Edit: Meg
Thật ra thì đợt chinh chiến lần ấy, vốn khi Mộ Cẩm Ngọc hồi kinh là trên người đã có vết thương cũ, đáng nhẽ với cơ thể sẹo mới sẹo cũ chồng chéo lên nhau như vậy, hắn căn bản không thể nào dồi dào sức khỏe giống hiện giờ.

Ngày xưa Mộ Cẩm Ngọc cũng coi như là một mỹ nam ốm yếu, lại chẳng rõ vì sao mà cơ thể lại càng lúc càng cường kiện mạnh khỏe, hoặc có lẽ là do Ninh Hoàn am hiểu y thuật, bình thường cũng rất lo lắng chăm sóc đến tình trạng sức khỏe hắn, mới dẫn đến việc giờ đây hắn ngày một rắn chắc hơn, song tâm tính lại thành ra chẳng chịu nổi chút tủi thân thiệt thòi nào.

Thời gian trôi đi rất nhanh, cả đám người chỉ chốc lát đã tề tựu đông đủ, bắt đầu so đo xem ai săn được nhiều hơn.

Việc Thái tử săn được một con hổ tất nhiên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, những người có lòng muốn săn thú dữ chỉ chiếm một phần nhỏ, không chỉ do số lượng của chúng thưa thớt, mà còn bởi bọn chúng thuộc hàng rất khó săn bắt lại còn cực kỳ nguy hiểm, đợt đi săn lần này chỉ duy độc Thái tử là săn được một con, khiến cho đám người xung quanh không nhịn được mà bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Ninh Hoàn đứng tách khỏi đám người đương thảo luận ấy, y nhanh nhẹn bước qua chỗ Hoàng hậu, hướng mắt về phía tốp nam tử mặc y phục giản dị ở cách đó không xa.

Giữa hàng mi của Hoàng hậu nhuốm vài nét mệt mỏi, nàng giơ tay ấn lên vùng mi tâm: “Bệ hạ định ban thưởng Công chúa Lang Phức cho Thái tử.”

Nam nữ bất đồng, tuy cả Hoàng hậu lẫn Ninh Hoàn đều là mỹ nhân hiếm có khó tìm, nhưng Hoàng hậu vẫn là nữ tử, khung xương nàng có phần mảnh mai tinh tế hơn, ngay cả những ngón tay cũng khiến người khác có cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng gập lại là sẽ gãy.

Nơi khóe mắt nàng đã xuất hiện vài nếp nhăn mờ nhạt, mặt mũi cũng vương nét sầu muộn: “Tại chốn thâm cung này chính là như thế đấy, chẳng có nữ tử nào có khả năng độc chiếm một nam nhân, quyền thế càng cao lại càng nhiều ong bướm vây quanh, sắc đẹp chỉ là thứ trói buộc mà thôi, đôi khi còn khiến bản thân mất đi sự tự do.”

Gió thu hiu quạnh, chiếc áo choàng trắng tinh trên người Ninh Hoàn bị thổi đến độ phồng lên, y nhẹ nhàng nheo mắt lại, đôi mắt vốn đã hẹp dài xinh đẹp, nay lại vì động tác của y mà lộ ra chút thông tuệ hơn người, ranh mãnh hệt như hồ ly.

Y chỉ đơn giản gật đầu.

Hoàng hậu thoáng nhìn qua y: “Ngươi không ghen ghét sao? Ngươi làm nhiều việc cho Cẩm Ngọc như vậy, nếu Cẩm Ngọc mà sủng ái tân nhân ㅡ”

Ninh Hoàn nghiêng đầu: “Nhi thần bẩm sinh đã khuyết thiếu cảm giác này.”

Dung mạo y không phải kiểu rạng rỡ giống như Hoàng hậu, mà ngược lại còn lạnh lùng tựa tuyết trắng, dường như bất cứ lúc này cũng có thể tan thành nước, từng làn gió thu như thể đều cuốn theo một chút sắc màu, tia nắng vàng rực in dấu lên người y, khiến cho đôi mắt vẫn luôn hững hờ của Ninh Hoàn cũng nhuốm chút cảm xúc khó hiểu: “Vả lại, con người ta sao phải đi ghen ghét với một quân cờ?”

