Nói đến đây, Trương Đóa Đóa hơi dừng lại, sau đó đột nhiên hùng hổ quát: "Nhưng tại sao chị lại yêu đương với nam thần của tôi? Thế nào? Lại dùng cái chiêu tự mình dâng đến cửa, dùng dáng vẻ thâm tình để câu dẫn nam thần của tôi?"
Trương Đóa Đóa phẫn nộ, vẻ mặt tức giận nhưng giọng điệu càng lúc lại càng nhẹ: "Trên mạng có một câu nói rất vừa ý tôi. Ai cũng có thể ở bên cạnh nam thần nhưng chị thì tuyệt đối không được."
Khẩu khí của Trương Đóa Đóa vừa mang theo ác ý vừa mang theo vẻ khinh miệt.
Cô thật sự không thích chị gái của Tống Tiêu.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Nam Nhiễm khóc lóc nói với Tống Tiêu 'Chị có thể làm gì bây giờ? Chị cũng không còn cách nào khác, anh ấy nói anh ấy thiếu một ít tiền, chị cho anh ấy mượn là được.'
Một cô gái có thể ngu đến mức này thì chỉ có thể nói một câu "tuyệt".
Nam Nhiễm muốn sống thế nào thì sống thế đó, cô là một người ngoài đương nhiên không có tư cách gì để nhận xét nhưng hiện tại nếu không phải cô một vừa hai phải quấn lấy nam thần thì ai rảnh rỗi đi quan tâm cô ấy.
Đàn ông đều thích mấy thứ bạch liên hoa giả bộ đáng thương.
Điều này Trương Đóa Đóa hiểu.
Nhưng Nam Nhiễm lại có một quá khứ không sạch sẽ với cái tên Cố Nguyên Kiệt kia. Trong mắt Trương Đóa Đóa, hiện tại Nam Nhiễm vừa vương vấn tơ lòng với Cố Nguyên Kiệt vừa muốn câu kết làm bậy với nam thần của cô.
Tỏ vẻ đáng thương còn chân đạp hai thuyền, đây chính là loại người Trương Đóa Đóa cô ghét nhất. Cho nên Trương Đóa Đóa mới lập kế hoạch muốn xé nát gương mặt giả tạo của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nghe Trương Đóa Đóa nói xong, gãi gãi đầu, mí mắt nâng lên đảo nhanh qua gương mặt của Trương Đóa Đóa.
"Nói xong rồi?"
Trương Đóa Đóa hừ lạnh một tiếng.
"Đúng vậy, chị có thể làm gì tôi?" Cô ấy mới dứt lời.
Nam Nhiễm đã bước lên trước một bước, bởi vì Nam Nhiễm cao hơn Trương Đóa Đóa một chút, nên cô thoáng cúi đầu, kề sát vào tai Trương Đóa Đóa.
"Tôi muốn đánh cô." Dứt lời, Nam Nhiễm giữ chặt tay của Trương Đóa Đóa, kéo cô đi vào sâu trong ngõ nhỏ.
Đối diện với hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm, Trương Đóa Đóa ngây người, theo bản năng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Nam Nhiễm, đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.
Cả người cô bị Nam Nhiễm kéo vào sâu trong ngõ nhỏ.
Mười lăm phút sau.
Trương Đóa Đóa đỡ tường, bất quá dáng vẻ không còn thong dong bình tĩnh như lúc trước.
Trán cô sưng đỏ, u lên một cục to như một cái bánh bao, khóe miệng tím xanh, cả người dính đầy bùn đất giống như mới vừa lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
Cô ấy khập khiễng đi ra ngoài, mỗi bước đi đều động đến vết thương trên người nên khiến cả mặt cô ấy run lên.
Vừa mới đi được hai bước cô ấy đã bị Nam Nhiễm nắm váy kéo lại.
Trương Đóa Đóa đứng lại nhìn Nam Nhiễm không nói chuyện.
Nam Nhiễm đoạt lấy cái túi bên hông của Trương Đóa Đóa, mở ra lục lọi tìm kiếm, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, vừa tìm vừa mở miệng hỏi: "Tiền đâu?"
Trương Đóa Đóa định trả lời nhưng vừa mới mở miệng đã động tới vết thương ở khóe môi, cơn đau nhanh chóng ập tới.
Lúc này, Nam Nhiễm đã tìm được ví tiền của Trương Đóa Đóa.
Nam Nhiễm vừa mở ví tiền ra nhìn một xấp tiền mặt dày cộm ở bên trong. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Đóa Đóa, biểu tình có chút phức tạp.
"Nhà cô rất giàu?"
Trương Đóa Đóa trợn trừng mắt, dáng vẻ không muốn nhiều lời với Nam Nhiễm như cũ.
Nam Nhiễm giơ tay, kéo lấy cánh tay của Trương Đóa Đóa.
Nhìn động tác này của cô, Trương Đóa Đóa lập tức mở miệng: "Ba tôi là giám đốc công ty bất động sản, nếu chị thiếu tiền tôi có thể nói với ông ấy chuyển tiền cho chị. Tôi là con gái duy nhất của ông ấy, chị muốn bao nhiêu ông ấy cũng sẽ cho chị."
Hệ thống nhìn quả cầu pha lê này cảm thấy đây là trường hợp lật mặt nhanh nhất.
Thời điểm vênh váo thì vênh váo đến đỉnh điểm, thời điểm nên cúi đầu thì không ngần ngại cúi đầu. Chỉ một giây đã khai hết toàn bộ gốc gác của bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT