Vương Hi nghĩ nhanh trong đầu, ngoài vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ngượng ngùng cười cười:
- Trong những cây trâm mà bà nội cho con có một mấn hoa*. Nhưng con chủ quan, đến Oanh Chuyển Quán mới phát hiện không thấy mấn hoa đâu. Con kêu hai a hoàn đi tìm rồi. - Sau đó, nàng nhíu mày, ỉu xìu - Nhưng con tìm qua tất cả những chỗ mà mình nghĩ đến mà vẫn không thấy. Chẳng biết nó rơi ở đâu nữa?
鬓花 trang sức cài hai bên tóc mai, phù hợp với kiểu tóc búi hai bên.
Vành mắt nàng ửng hồng như khóc, ánh mắt thì đong đầy ảo não, cùng với dung ngạo như hoa như nguyệt trông mà biết bao đáng thương.
Sắc mặt của Trưởng công chúa Bảo Khánh dịu đi.
Vương Hi thở dài một hơi, nhân cơ hội xin giúp:
- Thưa Trưởng công chúa, con không phân biệt được phương hướng, giờ cũng không biết mình đang ở nơi nao? Hai a hoàn kia lại đi đâu rồi, người có thể giúp con tìm hai a hoàn kia được không ạ?
Nàng như không hề biết trong rừng cây đã xảy ra chuyện gì bất thường, toàn bộ tâm trí đều nghĩ đến trâm cài và a hoàn.
Đây cũng là kế sách của nàng —— dựng nên một cô nương tâm hoảng ý loạn.
Nếu tâm hoảng ý loạn thì tất nhiên sẽ chẳng quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Nàng nhìn Trưởng công chúa Bảo Khánh bằng ánh mắt cầu khẩn.
- Ra vậy! - Trưởng công chúa Bảo Khánh trông càng dịu dàng.
Bà suy tư chốc lát, thế mà lại quay sang bảo Kim đại nhân:
- Tùng Thanh, ngài phái thuộc hạ tìm giúp đi, không kẻo hai a hoàn kia lại đi linh tinh, càng đi càng xa.
Vương Hi rất kinh ngạc. Nàng không ngờ Trưởng công chúa Bảo Khánh sẽ tin nàng, và còn để Kim đại nhân hỗ trợ.
Tuy nhiên, chưa chắc Trưởng công chúa Bảo Khánh đã tin lời của nàng, mà thật ra là muốn tìm cớ đuổi Kim đại nhân đi chăng? Dẫu sao Kim đại nhân cũng thấp nhất ở đây, ngài ấy không thể đắc tội với bất cứ ai được.
Nhưng nàng không thể trầm mặc, cũng không thể né tránh.
Đây có được tính là tự đào hố chôn mình không?
Vương Hi ảo não nghĩ, đồng thời tỏ ra ngây ngô cảm tạ Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Trưởng công chúa Bảo Khánh dịu dàng nói:
- Không sao! Cô nương chưa xuất giá không thể gặp chuyện là hoảng, sau này không được thế nữa.
Không biết bà ấy nghĩ thế thật hay đúng là đang khuyên bảo nàng?
Vương Hi không đoán ra, chỉ có thể liên thanh vâng dạ, trong lúc ngước mắt lại vô tình thấy Trần Lạc như cười mà lại không cười.
Nàng nín thở, thầm nghĩ vẫn mau thoát khỏi chốn Tu La này thôi, lo nó làm cái gì, hiếu kì sẽ chết người đấy.
Nàng hơi nhún gối, đang muốn hành lễ chào Trưởng công chúa Bảo Khánh để rời đi thì ai ngờ sau lưng lại có tiếng nam tử cười nói.
- Đi bên này nhỉ? Huynh cũng biết đấy, ta không hay đến thăm phủ Trưởng công chúa Bảo Khánh chớ đừng nói là Lộc Minh Hiên, thế nên muốn đến nhà kính trồng hoa thì phải đi với huynh thôi. Nhưng mà huynh đã tới Lộc Minh Hiên được mấy lần rồi? Huynh không đi sai đường chứ? Chúng ta đừng đi đường nhỏ được không? Ta ghét nhất là đi đường nhỏ đấy! Hai bên đường nhỏ mọc nhiều cây cỏ, ta bị muỗi đốt là có thể ngứa tận ba tháng...