Một vài thái giám đương đứng bên cạnh hầu hạ hai vị quý nhân này, Ninh Hoàn cầm chung trà lên, cúi đầu nhấp một hớp nhỏ, từ khi còn bé y đã chẳng cần ghen ghét ai, bởi bất cứ lúc nào y cũng có khả năng xóa sổ những kẻ khiến y mất hứng khỏi cõi đời này.

Một bông hoa xinh đẹp như Hoàng hậu có lẽ cũng mọc ra gai nhọn, song gai nhọn lại chỉ có thể làm người ta chảy máu, chỉ cần dùng kéo hoặc nhíp là đã dễ dàng cắt bỏ đống gai ấy.

Ninh Hoàn cũng là một đóa hoa diễm lệ chẳng kém, thoạt nhìn thì toàn thân y chẳng có gai nhọn, song chỉ khi nào tiếp xúc với y rồi, bấy giờ mới biết được từ cánh hoa, cành hoa cho đến phần lá xanh đều chứa đầy kịch độc, chỉ cần chạm vào một chút là không thuốc nào cứu nổi.

Sự dịu dàng không gai góc ấy của y, là nảy mầm từ phần rễ nguy hiểm chôn sâu dưới lòng đất.

Lòng bàn tay Hoàng hậu chợt bị nhét một thứ vào, đầu ngón tay nàng rỉ ra chút mồ hôi mỏng, chỉ chốc lát sau bên tai cũng vang lên tiếng nói bình thản.

Nàng gật đầu.

Ninh Hoàn đứng dậy rời đi, Hoàng hậu chăm chú nhìn theo bóng y một lúc, rất lâu sau nàng mới quay sang nói với cung nữ đứng cạnh: “Có phải Thái tử phi quá cao rồi hay không? Bổn cung thấy toàn bộ kinh thành cũng chẳng có quý nữ phu nhân nhà ai có thể cao hơn y.”

Lời này Hoàng hậu đã nói không ít lần, song cung nữ đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà đồng tình: “Thái tử phi đúng thật là rất cao ạ, phong thái cũng không hề giống bất cứ ai, cao như vậy đúng là đại mỹ nhân đấy ạ.”

Hoàng hậu đã sớm cảm thấy Ninh Hoàn quá cao, nàng hơi chau mày lại: “Nhưng mà như thế cũng hơi quá, bổn cung cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.”

Song cuối cùng Hoàng hậu cũng không đào sâu vào vấn đề ấy nữa.

Buổi tối hôm đó, Hoàng đế cho tổ chức lửa trại để ăn mừng chuyến săn, cả đám người đều tựa sát vào nhau, vừa ăn thịt nướng vừa nâng chén cụng ly. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ nên dĩ nhiên phải ngồi bên cạnh Hoàng đế, tuy tuổi nàng cũng đã không ít, song dáng vẻ thướt tha ấy lại vẫn hệt như năm nào, dung nhan khuynh quốc khuynh thành vẫn khiến mọi người phải ngừng thở.

Rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy nàng là sẽ không kiềm lòng được mà nhớ lại chuyện năm ấy, nhớ lại Hoàng đế đã dùng cách nào để có được nàng ㅡ Giết hại tiên đế, cường thủ hào đoạt, chỉ vì một nữ tử xinh đẹp mà đệ đệ lại không ngần ngại xuống tay với chính huynh trưởng, chuyện này dù có nói ở đâu thì cũng đều là đề tài khiến ai nấy say sưa thảo luận.

Nhóm Phiên Vương cùng các đại thần biết được đầu đuôi chuyện xưa thì lại càng liếc nhìn Hoàng hậu nhiều hơn.

Dáng vẻ của nàng hoàn toàn không giống với tưởng tượng hồ ly tinh của hầu hết mọi người, tuy rằng gương mặt ấy thực sự rất đẹp, nhưng mỗi tác phong cử chỉ lại vô cùng tao nhã phóng khoáng, không chỉ toát ra được khí chất khoan thai của Hoàng hậu, mà còn khiến người khác cảm thấy nàng rất dịu dàng, rất dễ gần.

Lang Phức với tính tình hoạt bát lanh lợi đương biểu diễn điệu múa đặc sắc của Đông Ốc Quốc trước đám đông.

Hoàng đế nheo mắt nhìn Lang Phức một lát.

Hoàng hậu tự mình cầm lấy dao găm, cắt một miếng thịt hươu vừa mới nướng cho Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài nếm thử thịt nướng đi.”

