Tiêu Cửu Phong trầm mặc, một câu cũng không muốn nói.

Cuối cùng ni cô cũng chịu nói chuyện, cô khóc nức nở, dịu dàng nói: “Anh không cần tôi nữa sao?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mi nhìn cô.

Ni cô khóc lóc nhỏ giọng nói: “Tôi không bị bệnh lao…Tôi không có bệnh…”

Tiêu Cửu Phong lại trầm mặc nhìn cô.

Ni cô lau nước mắt một cái rồi nói tiếp: “Tôi ăn không nhiều, biết làm cơm, cũng sẽ quét dọn trong nhà, bên trong phật đường cũng là do tôi quét dọn, tôi không chỉ làm cơm, còn biết may quần áo nữa.”

Nói tới đây, cô lại có chút xấu hổ: “Hiện tại tôi chỉ có thể làm áo choàng, thế nhưng tôi cũng có thể học may quần áo ở nhà.”

Mặt Tiêu Cửu Phong không có cảm xúc, nhìn chằm chằm vào cô.

Ni cô: “Anh…anh…tôi.”

Cô lắp ba lắp bắp, trong mắt cũng đong đầy nước mắt, môi mỏng manh còn hơi run rẩy, nói không thành tiếng.

Tiêu Cửu Phong trầm giọng hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Ni cô sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm nay tôi mười chín tuổi.”

Tiêu Cửu Phong nhướng mày: “Thật sao? Hay là mười tám tuổi?”

Ni cô lại đáp: “Vậy tôi, vậy tôi mười tám tuổi?”

Mặt mày Tiêu Cửu Phong bỗng hóa đen, bắt đầu không vui: “Cô còn không biết mình bao lớn? Hay là do cô lừa tôi? Không muốn nói thật?”

Ni cô nhất thời bị dọa cho khóc: “Tôi cũng không biết…sư thái chỉ nói là nhặt được tôi ở mùa hè lúc vào núi.”

Tiêu Cửu Phong: “Lúc bà ấy nhặt được cô thì cô bao nhiêu tuổi rồi?”



Ni cô đáp với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Lúc nhặt được tôi thì thôi mới vừa được sinh ra…”

Tiêu Cửu Phong ước lượng rồi tính toán một chút, bây giờ cô vẫn chưa được mười tám tuổi, mùa đông tới mới vừa tròn mười tám.

Anh không muốn nói chuyện, anh vốn đoán rằng ni cô bên trong chắc chắn rất xấu, thân thể không được khỏe, trong một thoáng dĩ nhiên sẽ động lòng tốt, muốn giúp đỡ cho cô.

Thế nhưng Tiêu Cửu Phong không nghĩ tới, cô vậy mà chưa mười tám.

Hiện tại nữ muốn kết hôn cũng phải đủ mười tám tuổi, nam thì hai mươi tuổi, đây là quy định được thông báo rõ ràng.

Tiêu Cửu Phong không muốn làm trái với quy định, huống hồ người này nhìn yếu đuối nhu nhược như vậy, anh cứ có cảm giác là mình đang bắt nạt người ta.

Đột nhiên anh nhớ lại trước đó Vương Hữu Điền có nói, sợ mình sẽ đem về một người mẹ thứ hai rồi phải cung phụng, hiện tại thì Tiêu Cửu Phong lại cảm thấy mình lĩnh một cô con gái về rồi nuôi nấng vậy.

Ni cô hiển nhiên cũng chột dạ, cô nhỏ giọng giải thích: “Tôi cảm thấy lúc sư thái nhặt được tôi thì hẳn là tôi đã được một tuổi rồi, tôi cũng không phải nói láo đâu, có lẽ tôi đã mười chín…hoặc có thể là mười tám…”

Nhưng mà Tiêu Cửu Phong hoàn toàn không muốn nghe, anh nghiêm mặt nói: “Cô còn nhỏ lắm.”

Ni cô cắn môi đáp: “Vậy anh không cần tôi nữa hả? Anh muốn đưa tôi đi chỗ khác ư?”

Tiêu Cửu Phong: “Cô còn có chỗ nào để đi hay không?”

Ni cô vừa nghe lời này, nước mắt lại tuôn ra: “Công xã đưa cho am của chúng tôi bắp ngô cùng khoai lang, hiện tại chúng tôi đều bị gả đi rồi, sau đó bọn họ cũng không tiễn, tôi không thể trở về đó được nữa, cũng không có nhà để đi, nếu anh thật sự không muốn tôi, tôi đành rời đi vậy.”

Tiêu Cửu Phong nhìn cô lệ nóng doanh tròng: “Tôi không có nói muốn đưa cô trở về.”

Ni cô liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy, vậy…Tôi có thể ở lại sao?”

Tiêu Cửu Phong: “Tên của cô là gì?”

Ni cô vội nói: “Tôi tên Thần Quang.”



Tiêu Cửu Phong: “Thần Quang?”

Anh còn tưởng là tên của ni cô sẽ là Viên Thông hoặc Viên gì đấy linh tinh.

Ni cô nhỏ giọng giải thích: “Sư thái của tôi nói, lúc nhặt được tôi, bà ấy nhìn thấy một ánh sáng của Phật lóe lên, cho nên liền đặt cho tôi cái tên này.”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô: “Cô cảm thấy mình có ánh sáng của Phật thật hả?”

Thần Quang không lên tiếng, chỉ khẽ cắn môi, ngơ ngác nhìn Tiêu Cửu Phong.

Áo choàng vải thô của anh hé mở một bên, lộ ra lồng ngực ở bên trong, vừa nhiền liền biết lồng ngực rất rắn chắc và cứng rắn.

Cô nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới cảnh anh cõng mình đi cả một đoạn đường về đến tận đây.

Bờ vai của anh không chỉ rộng mà còn rắn chắc, khi cô dán sát người vào anh, thật ra cũng không dễ chịu gì, có lúc lắc như vậy một hồi, liền xích lại gần hơn, trên người anh cũng có mùi vị của đàn ông, cô cũng không rõ là mùi mồ hôi hay là gì.

Mà vào lúc này, đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh cứ nhìn vào cô mà không hề chớp mắt.

Trời cũng đã dần đen kịt, trong sân cực kì yên tĩnh, bên trong phòng cũng chỉ lờ mờ, người đàn ông trước mắt lại thâm sâu khó lường, trong lòng cô không khỏi có chút sợ sệt.

Trên mặt Thần Quang thoáng hồng hồng, sợ bị anh phát hiện ra vẻ xấu hổ nên vội trốn tránh.

“Tôi…Thật ra tôi không có ánh sáng của Phật…”

Thật chả hiểu sao mình lại được đặt cái tên này nữa!?

Tiêu Cửu Phong không để ý tới ni cô nhỏ nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Thần Quang lập tức sợ hãi, cô lo lắng không yên, khẽ hỏi nhỏ: “Anh, anh đi đâu vậy?”

Cô vẫn sợ anh đuổi cô đi.

Không phải đã nói chỉ cần dẫn vào cửa là không thể đuổi đi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play