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng của tiếng nói.
Vương Hi trông thấy Bạc Minh Nguyệt và Tứ Hoàng tử. Người nói chính là Bạc Minh Nguyệt.
Có lẽ, hắn không ngờ sẽ gặp cảnh tượng này nên kinh ngạc há to miệng "A" một tiếng, ngơ ngác đứng đó, hết nhìn đám người trong rừng cây lại nhìn Tứ Hoàng tử, sau đó quay đầu quan sát đường đến rồi mới ngượng ngập hỏi:
- Trưởng, trưởng công chúa, Lâm Lang, biểu huynh, Kim đại nhân, sao mọi người lại ở đây? Xảy ra chuyện gì à?
Bạc Minh Nguyệt nói rồi lại nhìn Tứ Hoàng tử.
Tứ Hoàng tử trông cũng rất ngạc nhiên. Y vốn mang vẻ băng lạnh mà giờ như bị ngâm trong nước nóng, thần sắc mông lung mà lời nói tuyệt không mông lung:
- Cô cô, Lâm Lang, Nhị Hoàng huynh, Đại biểu ca hẹn Bạc Minh Nguyệt đến nhà kính trồng hoa, bảo là có cái muốn cho Bạc Minh Nguyệt. Bạc Minh Nguyệt không quen đường trong phủ Trưởng công chúa nên kéo con theo. Con muốn dẫn Bạc Minh Nguyệt đi nhanh nên đã chọn con đường này.
Vương Hi liếc Tứ Hoàng tử. Xem ra, vị Tứ Hoàng tử này rất thông minh. Mấy người đứng đây còn chưa nói câu nào, y đã lập tức biện hộ để thoát thân rồi.
Nhưng chắc chắn là Bạc Minh Nguyệt không được thông minh lắm. Hắn nghe Tứ Hoàng tử nói vậy mà còn đứng đó bồi thêm:
- Đúng! Đúng! Trần Anh hẹn bọn cháu, cháu bảo đi đường lớn mà Tứ Hoàng tử nói đi đường này nhanh hơn, không ngờ lại gặp được mọi người. Trưởng công chúa, tại sao người lại ở đây? Bảo sao vừa nãy Thục Phi nương nương triệu kiến, chúng cháu lại không thấy người. Khi ấy, cháu còn hỏi Phù Dương người đã đi đâu? Phù Dương chỉ mải chơi với con nhóc họ Thi nên hỏi gì cũng không biết.
Nói rồi hắn cười ha hả, bước tới hành lễ với Trưởng công chúa Bảo Khánh, khôn ranh nịnh hót:
- Mặc dù chưa tới giờ nhưng có thể gặp được Trưởng công chúa ở đây, cháu xin chúc người trước. Chúc người năm nào cũng có hôm nay, tháng nào cũng có hôm nay. Lát nữa đến lúc chúc thọ chính thức, cháu lại dập đâu với người sau ạ.
Vương Hi không biết, nhưng mọi người ở đây lại biết. Vì mũi tên của Trần Lạc kia mà Bạc Minh Nguyệt rất sợ Trần Lạc, không cần gặp thì hắn sẽ cố hết sức không gặp, còn nếu gặp thì cũng cố hết sức để tránh. Vậy nên, hắn không hay đến phủ Trưởng công chúa, kéo cũng rất ít khi đến phủ Trấn Quốc công, càng đừng nói là quen thân với Trần Anh.
Tại sao Trần Anh lại đột nhiên gọi hắn tới nhà kính?
Mọi người đều không nói gì. Sắc mặt của Trưởng công chúa Bảo Khánh cũng trở nên kỳ quái.
Vương Hi nhìn mà muốn hộc máu.