Thịt hươu tươi ngon được nướng đến độ tiết ra mỡ vàng óng ánh, mùi hương thơm nồng bay đi khắp chốn, chẳng cần gia vị cầu kỳ, chỉ rắc thêm một chút muối tinh là đã có thể khiến người ta chảy nước miếng.

Hoàng đế ăn một miếng thịt hươu đậm đà mùi vị, chòm râu dưới cằm cũng lấm tấm chút dầu mỡ.

Hoàng hậu mỉm cười: “Nếu bệ hạ đã có ý đính hôn cho Công chúa Lang Phức và Thái tử, vậy đêm nay đúng là dịp thích hợp để bọn họ ở cùng nhau.”

Lang Phức đã ấn định vị trí trắc phi, vậy dĩ nhiên không cần gióng trống khua chiêng, lễ nghi trang trọng như khi đón rước chính phi.

Sau khi nghe xong lời của Hoàng hậu, Lang Phức bèn ngượng ngùng mà cúi đầu, hoàn toàn không che giấu được niềm vui sướng trong lòng.

Còn Ninh Hoàn thì lại hướng mắt về phía Lang Duyên, cười nửa miệng mà nhìn hắn.

Giờ đây Lang Duyên đã cực kỳ phiền ghét Lang Phức, song dù sao nàng vẫn là muội muội hắn, hắn không thể nào trơ mắt nhìn nàng chạy đến trước mặt Ninh Hoàn mà chịu chết được, Lang Duyên lên tiếng: “Bệ hạ, chuyện này không thể quyết định vội vàng được, Lang Phức là Công chúa của nước ta, sao có thể để mọi thứ diễn ra tùy tiện như thế chứ.”

Hoàng đế cười to: “Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ để Công chúa nở mày nở mặt mà bước vào phủ Thái tử.”

Lão còn đang chờ cảnh Lang Phức và Ninh Hoàn quậy nát cái phủ Thái tử ấy đây.

Thị nữ mà Lang Phức mua ở kinh thành đương đứng bên cạnh rót rượu cho nàng, thị nữ vừa hầu hạ vừa nói: “Nô tỳ cảm thấy Hoàng tử căn bản không muốn gả ngài cho Thái tử điện hạ, nếu Công chúa không nắm chắc được cơ hội đêm nay, chỉ e là sau này sẽ rất khó gặp được dịp tốt như vậy.”. truyện đam mỹ

Lang Phức bặm môi: “Ta có thể nói gì chứ? Chẳng lẽ muốn bổn Công chúa nói thẳng với Hoàng đế rằng đêm nay ta muốn viên phòng với Thái tử sao?”

Nàng biết lễ nghi của Đại Lạc rất rườm rà, nữ tử ở đây cần phải biết giữ ý, tuy rằng lá gan của Lang Phức rất lớn, song nàng cũng không tiện chủ động trong chuyện này.

Nào có nữ tử nhà ai lại tự tiến chẩm tịch[1] ngay trước đám đông.

[1]

Đôi con ngươi của thị nữ đứng bên cạnh chợt lóe lên tin sáng lạnh lẽo, cuối cùng nàng mới cười cười: “Nô tỳ thấy câu nói này rất đúng, đó là gạo nấu thành cơm. Chỉ cần Công chúa và Thái tử điện hạ gạo nấu thành cơm, vậy mối hôn sự này tự nhiên sẽ như ván đã đóng thuyền, ngài xem đi, Thái tử điện hạ uống biết bao nhiêu là rượu như vậy, say rượu loạn tính không phải là chuyện rất dễ xảy ra hay sao, cho dù điện hạ không muốn đi nữa, thì Công chúa cũng chỉ cần dụ dỗ ngài ấy một chút là điện hạ cũng sẽ đồng ý thôi.”

Đông Ốc Quốc không quan tâm trinh tiết của nữ tử như Đại Lạc, mà bản thân Lang Phức cũng là một nữ tử dám làm loại chuyện này, nàng ngẫm nghĩ chốc lát, rồi rốt cục cũng hạ quyết tâm.

Thị nữ ghé vào tai nàng thì thầm: “Nô tỳ biết lều của Thái tử điện hạ ở đâu.”

Lang Phức mím môi cười.

