Quay về quê nhà (5)
Edit: Meg
Nhị gia và Tam gia vừa mới đến trước cửa lớn của Hoa Viên, thị vệ canh gác cũng nhận ra cả hai, hắn kinh ngạc lắp bắp: “Sao Nhị gia với Tam gia lại tới đây ạ? Hai ngài đợi nô tài đi bẩm báo với tiểu thiếu gia một chút.”
Nhị gia lạnh lùng liếc hắn một cái: “Không cần bẩm báo, gia đây cũng không phải người ngoài.”
Thị vệ chặn cửa không cho hai người vào: “Tính tình tiểu thiếu gia như nào hai ngài cũng biết mà, nô tài mà không thông báo cho cậu ấy, để hai ngài đi thẳng vào là chắc chắn thiếu gia sẽ trách nô tài làm việc qua loa tắc trách —”
Nhị gia cầm quạt gõ mạnh lên người đối phương: “Ngươi cứ nói chúng ta tự tiện xông thẳng vào là được.”
Tam gia cười: “Không sao, hai gia không lật tẩy ngươi đâu.”
Phía bên trong Hoa Viên rất rộng, trước đây Tam gia đã từng tới nên biết rõ hiện Ninh Hoàn đang ở đâu, hắn dẫn Nhị gia sải bước qua: “Nếu là nha hoàn nào trong phủ dám không biết liêm sỉ bò lên giường chủ tử thì chắc chắn phải đuổi đi, là sai vặt thì càng không thể giữ lại được.”
Nhị gia nghĩ một chốc: “Không cần phải khắt khe như vậy, mà sao đệ quan tâm chuyện này của Dạng Nô thế?”
Tam gia cười nhẹ: “Còn không phải là do ta sợ đệ ấy ít tuổi, dễ bị người khác dạy hư sao.”
Nhị gia cầm quạt đập hắn: “Tốt nhất là như thế.

Mà đệ yên tâm đi, xưa nay thằng bé vẫn luôn bạc tình, ngày thường đối xử với huynh đệ chúng ta cũng rất lạnh nhạt, chứ đừng nói gì với một kẻ chỉ để làm ấm giường.

Chuyện này phải xử lý trót lọt mới được, không nên để mẫu thân ta và lão tổ tông biết.”
Tam gia tiện tay kéo một nha hoàn nhỏ đang bưng thức ăn lại: “Tiểu thiếu gia có đang ở viện của y không?”
Nha hoàn không biết hai vị này là khách không mời mà đến, bèn nhút nhát sợ sệt đáp: “Dạ có, nô tỳ đang định qua đấy ạ.”
Nhị gia và Tam gia đi theo nàng, ba người cùng nhau xuyên qua con đường mòn được rừng trúc bao quanh, thấy được mấy cây hoa mận cành lá chỉ lác đác vài nụ, rồi cuối cùng mới đến một lầu gác nhỏ nom cực kỳ hút mắt.
Nhị gia bảo nha hoàn: “Ngươi đứng hầu bên ngoài, chúng ta có chuyện cần bàn với tiểu thiếu gia.”
Nha hoàn ứng tiếng đứng chờ bên ngoài, Nhị gia dẫn Tam gia vào trong.
Cả hai vừa bước vào đã lập tức ngửi được mùi mai trắng lạnh lẽo thoang thoảng, Nhị gia nhìn ngó dáo dác khắp nơi, trên tường treo bức họa kiệt tác《 Giang Tuyết Đồ 》của danh họa tiền triều, bàn gỗ có đặt một chiếc bình hoa Long Tuyền màu lam nhạt, bên trong cắm mai trắng, tấm rèm châu ngăn cách gian trong gian ngoài, phía đằng sau rèm châu lại được đặt một chiếc giường nhỏ, đang có bóng hình hai người đan chồng lên nhau.
Tam gia đang định bước lên, Nhị gia lại dùng quạt ngăn hắn lại.
Ninh Hoàn đương gối lên đùi Mộ Cẩm Ngọc đọc sách, lâu lâu với tay cầm hạt thông ngào đường từ trong khay để ăn, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc đang ngủ, một tay hắn vững vàng đặt lên vai y.
Ninh Hoàn nghe thấy tiếng động còn tưởng là nha hoàn đến, y không ngồi dậy, chỉ nói một câu: “Dâng trà.”
Vừa lúc Mộ Cẩm Ngọc cũng tỉnh ngủ, hắn bế Ninh Hoàn lên hôn một cái: “Uống nhiều trà thế làm gì, thà em nhắm mắt ngủ còn hơn.”
Ninh Hoàn dán sát vào khóe môi đối phương: “Ai lại ban ngày ngủ nướng như ngài.”