Bảo sao tên Bạc Minh Nguyệt này ăn một tên của Trần Lạc. Hắn sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc nàng có thể chuồn êm. Giờ nàng đi hay ở lại đây?
Đi thì quá đường đột. Còn ở lại thì biết càng nhiều, biết càng nhiều thì càng khó thoát thân.
Mà Bạc Minh Nguyệt không uổng cái danh cậu ấm Hầu phủ của hắn, thấy mọi người không nói gì, bầu không khí trở nên gượng gạo thì còn ngây ngô gãi đầu, cười hắc hắc tự giải vây cho mình:
- Sao vậy ạ? Có chuyện gì ạ?
Thế rồi hắn đảo mắt một vòng, không biết ma xui quỷ khiến nào lại dừng ở Vương Hi và hỏi:
- Trưởng công chúa Bảo Khánh, vị tiểu thư này là ai ạ? Sao lại ở đây?
Vương Hi muốn im lặng mà không thể im lặng được nữa rồi. Nàng rất muốn táng vào mặt Bạc Minh Nguyệt một phát, nhưng chỉ có thể làm bộ ngu ngơ giới thiệu lại.
Đối với chuyện của Trưởng công chúa Bảo Khánh, Bạc Minh Nguyệt ngốc như một con lừa, mà sang chuyện của Vương Hi lại thông minh đột xuất. Hắn không chỉ nghe nàng nói mà còn cười hì hì:
- Cô và a hoàn của mình tách khỏi nhau á! Nhưng mà không nên chạy vào rừng cây này! Chẳng phải con gái đều sợ rừng cây ư? Nhỡ có con côn trùng nhảy lên người thì phải làm sao? Mà đây lại còn là Lộc Minh Hiên, viện của Lâm Lang. Không lẽ trước khi đến, trưởng bối nhà cô không dặn cô xảy ra chuyện thì phải tìm quản gia ư?
Trưởng công chúa Bảo Khánh nghe mà nhíu mày, nhìn Vương Hi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Vương Hi quyết định, nếu có thể thoát khỏi khốn cảnh, nàng chắc chắn sẽ cho Bạc Minh Nguyệt đẹp mặt.
Còn nàng của lúc này chỉ có thể tỏ ra yếu đuối:
- Đã dặn rồi! Nhưng ta, ta lần đầu tiên tham dự yến hội kiểu này, ta sợ các vú hầu trách mắng...
- Sợ các vú hầu trách mắng ư? - Bạc Minh Nguyệt cắn chặt không chịu tha cho nàng, nhướng mày nói. - Sợ vú hầu trách mắng thì càng không nên đi lại lung tung trong phủ Trưởng công chúa. Phải biết rằng, hôm nay có rất nhiều quý nhân trong cung đến. Nếu lỡ đụng phải quý nhân, cô có liệu được hậu quả sẽ xảy ra không?
Tên Bạc Minh Nguyệt này có ý gì?
Vương Hi đương nhiên không tin mình chỉ giả ngu là có thể qua ải. Nhưng, tên Bạc Minh Nguyệt này quá đáng ghét. Trong lúc hắn lải nhải, nàng động não, đánh giá thái độ của mọi người một cách cẩn thận nhất.
Sắc mặt của Kim đại nhân không khác gì như xác chết. Trần Lạc thì mặt không cảm xúc, cụp mắt chẳng biết đang nghĩ gì. Nhị Hoàng tử thì cau mày, trông không vui vẻ mấy. Chỉ có Nhị Hoàng tử là nghiêng tai nghe Bạc Minh Nguyệt nói mà như có điều suy tư.
Vương Hi không hiểu Bạc Minh Nguyệt. Nàng cũng không thể hiểu được ẩn ý của Bạc Minh Nguyệt qua mấy câu ngắn ngủi.
Nhưng người bên cạnh Bạc Minh Nguyệt chắc chắn hiểu hắn. Ví dụ như Tứ Hoàng tử bị hắn kéo đi cùng.
Huống chi vừa nãy, Tứ Hoàng tử còn thể hiện được cơ trí của mình. Hoặc có hàm gì đó trong lời của Bạc Minh Nguyệt?