Nàng quay đầu nhìn sang Nhạc Vương với bộ dạng cực kỳ thô tục, rồi lại ngắm nghía Thái tử lạnh lùng tuấn tú, trái tim cũng theo đó mà đập rộn ràng, hôm nay nàng đúng là đã đưa ra một quyết định hết sức đúng đắn.

Tuy Lang Duyên cho rằng nàng không đấu nổi với Ninh Hoàn, nhưng mà có ai đoán được chuyện mai sau chứ? Kẻ thắng người thua còn chưa chắc chắn đâu.

Ninh Hoàn rời khỏi đám đông đốt lửa trại từ rất sớm, hai má y bị hơi nóng bốc ra làm cho đỏ ửng lên, có chút khó chịu.

Sau khi đã tách khỏi nơi ấy, gió lạnh nhè nhẹ phất qua người y khiến Ninh Hoàn thấy dễ chịu hơn khá nhiều.

Ninh Hoàn ngẩng đầu nhìn lên màn trời, thời tiết mấy ngày gần đây đều có nắng đẹp, cũng do đã sắp cận kề Trung thu, nên mảnh trăng treo trên nền đêm kia càng có vẻ tròn trịa hơn đôi chút.

Mặc dù Khúc Tòng Nam đi theo phụ Vương của hắn tới khu săn, nhưng vết thương trên cánh tay hắn vẫn chưa lành lặn, ngay cả cưỡi ngựa còn không cưỡi nổi, chỉ có thể tẻ nhạt ngồi chờ trận lửa trại buổi tối.

Mặc dù tiệc rượu cũng rất thú vị, song ánh nhìn của Khúc Tòng Nam lại vẫn luôn vô thức mà hướng về phía Ninh Hoàn.

Giữa một đám người đông đảo, dung nhan ấy của y lại rực sáng tựa trăng, toát ra khí chất câu hồn đoạt phách, y không chỉ khiến lòng dạ Khúc Tòng Nam rung rinh, mà ngay cả Nhạc Vương cùng Ngũ Hoàng tử cũng trộm ngắm y không ít.

Hai huynh đệ gã không dám có ý bất kính với Ninh Hoàn ngay trước mặt Hoàng đế, với Hoàng đế mà nói, đùa giỡn tẩu tử không khác gì đang bóc trần vết sẹo cũ của lão, như đang cố ý châm chọc mỉa mai lão, cho nên đám Nhạc Vương cũng chỉ dám nghĩ chứ chẳng dám làm, quá lắm là trộm ngắm Ninh Hoàn mà thôi.

Song Khúc Tòng Nam lại không phải nhi tử Hoàng đế, hắn lớn lên trong sự chiều chuộng của phụ mẫu, nên đương nhiên lá gan cũng lớn hơn, dám làm nhiều thứ hơn.

Đã nhiều ngày rồi hắn chưa được gặp Ninh Hoàn, cũng muốn được nhìn thấy y.

Có hai nam tử thô kệch đương ngã nhào bên đống lửa, cả đám người đều xem rất vui vẻ, hoàn toàn dồn hết sự chú ý vào trong đó, Khúc Tòng Nam cũng nhân lúc mà tách khỏi đám đông đang náo nhiệt.

Sau khi bắt gặp được bóng dáng mảnh khảnh của Ninh Hoàn, Khúc Tòng Nam vội vàng chạy tới: “Ninh Hoàn!”

Ninh Hoàn nghe thấy giọng nói ấy thì hơi khó hiểu, y quay người hờ hững nhìn Khúc Tòng Nam: “Ra là Khúc tiểu công tử.”

Khúc Tòng Nam giơ con thỏ đang cầm ra: “Đây là tướng sĩ của phụ Vương ta bắt được, ngươi thấy nó đáng yêu không?”

Thỏ con màu xám bị hắn cầm đuôi giơ lên, bốn chân đương quơ quào loạn xạ giữa không trung.

Ninh Hoàn ôm lấy nó: “Thỏ nhỏ như vậy, ngươi định ăn sao?”

“Không ăn, ta định phóng sinh.” Khúc Tòng Nam nói, “Trước khi phóng sinh thì mang cho ngươi xem, ngươi thấy trông ta có giống nó không?”

Ninh Hoàn không nhìn thấy giữa đôi bên có chỗ nào tương tự, y chỉ vuốt ve phần lưng mềm mại của con thỏ, gãi nhẹ lên phần lông bù xù rồi cười nhẹ: “Giống chỗ nào?”

“Vành tai á, vành tai ta cũng rất dài.” Khúc Tòng Nam cười hì hì, “Ngươi nhìn xem, có đúng là dài không này, ngươi có muốn sờ thử hay không?”

Vành tai Khúc Tòng Nam đúng thật là hơi dài, lại còn nhọn nhọn, nom khá là thuận mắt.

Ninh Hoàn thả thỏ con xuống đất, thỏ ta vì sợ hãi quá mức mà trong giây lát đã chạy biến: “Đẹp, nhưng giờ ta phải quay về rồi, ban đêm gió lớn, ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ầy ㅡ” Khúc Tòng Nam cực kỳ không hài lòng, “Ta vất vả lắm mới trốn ra được đây để nói chuyện với ngươi, ngươi quay về làm cái gì? Ngươi sợ bị Mộ Cẩm Ngọc bắt được hả? Cứ yên tâm đi, hắn không biết đâu, lúc nãy ta chuồn đi còn thấy hắn đang chăm chú xem cái người bị ngã, vả lại ta cũng không định làm gì, chỉ muốn trò chuyện vài câu với ngươi thôi mà.”

Thật ra Khúc Tòng Nam mà có muốn làm gì thật thì cũng bất khả thi, bởi Ninh Hoàn còn cao hơn cả hắn, y cũng có chút võ công phòng thân, dù cho Khúc Tòng Nam không bị thương thì cũng chẳng phải đối thủ của y.

Ninh Hoàn không muốn phí thời gian với tiểu hài tử đầu óc đơn giản, y thẳng thừng bước về phía trước, Khúc Tòng Nam lập tức vội đuổi theo: “Ây ây, ngươi từ từ thôi, Mộ Cẩm Ngọc sắp nạp Lang Phức lên làm trắc phi luôn rồi, nếu sau này hắn không thích ngươi nữa, ngươi có thể lén đến Kiên Châu tìm ta…”

Buổi đêm mát lạnh, cuối cùng thì Khúc Tòng Nam cũng không đuổi kịp bước chân Ninh Hoàn, hắn bị gió thốc cũng thấy hơi cóng, bèn thở dài trong lòng, vẫn nên tìm một vị tướng quân nào anh tuấn thì tốt hơn, vơ đại một người kiểu gì cũng sẽ dễ gần hơn Ninh Hoàn, ai dè vừa mới xoay người đã bị kẻ khác chặn đường.

Khúc Tòng Nam ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đối diện với một gương mặt vừa lạnh lùng lại nhuốm đầy nét tàn độc.

Khúc Tòng Nam dựng tóc gáy, kể từ cái lần hắn ăn một cú đạp của Mộ Cẩm Ngọc khi ấy, về sau mỗi khi nhác thấy đối phương là Khúc Tòng Nam đều sẽ đi đường vòng.

Mộ Cẩm Ngọc bóp cổ Khúc Tòng Nam, mặt mũi chẳng có biểu cảm gì mà hỏi: “Thái tử phi của cô đẹp không?”

Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ căm ghét kẻ nào dám mơ tưởng đến Ninh Hoàn, thời điểm Ninh Hoàn ngồi giữa đám người khi nãy, hắn đương nhiên biết ánh mắt của những kẻ nhìn y lộ liễu tới mức nào.

Dung nhan ấy thực sự quá xinh đẹp, là gương mặt mà có đi đến đâu cũng sẽ được người khác theo đuổi.

Nhưng Ninh Hoàn đã thành thân với hắn, cả đời này y cũng chỉ có thể thuộc về hắn, tuyệt đối không có khả năng ở bên người khác, Mộ Cẩm Ngọc cũng không bao giờ cho phép kẻ nào theo đuổi Ninh Hoàn.

Vừa thoáng thấy Ninh Hoàn rời khỏi đám người, ánh nhìn của Mộ Cẩm Ngọc cũng bám theo y mà hướng về phía ngoài, lại không ngờ Khúc Tòng Nam cũng rời đi, còn dám xách một con thỏ tới đây dụ dỗ y.

Tròng mắt của Mộ Cẩm Ngọc đã đỏ ngầu, giọng điệu cũng lạnh lẽo tột độ: “Tai ngươi đúng là rất giống tai thỏ đấy, không bằng cắt xuống đi, để cô đưa cho Ninh Hoàn xem thử, xem có đúng là đẹp hay không.”