“Công văn chỗ đất phong của ta có hơi nhiều, cả đêm qua phải thức trắng giải quyết hết để hôm nay tới gặp em đấy.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Em xem, chúng ta cứ thế này mãi cũng không ổn, rốt cuộc thì bao giờ mới thành thân? Binh quyền còn tồn lại ta đều đã đưa hết cho triều đình rồi, người nhà em cũng nên tin ta không có lòng tạo phản, đồng ý gả em cho ta rồi chứ?”
Cuối cùng thì Nhị gia cũng đã biết nam tử bên trong là ai.
Vẻ mặt Tam gia cũng khiếp sợ.
Cả hai có chết cũng không ngờ cái người mà đệ đệ nhà mình “nuôi bên ngoài” kia lại là Khang Vương.
Còn chưa đợi Nhị gia kịp cản tiếp, Tam gia đã xốc tay áo vọt vào trong: “Tên khốn kiếp Triệu Ngọc kia! Ngươi vậy mà dám ngủ đệ đệ ta! Ngươi đi ra đây, dù có là hoàng thân quốc thích thì ta cũng phải đập ngươi một trận!”
Cây quạt mà Nhị gia cầm theo suốt mùa đông này dĩ nhiên không phải dùng để quạt gió, mà là dùng để đập người cộng thêm giữ gìn phong độ.
Song bấy giờ hắn cũng không giữ nổi phong độ được nữa, càng không định cản Tam gia, trong lòng chỉ muốn cùng Tam gia đập Khang Vương một phen.
Nói đúng hơn là muốn xem Tam gia đập cái kẻ dám ngủ đệ đệ mình ra bã.
Ai cần biết Khang Vương có muốn tạo phản hay không, dám ngủ đệ đệ hắn thì đáng ăn đập.
Dù có bị kéo tới trước mặt Hoàng thượng thì cũng phải đánh.
Song mấu chốt ở chỗ, Nhị gia cảm thấy chắc là Tam gia đánh không nổi Mộ Cẩm Ngọc đâu, hắn có nên vào góp sức không đây?
Cuối cùng thì lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, Nhị gia tóm lấy cánh tay Tam gia: “Chút nữa rồi đánh, tạm thời đệ đừng nóng.”
Ninh Hoàn rời khỏi lòng Mộ Cẩm Ngọc: “Nhị ca? Tam ca? Sao hai huynh lại ở đây?”
Nhị gia một lời khó nói hết: “Dạng Nô, sao hai người lại thân thiết thế?”
Rõ ràng thoạt nhìn hai vị này có quăng tám sào[1] cũng không tới cơ mà.
[1]
Ninh Hoàn chẳng mất bao lâu cũng đã đoán ra được đại khái, y cười nhạt liếc nhìn Tam gia: “Tam ca, huynh lại lén bày trò sau lưng ta.”
Tam gia nói: “Ta chỉ lo phu nhân biết rồi sẽ phạt đệ nên mới dẫn nhị ca tới đây thôi.

