Chương 376

Hành động của Hứa Dinh Dinh nhanh hơn phản ứng của não, nghe thấy lời của anh, bèn trực tiếp dừng lại, nhưng không xoay người nhìn anh, hô hấp chỉ như có chút hỗn loạn, tim đập như cũng có chút mất khống chế.

Anh nhận ra cô rồi sao? Cuối cùng nhận ra cô rồi sao?

Cô không cần hành lý nữa sao?” Tịch Xuyên nhìn cô, nụ cười rõ ràng rộng hơn: Gấp vậy sao? Hành lý cũng không cần.”

Lúc anh nói chuyện, đẩy vali tới giúp cô.

Cảm ơn.” Hứa Dinh Dinh lúc này trong lòng thất vọng nói không ra lời, cứng ngắc đón vali trên tay anh.

Cô rõ ràng biết anh căn bản không nhớ mình, vừa nãy cô còn chờ đợi gì chứ?

Hứa Dinh Dinh cầm vali của mình, nhanh chóng xoay người rời đi, lân này đi rất dứt khoát.

Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc vào hai năm trước rồi, cho nên cô sớm nên tuyệt vọng rồi, chỉ là gặp mặt thế này mà lại không nhận ra nhau vẫn khiến cô không nhịn được đau lòng.

Tịch Xuyên nhìn cô đi xa, đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị cái gì đâm vào, có chút nhói, có cảm giác cực kỳ kỳ quái.

Hơn nữa, anh cảm thấy trên người cô có cảm giác quen thuộc, không phải quen thuộc đối với dung mạo cô, mà là một loại cảm giác, một loại cảm giác từ sâu nhất trong đáy lòng.

Lần trước, lúc anh nhìn thấy cô hình như cũng có cảm giác như vậy!

Cho nên, anh cảm thấy anh hẳn đã gặp qua cô ở nơi nào đó, nếu không, anh không thể nào có cảm giác quen thuộc như vậy.

Anh cảm thấy anh cần đi điều tra chuyện này một chút!

Tô Khiết luôn chờ ở sảnh đến, đôi mắt cô luôn nhìn vào trong, trên mặt rõ ràng chờ mong, cô không chút chú ý tình huống khác xung quanh, đương nhiên cũng không phát hiện ra Nguyễn Hạo Thần.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần ngày càng âm trầm!

Tô Khiết cuối cùng nhìn thấy Hứa Dinh Dinh và hai bé, mặt cô lập tức nở nụ cười, đi nhanh về phía hai bé, cuối cùng đợi được bé nhà cô rồi!

Lúc này, Tô Khiết đi rất nhanh!

Mà cũng vào lúc này, Nguyễn Hạo Thần liền đứng sau lưng cô không xa, nhìn tất cả, nhìn cô…

Tất cả sự chú ý của Tô Khiết vào giờ phút này đều đặt trên người hai bé, căn bản không chú ý tới bất thường nào khác.

Hứa Dinh Dinh rõ ràng là không quan tâm, nắm tay Vũ Kỳ, đi có chút chậm chạp.

Lúc Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Tô Khiết, ánh mắt lập tức sáng lên.

Nhưng một giây sau, sắc mặt thằng nhóc lại đột nhiên trầm xuống.

Vì lúc Đường Minh Hạo nhìn thấy Tô Khiết, đồng thời cũng chú ý tới Nguyễn Hạo Thần đang đi theo sau lưng Tô Khiết cách đó không xa.

“Mẹ ơi, mẹ bị người ta theo dõi.” Đường Minh Hạo lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi cho Tô Khiết một tin nhắn, tốc độ rất nhanh, nhiều nhất cũng không quá ba giây.

Lúc này Tô Khiết đang cầm điện thoại trong tay, nghe được tiếng chuông tin nhắn, cô cúi đầu nhìn lại xuống thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại.

“Bên trái, hướng 45 độ.” Đường Minh Hạo lại gửi thêm một tin nhắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play