Khúc Tòng Nam gần như bị Mộ Cẩm Ngọc dọa tới độ hôn mê bất tỉnh, hắn cực kỳ khiếp sợ Mộ Cẩm Ngọc, trong lúc hoảng hốt cũng chợt nhớ tới lời cảnh cáo ngày ấy của Ninh Hoàn.

Y đã sớm nói hắn đừng nên lại gần y quá.

Đáng tiếc khi ấy lá gan Khúc Tòng Nam vẫn rất lớn, hoàn toàn không để lời y vào trong lòng.

“Điện hạ?” Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên, “Ngài đang làm gì vậy?”

Mộ Cẩm Ngọc vốn đang hung thần ác sát định bóp chết Khúc Tòng Nam, vừa nghe thấy âm thanh nọ thì lập tức quay đầu lại, lực tay cũng lỏng đi khá nhiều: “Ninh Hoàn, sao em lại tới đây?”

Khúc Tòng Nam che lại cần cổ, khó nhọc mà ho khan.

Ninh Hoàn lạnh lùng liếc hắn mội cái: “Quay về đi, đừng nói chuyện này với bất cứ ai.”

Dù cho suýt chút nữa đã bị Mộ Cẩm Ngọc bóp chết, nhưng chung quy chuyện này cũng là do Khúc Tòng Nam đuối lý trước, dù cho hắn có bị ngu thì cũng không bao giờ tùy tiện kể chuyện này với người khác.

Tội danh dám dụ dỗ Thái tử phi không phải là thứ mà Khúc Tòng Nam có thể gánh vác nổi.

Bây giờ hắn vẫn đang trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ, không dám liếc nhìn Mộ Cẩm Ngọc một cái nào, chỉ vội vàng chạy biến đi.

Tròng mắt Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang giăng kín tơ máu: “Tại sao em lại thả hắn đi?”

“Hắn là nhi tử của Kiên Vương, chẳng lẽ điện hạ định giết hắn thật sao?” Ninh Hoàn lên tiếng, “Thời điểm này điện hạ không nên gây thù chuốc oán.”

“Cô giết người sẽ không để lại dấu vết, chẳng ai biết là do cô làm, tiêu hủy thi thể là được.” Mộ Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm Ninh Hoàn, “Hắn biết rõ em là người của cô, lại vẫn dám có ý đồ với em, hắn đáng chết.”

Toàn kinh thành có ai mà không biết Mộ Cẩm Ngọc là kẻ điên đâu? Khúc Tòng Nam đúng là ngại mạng quá dài nên mới dám dụ dỗ Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn bước lại gần đối phương: “Giết người cũng không thể giải quyết được vấn đề cần giải quyết, sát nghiệt nhiều quá chung quy cũng sẽ ㅡ”

Mộ Cẩm Ngọc ngắt lời y: “Nhưng cô chỉ nghĩ được cách giải quyết như vậy mà thôi.”

“Thế bây giờ sửa lại là được, chúng ta đổi sang một cách khác.” Ninh Hoàn nói, “Sai bao nhiêu thì phạt bấy nhiêu, sau này điện hạ sẽ làm như vậy.”

Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy cực kỳ vớ vẩn: “Không bao giờ.”

“Nhưng ta chỉ thích điện hạ như thế thôi.” Ngón tay Ninh Hoàn nhẹ nhàng vuốt lên hàng chân mày của hắn, “Điện hạ muốn tùy ý giết người, hay muốn được ta thích hơn?”

Đương nhiên là cái gì Mộ Cẩm Ngọc cũng muốn, hắn không thèm làm hành động chọn lựa chó má như thế.

Song hiện giờ Mộ Cẩm Ngọc lại không thể không chọn một, hắn không vui mà đáp: “Cô muốn em thích.”

Lòng bàn tay của Ninh Hoàn áp sát vào gương mặt tuấn tú của người nọ.

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh, chung quy trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng Khúc Tòng Nam xách thỏ ra dụ dỗ Ninh Hoàn là Mộ Cẩm Ngọc đã thấy ghê tởm.

Hôm nay hắn còn giết chết được một con hổ, còn chẳng thèm xách hổ đến khoe với Ninh Hoàn như Khúc Tòng Nam.

Mộ Cẩm Ngọc nắm lấy tay y: “Em thấy tai hắn đẹp ư?”

Ninh Hoàn không biết Mộ Cẩm Ngọc đã âm thầm nghe lén từ lúc nào, lại còn bình tĩnh được tới vậy, nhịn được tới lúc mình đi rồi mới xuống tay với Khúc Tòng Nam, hẳn là lần này trí nhớ của Khúc Tòng Nam cũng nên cải thiện, đừng tiếp tục có ý đồ với người đã thành gia lập thất nữa.

Ninh Hoàn chạm tay lên vành tai Mộ Cẩm Ngọc: “Điện hạ đẹp hơn.”

Mộ Cẩm Ngọc bế thốc y lên, ác liệt mà hôn sâu.

Trong lòng hắn vẫn cực kỳ uất nghẹn, giữa hàng mày còn đang vương đầy sát khí, thế nên lúc hôn Ninh Hoàn cũng không hề dịu dàng chút nào.

Đầu lưỡi Ninh Hoàn bị đối phương cắn đau, y hơi chau mày lại: “Nhẹ thôi.”

Mộ Cẩm Ngọc rầu rĩ không vui, hắn ấn Ninh Hoàn vào trong lòng mình: “Hừ, cô bị em làm cho tức đến đau hết cả ngực.”

Sau khi Khúc Tòng Nam quay lại với mọi người, tinh thần bấy giờ vẫn đang bàng hoàng, hắn bắt đầu suy ngẫm lại mọi chuyện khi nãy, hôm nay hắn bị Mộ Cẩm Ngọc tóm được đã coi như hoàn toàn chọc giận đối phương, Khúc Tòng Nam rất sợ Mộ Cẩm Ngọc sẽ không bỏ qua cho hắn, âm thầm cử người đi ám sát.

Khúc Tòng Nam tự cảm thấy bản thân đúng là khó khăn đủ đường, nhưng điều khổ sở nhất lại là, cho dù hắn có vì chuyện này mà mất mạng, thì cuối cùng Ninh Hoàn vẫn chẳng hề thích hắn.

Khúc Tòng Nam vừa lo âu vừa thấp thỏm mà vớ đại cái chén nào đó, cũng chẳng rõ chất lỏng bên trong là gì mà cứ thế uống luôn để cổ họng đỡ rát, hắn dấu nhẹm chuyện tối hôm nay đi, cũng không dám báo lại cho phụ Vương rằng mình vừa đắc tội Thái tử.

Bóng đêm tối dần, đám người cũng từ từ mà giải tán, đúng lúc này Khúc Tòng Nam chợt nghe được tiếng ồn ào phía bên ngoài, hắn chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì, bèn chạy ra để hóng hớt.

Khúc Tòng Nam kéo một tên thị vệ lại: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Thị vệ đáp: “Nghe nói bệ hạ uống say, mà Công chúa Lang Phức thì hẳn là đi nhầm chỗ, bệ bạ suýt nữa đã sủng hạnh nàng, nhưng Công chúa vì không chịu nên đã hét toáng lên, khiến cho một đám người chú ý mà chạy qua, mấu chốt ở chỗ nơi đấy lại là lều bạt của Hoàng hậu, ở chỗ của Hoàng hậu mà lại làm ra chuyện này, thể diện của bệ hạ hôm nay… E là đem đi quét rác hết sạch, mọi người đều biết ngài ấy đã có ý để Công chúa Lang Phức vào phủ Thái tử, gần như nàng đã là người của Thái tử.”

Khúc Tòng Nam cảm thấy Hoàng đế thật buồn nôn: “Sao bệ hạ lại có thể làm ra loại chuyện như thế? Hoàng hậu là cướp của tiên đế, nay còn tiếp tục giành giật người của nhi tử…”

Những người khác cũng có chung suy nghĩ như Khúc Tòng Nam, dù sao thì qua buổi tối hôm nay, chắc chắn sẽ có không ít đại thần phản cảm với đạo đức của Hoàng đế, thậm chí có một vài vị đại thần liêm chính thanh cao đã không thể nhịn nổi nữa.

Thị vệ nọ lắc đầu: “Ngài tốt nhất vẫn đừng nên nói nữa, chung quy nơi này lại không phải Kiên Châu, khó tránh khỏi có tai mắt khắp nơi, cũng đừng bàn tán về chuyện này nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play