Đệ đừng có lảng sang chuyện khác rồi đổ hết lên đầu ta, hai người là thế nào đây? Đệ định khiến lão tổ tông tức chết à?”
Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Ta và Ninh Hoàn châu liền bích hợp[2], lão tổ tông mà biết kiểu gì cũng sẽ rất vui.”
[2]
“Nói nhăng nói cuội! Kẻ lòng lang dạ thú như ngươi ai biết đang âm mưu cái gì!” Tam gia nói, “Ta tuyệt đối không đồng ý cho ngươi và Dạng Nô ở bên nhau!”
Nhị gia ho khan: “Khang Vương điện hạ, ngài có biết là nếu xét theo vai vế, huynh đệ chúng ta còn phải gọi ngài một tiếng thúc thúc không? Dạng Nô còn bé không hiểu chuyện thì thôi, ngài là trưởng bối, chúng ta là tiểu bối cũng không tiện nói gì ngài, chỉ mong sau này ngài cách xa chúng ta một chút.”
Thật ra thì Mộ Cẩm Ngọc vốn chẳng nhớ gì đến vụ vai vế này.
Hắn đồng lứa với Hoàng đế, mà Ninh gia và Hoàng thất những năm qua vẫn luôn liên hôn, nếu xét vai vế thì Ninh Hoàn đúng thật nên gọi hắn một tiếng thúc thúc…
Tuy giọng điệu hai vị huynh trưởng của Ninh Hoàn không giống nhau, song thái độ thì lại cực kỳ thống nhất, đều không vừa ý mối hôn sự này.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Bổn Vương sẽ bảo Hoàng huynh tứ hôn, chênh lệch vai vế không đồng nghĩa hai chúng ta không thành thân được, Ninh gia và Hoàng thất càng thân thì lại càng tốt.”
Nhị gia nhìn Ninh Hoàn: “Dạng Nô, ý đệ thì sao?”
Tam gia cũng nhìn y.
Cả hai đều hiểu rõ tính tình Ninh Hoàn, tuy tuổi y nhỏ, song làm chuyện gì đều rất cẩn thận ổn trọng, phải suy xét thật kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định được.
Tam gia nhịn không được lên tiếng nhắc nhở y: “Khang Vương đã sớm có dị tâm với triều đình rồi, hắn không thích đệ đâu, cái hắn nhắm đến là thế lực của Ninh gia thôi.”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Thuế ruộng và cả binh mã đều được bổn Vương nộp cho triều đình hết rồi, còn có thể có dị tâm gì được? Tam công tử, chớ có ngậm máu phun người.”
Tam gia bị hắn chặn họng, lập tức gườm Mộ Cẩm Ngọc một cái: “Dù sao ta cũng không hài lòng.”
Ninh Hoàn mỉm cười: “Hai huynh yên tâm, ta có ý riêng của ta, chút nữa ở lại dùng bữa đi.”
Tam gia quét mắt nhìn Ninh Hoàn từ trên xuống dưới một lượt, tuy mới nãy cả hai cùng nằm trên giường, nhưng y phục đôi bên đều ngay ngắn, không giống như đã có chuyện.
Trong lòng hắn vẫn nghẹn cơn tức, chung quy cứ có cảm giác đệ đệ nuôi lớn đến nhường này lại để kẻ khác hưởng lợi.
Tam gia còn chưa kịp từ chối, Nhị gia đã lên tiếng trước: “Được.”
Vốn Nhị gia còn rất tán thưởng Mộ Cẩm Ngọc, nay lại biết đối phương là con sói đuôi to đã càm đệ đệ nhà mình đi, khỏi nói trong lòng Nhị gia phức tạp thế nào, chỉ nghĩ cách làm khó Mộ Cẩm Ngọc trên bàn ăn.
Tam gia cũng thầm tính toán trong lòng, hai huynh đệ bọn họ sẽ dốc sức chuốc rượu Khang Vương, một khi đối phương say rồi lại dụ hắn nói lời thật lòng, chắc chắn tên này đang ấp ủ âm mưu gì đó, chờ Khang Vương tiết lộ âm mưu xong, kiểu gì cũng phải tẩn hắn một trận mới được.
Bữa tối hôm đấy trên bàn xuất hiện ba vò rượu, Nhị gia và Tam gia cứ thay phiên nhau chuốc rượu Mộ Cẩm Ngọc.

Nhị gia lại lần nữa dùng giọng điệu giấu kim trong bông mà nói với hắn: “Nếu điện hạ đã quyết tâm ở cạnh Dạng Nô, vậy sau này ngài không thể tùy ý nạp thiếp, thiên hạ ba ngàn con sông[3], cần gì chỉ uống một gáo nước.”
[3]
Mộ Cẩm Ngọc cạn sạch ly rượu trong tay: “Bổn Vương chưa bao giờ có ý định nạp thiếp, nếu bản tính ta phong lưu thành thói, vậy đã sớm tam thê tứ thiếp từ lâu.”
Tam gia lại nói: “Dạng Nô sẽ không dẫn binh đánh giặc, đệ ấy lớn lên dưới mắt Hoàng thượng, tuyệt đối không bao giờ có lòng làm phản.”
“Hoàng thượng là huynh trưởng của ta, chúng ta chung một mẫu thân, ta cũng không có lòng làm phản.” Mộ Cẩm Ngọc nhướng mày, “Ở cạnh Ninh Hoàn chỉ đơn giản là bởi vì thích y mà thôi.

Ta đây cũng đã uống rồi, sao các ngươi còn không uống đi?”
Ba vò rượu chẳng mấy đã thấy đáy, sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc vẫn như thường, còn Nhị gia và Tam gia đều đã hơi say.
Tam gia không chịu nhận thua: “Mang thêm hai vò lên đây.”
Hắn còn phải đợi Mộ Cẩm Ngọc say để moi tin đây.

Ninh Hoàn lên tiếng: “Không được uống nữa, hôm nay dừng ở đây.

Nhị ca, tam ca, ta dẫn hai huynh đi nghỉ, Cam Thảo, phòng ốc đã quét dọn sạch sẽ chưa?”
Cam Thảo đứng bên cạnh nói: “Đã dọn sạch rồi ạ.”
Ninh Hoàn đỡ Nhị gia đứng dậy, Cam Thảo bước lại dìu Tam gia đến phòng cho khách.
Cam Thảo cẩn thận từng tí một đặt Tam gia nằm lên giường, Ninh Hoàn lại thẳng thừng đẩy Nhị gia xuống.
Tam gia vừa mới đặt người xuống giường đã bị Nhị gia đè lên người, xương sườn suýt nữa thì nứt.
Ninh Hoàn xoa xoa giữa chân mày: “Nhị ca, ta biết huynh lo cho ta, nhưng bây giờ Khang Vương không còn dị tâm gì với triều đình nữa, các huynh cũng nên dỡ lòng nghi ngờ xuống đi, đều là người một nhà cả, đừng gây khó dễ với người nọ trên triều.”
Nhị gia lên tiếng: “Ta không dùng loại thủ đoạn này.”
Tam gia hừ lạnh: “Ta vẫn không vừa mắt Khang Vương, chuyện hắn cài nội tuyến theo dõi ta năm đó ta vẫn còn nhớ đây.”
“Xưa khác nay khác, ai rồi cũng sẽ thay đổi, hắn cũng thế.” Ninh Hoàn đẩy Nhị gia nằm sát vào bên trong, tránh cho nửa đêm cái tư thế ngủ xấu của Nhị gia đạp Tam gia xuống đất, “Phía bên lão tổ tông và mẫu thân ta sẽ tự lo liệu, thời gian tới mong hai huynh giúp đỡ một chút.”
Nhị gia ngẫm nghĩ: “Lão tổ tông vẫn luôn rất thương đệ, đệ tìm cách thuyết phục người là được, ta có thể giúp đệ một phen, chỉ cần người đồng ý là mẫu thân cũng sẽ theo ý người thôi.

Nếu đệ đã thích Khang Vương thì dĩ nhiên nhị ca sẽ không làm khó hắn, ta chỉ thấy hơi không cam lòng thôi, vất vả lắm mới thấy đệ lớn bằng ngần này, kết quả chưa được bao lâu đệ đã thích người khác.”
“Đúng thế.” Tam gia nói theo, “Sau này ta gặp hắn một lần, đánh hắn một trận.”
Kết quả Tam gia say xỉn bắt đầu khua tay múa chân ra quyền cước muốn đánh người, không cẩn thận đập luôn lên mặt Nhị gia.
Nhị gia duỗi chân đạp hắn xuống đất: “Đệ cút đi.”
Ninh Hoàn vội để Cam Thảo vác Tam gia sang phòng khác, song phòng cho khách còn lại vẫn chưa được quét dọn, Tam gia cứ kêu trong phòng có mùi gì rất khó ngửi, cuối cùng lại quay về phòng cũ.
Tam gia thở dài: “Thôi quên đi, ai bảo mặt mũi Khang Vương đẹp thế làm gì, sau này hắn mà dám làm ra chuyện phụ lòng Dạng Nô, nhóm huynh đệ chúng ta hội đồng hắn là được.

Đại ca với lão tứ lão ngũ còn chưa biết chuyện này thôi, chứ biết rồi là kiểu gì cũng khó chịu hơn cả đệ.”
Nhị gia đã ngủ rồi.
Tam gia độc thoại một lúc mà chẳng có ai nghe, bản thân cũng cảm thấy không thú vị, chốc lát sau cũng ngủ.

“Nhị ca và tam ca em đều không thích ta.” Mộ Cẩm Ngọc chôn mặt vào cổ Ninh Hoàn, “Ta đã nhượng bộ rất nhiều rồi.”
Ninh Hoàn choàng tay qua vai đối phương: “Không liên quan đến ngài, cái bọn họ không thích là những chuyện mà trước kia Triệu Ngọc từng làm.”
Ngày trước Triệu Ngọc đúng là đã từng cài nội tuyến bên cạnh Tam gia, tác phong cũng không tốt đẹp gì, trong nhất thời Tam gia cũng khó mà chấp nhận được sự thật rằng hắn đã bình thường trở lại.
Thời điểm Ninh Hoàn mới đến Đại Lạc, Mộ Cẩm Ngọc cũng đã từng vì những hành động ngày xưa của nguyên chủ mà ghi thù với y.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Nhưng hôm nay ta đã cực kỳ tủi thân đó.”
Ninh Hoàn: “…”
Ninh Hoàn yên lặng chốc lát, cuối cùng mới khép mắt lại: “Muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Chỉ nháy mắt Mộ Cẩm Ngọc đã vứt hết tủi thân ra sau đầu, lật người đè Ninh Hoàn xuống.
Hắn tuổi trẻ sức khỏe, lại thêm đã một thời gian dài chưa được thân mật với y, đâm ra lần này có phần gấp gáp vội vàng hơn bình thường.
Ninh Hoàn có chút không chịu nổi, hai tay y siết chặt lấy góc chăn.
Mộ Cẩm Ngọc ôm lấy y từ sau lưng, hôn lên vành tai người trong lòng: “Nếu ta và nhị ca tam ca em gặp nguy hiểm, vậy em sẽ cứu ai trước?”
Mái tóc đen dài của Ninh Hoàn xõa tung trên bờ vai, càng tôn lên da thịt trắng nõn, khiến chúng như thể đang tỏa sáng, gò má y ánh lên chút phớt hồng, thoạt nhìn rất giống như vừa uống say: “Gì cơ?”
Mộ Cẩm Ngọc lặp lại: “Ý ta là, nếu người khác muốn giết ta và hai vị ca ca kia của em, em sẽ cứu ai?”
Lúc nói mấy lời này, hắn còn bỏ dở việc đang làm.
Ninh Hoàn đẩy nhẹ Mộ Cẩm Ngọc một cái, hắn lại cứ bất động như cũ: “Là ca ca em hay là ta?”
Ninh Hoàn nheo mắt lại, đuôi mắt y thậm chí còn nhiễm chút hồng nhạt, y vươn tay chạm vào hầu kết Mộ Cẩm Ngọc: “Không cần đến người khác, hiện giờ ta muốn tự tay giết ngài.”
Mộ Cẩm Ngọc lập tức lấp kín miệng y, tiếp tục việc đang dang dở.
Hắn từng thấy trong sách ghi rằng mỗi khi làm chuyện thân mật, muốn đối phương đồng ý yêu cầu gì hay hứa hẹn điều gì đều được.
Toàn viết sai sự thật.
Nhưng Mộ Cẩm Ngọc vẫn không cam lòng.
Cả đêm Ninh Hoàn bị người nọ ăn đi ăn lại không biết bao nhiêu lần, khiến cho sáng hôm sau y tỉnh dậy mệt mỏi tới độ không xuống giường nổi, Mộ Cẩm Ngọc thì vẫn còn chưa đã thèm, thừa lúc Ninh Hoàn còn chưa tỉnh mà giày vò y tỉnh lại.
Ninh Hoàn thật sự có chút ăn không tiêu, dù cho cả người y có làm bằng sắt đi chăng nữa thì cũng hoàn toàn không chịu nổi sức lực như thể dùng mãi chẳng hết ấy của Mộ Cẩm Ngọc.
Mộ Cẩm Ngọc suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, cuối cùng mới biết phải đặt câu hỏi uyển chuyển hơn.
Hắn cắn vành tai Ninh Hoàn: “Em nói đi, em quan tâm ta hơn hay là ca ca em hơn?”
Ninh Hoàn cũng biết Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ thích ăn dấm, đôi khi chỉ là chút việc nhỏ thôi mà đối phương cũng có thể chua đến chết đi sống lại được, có điều bình thường hắn vẫn luôn rất dễ bị thứ khác lôi kéo sự chú ý, song lần này lại cứ nhớ mãi không quên, một hai phải hỏi cho bằng được mới chịu thôi.
Hiện giờ Ninh Hoàn hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cả đêm qua y còn chưa ngủ được một canh giờ.
Cả trong lẫn ngoài cơ thể y đều thấm đẫm mùi hương của Mộ Cẩm Ngọc.
Rõ ràng đã hoàn toàn chiếm được y, Mộ Cẩm Ngọc lại vẫn tham lam đòi hỏi nhiều hơn: “Là ai?”
“Ca ca.”
Bất ngờ nghe được đáp án vượt ngoài dự đoán, Mộ Cẩm Ngọc nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp: “Nhị ca hay tam ca?”
“Ca ca.” Ninh Hoàn bỗng bật cười, nhẹ nhàng phả hơi bên vành tai hắn, “Ngài đoán xem là ai? Ca ca tốt.”
Ngực trái Mộ Cẩm Ngọc nóng lên, chỉ muốn moi tim ra đưa cho Ninh Hoàn ngay lập tức.
Giọng nói của Ninh Hoàn rất êm tai, dù cho có khàn đến mất giọng thì vẫn rất êm tai.
Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy bản thân mình hơn Ninh Hoàn vài tuổi, Ninh Hoàn gọi hắn là ca ca cũng là chuyện đương nhiên.
Song với thân phận hiện giờ của hắn, Ninh Hoàn hẳn nên gọi hắn là thúc thúc mới đúng.
Giày vò người ta xong, Mộ Cẩm Ngọc hôn nhẹ lên khóe mắt ẩm ướt của Ninh Hoàn: “Có thể đổi xưng hô được không? Em gọi ta là thúc thúc hoặc là phu quân cũng được.”
Ninh Hoàn mặc kệ hắn, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play