Phụ thân của nàng đã khuyên nàng không chỉ một lần, tuyệt đối không được nhìn mặt bắt hình dong, không thì mình bị lừa bán mà còn giúp người ta đếm tiền.
Liệu Bạc Minh Nguyệt có phải người không thể nhìn bề ngoài không?
Tiểu công tử của phủ Khánh Vân Hầu ra vào cung như ra vào nhà mình, là cháu trai mà Hoàng hậu thích nhất, là hạt dẻ cười của Hoàng đế, chẳng lẽ chỉ vì hắn ngây ngô đáng yêu thôi sao?
Vương Hi cũng là hạt dẻ cười của trưởng bối, nhưng ai dám nói nàng không hiểu chuyện chứ?
Vương Hi không hiểu nổi, thế nên nàng quyết định hành động trước.
- Ta, ta... - Nàng làm bộ lúng túng, không biết phải nói gì.
Bạc Minh Nguyệt lập tức đắc ý như thế "Quả nhiên như ta đoán", sau đó quay sang cười cười khiêu khích Trần Lạc.
Vương Hi thầm kinh hãi.
Cớ gì Bạc Minh Nguyệt lại muốn gây sự với Trần Lạc? Hắn nói nàng như thế thì liên quan gì đến chàng?
Và rồi nàng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết của Trần Lạc, không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy lại nghĩ tới Thi Châu.
Trần Lạc có thể khiến Thi Châu ôm bao tên suốt hai canh giờ giữa trời tuyết thì chắc khi ấy Thi Châu phải thích Trần Lạc lắm. Kinh thành lại nhiều quý nữ, thể nào cũng có rất nhiều người thầm mến chàng!
Bao gồm cả nàng. Chẳng phải lúc nhìn thấy chàng múa kiếm, nàng cũng kích động như gặp được tiên ư?
Nếu nàng đuổi theo Trần Lạc tới đây vì thích chàng thì... Hết thảy mọi việc đều dễ giải quyết chăng?
Vương Hi càng nghĩ càng tỏ.
Ai lại bám riết hỏi người mà người ta ái mộ chứ? Mà đương tuổi thiếu nữ khó hiểu, làm ra mấy chuyện kỳ quái vì người mình thích thì cũng là điều bình thường!
Vương Hi rất muốn vỗ tay cho mình.
Đương nhiên, làm vậy sẽ để lại một số hậu quả —— bị người ta đồn thổi thì thanh danh sẽ không tốt. Nhưng bất cứ ai tại đây cũng ở vị trí mà người bình thường cả đời chẳng thể tiếp xúc được, nàng lại không định kết duyên ở kinh thành, cho dù bị đồn thổi thì cũng phải là người có địa vị mới nghe được ha!
Tuyệt vời! Vương Hi thấy không có lí do nào tuyệt hơn nó.
Nhưng nàng cũng lấy làm kinh ngạc.
Nếu đây đúng là ý định của Bạc Minh Nguyệt thì liệu còn cái hồ lớn hơn đang đợi nàng ở phía sau không?
Vương Hi nhìn Bạc Minh Nguyệt. Nàng thấy được sự lo lắng trong mắt của hắn. Nàng lại quay sang Tứ Hoàng tử. Tứ Hoàng tử trông hơi do dự.
Vương Hi rất muốn cười phá lên. Lần đầu tiên trong đời nàng chân thành cảm ơn các trưởng bối đã cật lực dạy dỗ nàng, giúp nàng nắm được tình thế của khốn cảnh trước mắt này.
Hóa ra, mọi người đều biết mình bị rơi xuống hố, đều muốn leo lên. Chỉ là không biết Trần Giác và Trần Anh, những kẻ bày ra cái bẫy này sẽ ra sao?
Vương Hi không do dự nữa.
Nhưng nàng lại cảm thấy, có dù mình do dự thì Bạc Minh Nguyệt, hoặc là Tứ Hoàng tử cũng sẽ đẩy mình ra để giúp bọn họ.
Nhưng nàng không muốn tên Bạc Minh Nguyệt kia được lời. Muốn nàng ra tay giúp thì hắn cũng phải trả giá chứ. Đừng tưởng nàng là quả hồng mềm, muốn nắn thì nắn.
- Bạc, Bạc công tử có ý gì? - Vương Hi đáng thương hỏi, nhìn về phía Tứ Hoàng tử để xin giúp đỡ. Nếu nàng không nhìn lầm, Tứ Hoàng tử cũng có ý đó.
Thế thì y đừng hòng đứng ngoài chuyện này.
Trong mắt Tứ Hoàng tử thoáng một tia kinh ngạc. Y chú ý đến Vương Hi nhiều hơn và đánh giá lại nàng. Vương Hi không nhún nhường một chút nào, đón nhận ánh mắt của y.
Tứ Hoàng tử dần tỏ ra kinh diễm.
Còn Bạc Minh Nguyệt thì vẫn đứng đó cố gắng, không ngừng lải nhải:
- Ta chỉ thắc mắc là coi như cô đi tìm trâm nhưng ít nhất cũng phải có bạn đi cùng chứ? Cô đi tìm một mình thế này thì quá lạ rồi.
Dưới những câu hỏi không ngớt của hắn, Trưởng công chúa Bảo cũng bắt đầu nghi ngờ Vương Hi.
Vương Hi đứng im. Để nàng tốn sức thì cũng phải trả thù lao chứ? Bạc Minh Nguyệt không trả, chẳng lẽ Tứ Hoàng tử cũng định quỵt?
Tứ Hoàng tử cúi đầu, khóe miệng thoáng ý cười. Nhưng khi y ngẩng đầu lên, nụ cười ấy đã không còn bóng dáng.
Y chặn Bạc Minh Nguyệt lại:
- Đệ bớt tranh cãi đi. Xảy ra chuyện gì thì đã có Trưởng công chúa phân xử, chưa tới phiên đệ bao biện thay.
Nói rồi y khẽ gật đầu với Vương Hi.
Vậy tức là đồng ý! Vương Hi mở cờ trong bụng.
Vị Tứ Hoàng tử này tuyệt đó chứ. Mà hơn nữa, y cũng rất tuấn tú khi không cười, tuy rằng trông giống tượng băng nhưng giọng nói lại không hề lạnh lùng. Coi bộ, y không phải là người tâm địa lạnh giá. Còn ngược với đó là Bạc Minh Nguyệt, suýt nữa coi người ta thành kẻ ngốc.
Vương Hi nhìn về phía Trưởng công chúa Bảo Khánh.
Trưởng công chúa Bảo Khánh có vẻ không vui. Bà nghiêm nghị nói với Kim đại nhân:
- Ngài mau đi tìm hai a hoàn kia đi!
Vương Hi cũng không muốn đắc tội với Trưởng công chúa. Nàng giả bộ biến sắc, lúng túng nói:
- Trưởng công chúa, con, con đi tìm trâm là thật. Cơ mà vừa rồi con thấy Nhị công tử, thế nên, thế nên đã đuổi theo... Con không lừa người...
Sau đó, nàng còn rụt rè liếc Trần Lạc, ửng hồng hai má tựa rặng mây xế chiều, giống như người con gái trẻ tuổi gặp được thiếu niên mà mình mến mộ.
Đừng nói là Trưởng công chúa Bảo Khánh, mà ngay đến Trần Lạc và Nhị Hoàng tử cũng phải kinh ngạc há hốc miệng nhìn nàng.
Vương Hi cúi đầu, ngượng ngùng xoắn tay.
Trưởng công chúa Bảo Khánh quay sang nhìn Trần Lạc với ánh mắt khó tin, sau đó lại quay lại nhìn Vương Hi, hỏi nàng:
- Ngươi biết Lâm Lang?
- Biết, biết ạ! - Mặt Vương Hi càng đỏ hơn. - Bữa trước tại Tế Dân Đường, con sắp ngã thì Nhị công tử đã đỡ con...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT