói vớ vẩn không sạch sẽ, sao tôi chịu được cơ chứ?"
"Anh hai à, cậu nhìn tình hình đi được không? Lúc đó bọn mình chỉ có hai người thôi!" Vương Lộ An nói
Tả Khoan nói hết sức vô tội: "....Sao tôi biết được bên ngoài còn có tận mười mấy đứa anh em của thằng đó nữa chứ?"
Chân Vương Lộ An bị đạp một phát, bây giờ vẫn còn đau, phất tay nói: "Thôi, coi như tôi xui xẻo, thứ bảy tươi đẹp hôm nay lại đọc được tin nhắn hẹn chơi bi-a của cậu."
"...."
Bên góc mắt, Vương Lộ An nhìn người anh em khác đang ngồi tựa lên mặt tường cạnh mình, lạnh mặt cầm điện thoại, không biết đang ngẩn ngơ cái gì.
"Dụ Phồn, cậu có bị thương ở đâu không?" Vương Lộ An hỏi.
Dụ Phồn lắc đầu.
Đám người ở quán bi-a là dựa vào số đông làm dáng, chắc bình thường cũng không đánh nhau, gần như không thể đụng được đến cậu. Nếu phải nói ra thì, bên mặt hơi đau.
"Có gương không?" Dụ Phồn nghiêng qua hỏi.
Vương Lộ An hơi ngơ ngác: "Không có, muốn bật camera trước của điện thoại không? Tôi giơ cho cậu."
Nửa phút sau, Dụ Phồn nhìn hai vết trầy trên mặt mình, thầm chửi thề một câu.
Đánh đâu không đánh, lại đánh ngay trên mặt? ?
Vậy ngày mai còn đi được nữa không? Nếu cậu nói là bị ngã, Trần Cảnh Thâm có tin không.
Thấy vẻ mặt cậu càng lúc càng âm u, Vương Lộ An lập tức an ủi: "Không sao đâu, so với mấy lần bị thương trước đây của cậu thì thế này chẳng đáng là gì cả, qua một tuần là lành hẳn thôi."
Dụ Phồn nghe xong càng phiền lòng hơn, tựa lưng ra sau: "Im đi."
Tả Khoan đi mua mấy hộp thuốc, phát cho mỗi người một điếu, Dụ Phồn không nhận, lấy một viên kẹo cao su trong túi ra ném vào miệng nhai.
Mấy nam sinh còn đang khen ngợi thao tác xuất sắc của nhau trong trận đánh vừa rồi, sau đó chủ đề chuyển đi, lại bắt đầu bàn bạc tiếp theo nên đi đâu chơi.
Đang nói chuyện đến phấn chấn, điện thoại của Chu Húc vang lên. Cậu ta nhìn vào tên người gọi, lập tức căng thẳng làm động tác "suỵt" với mọi người.
"Alo, cục cưng hả, làm sao thế?" Sau khi xung quanh yên tĩnh lại, Chu Húc bắt máy, "Anh đâu có làm gì đâu, sao không trả lời tin nhắn của em á....Vừa nãy anh để điện thoại ở chế độ im lặng, không nghe thấy, nào nào nào đừng giận mà, không nghe thấy thật, anh đang ở đâu hả? Anh đang chơi net với đám Tả Khoan thôi...."
Chu Húc vừa cúp điện thoại, mấy nam sinh đồng loạt cười lên tiếng.
"Mẹ nó chứ Chu Húc cậu nhát thế? Không trả lời một tin nhắn thôi, cậu phải dỗ người ta tận nửa tiếng luôn hả?"
"Hai cậu buồn nôn muốn chết."
"Sao cậu còn nói dối nữa, nói thẳng ra, bọn mình cũng đâu đánh thua."
"Không được, cậu ấy mà biết tôi đánh nhau chắc chắn lại giận tôi." Chu Húc hậm hực nói, "Lần trước không thi để giúp Dụ Phồn, suýt nữa thì cậu ấy chia tay tôi, may mà sau đó thi lại....Này, lúc đến trường mấy cậu cũng đừng nhắc chuyện hôm nay trước mặt cậu ấy, không là đời tôi xong luôn đó."
Mọi người cười rồi cười, nghe vậy cùng gật đầu bảo cậu ta yên tâm, đảm bảo sẽ không nhắc đến.
"Cũng đừng nói với Trần Cảnh...." Người ngồi ở góc bỗng nhiên lạnh giọng lên tiếng, nói đến một nửa lại sửa miệng. "Cũng đừng nói với người trong lớp tôi."
Mọi người nghe thế dừng lại, cùng ngơ ngác.
"Là ý gì? Trong lớp Chu Húc người ta có bạn gái mới không dám nói, còn cậu sao lại không dám?" Vương Lộ An khó hiểu hỏi.
"Không phải không dám." Dụ Phồn bực mình nhíu mày, "Bảo cậu đừng nói thì đừng nói."
"Làm sao, Dụ Phồn cũng có bạn gái hả?" Một người khác hỏi.
"Không có." Dụ Phồn nói, "Im đi."
"À....Gì ấy, Dụ Phồn," Tả Khoan ngồi ở cửa quán hơi ngơ ngác, lắc lắc điện thoại trong tay, "Tôi rất muốn giữ bí mật luôn, nhưng mà cậu nói hơi chậm rồi."
Dụ Phồn: "?"
"Nãy giờ tôi liên tục gửi hình ảnh tin nhắn vào nhóm chat, chủ yếu là cho mấy người Chương Nhàn Tịnh xem, còn hỏi mấy cậu ấy lát nữa có muốn qua đây cùng đi chơi không." Tả Khoan ho nhẹ một tiếng, "Nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi chỉ nói chuyện trong nhóm nhỏ của bọn mình thôi, chỗ khác tôi____"
"Học bá?" Vương Lộ An liếc nhìn cửa quán, ngạc nhiên hô lên.
Động tác nhai kẹo cao su của Dụ Phồn cứng đờ. Không thể nào?
Mấy giây sau, cậu mới chầm chậm quay đầu ra phía cửa.
Sau đó chạm mắt với Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm lặng lẽ đứng ngoài quán, không mang cảm xúc gì nhìn cậu một cái. Sau đó khẽ rũ mắt xuống, ánh mắt lướt qua mấy vết thương bên má cậu.
....Cơn đau trên mặt Dụ Phồn tựa như bỗng chốc phóng đại lên.
Chuyện nói dối không hề có gánh nặng gì đối với Dụ Phồn. Cậu tự nhận là người không có văn hóa, nói gì làm gì đều dựa vào tâm trạng, Trang Phóng Cầm với Hồ Bàng cũng từng nghe không biết bao nhiêu lời nói nhảm của cậu, cho dù không tin hay vạch trần thẳng cậu, Dụ Phồn cũng chẳng có cảm xúc gì, điển hình của điếc không sợ súng.
Môi Dụ Phồn mấp máy, lại không biết nên nói gì, vì thế qua mãi lâu sau vẫn không thốt lên được tiếng nào.
Vương Lộ An: "Học bá, sao cậu lại ở đây? Dụ Phồn gọi cậu đến chơi hả?"
Trần Cảnh Thâm nhàn nhạt thu ánh nhìn về.
"Không, chỉ đi ngang qua thôi." Hắn nói, "Đi đây."
Nhìn theo Trần Cảnh Thâm đi một đoạn, Vương Lộ An ngạc nhiên nói: "Ở đây mà cũng đi ngang qua được, trùng hợp thế...."
Một cơn gió lướt qua mặt cậu ta, cậu ta còn chưa phản ứng lại được, Dụ Phồn đã đứng dậy chạy vụt theo ra ngoài, thoáng cái chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.