Chương 3592

“Nếu như không có anh, không gặp được anh thì những tài sản kia của anh có ý nghĩa gì chứ?” Tô Khiết bình tĩnh tự nhiên nói. Cô không phải người quá khéo léo, chuyện đã nghĩ kỹ, cô sẽ làm mà không chút do dự, lời muốn nói cũng sẽ nói ra không chút do dự. Cho dù có Nguyễn Hạo Thần ở đây, cô vẫn sẽ nói những lời ấy. Huống hồ, chuyện này hiện giờ chuyển hướng rồi được sự cho phép của Nguyễn Hạo Thần, Tô Khiết sẽ càng không khéo léo.

“Tô Khiết!” Bùi Dật Duy kinh ngạc há hốc miệng, từ trước tới nay Tô Khiết chưa từng nói ra suy nghĩ của mình như vậy. Bùi Dật Duy thấy, từ khi có Nguyễn Hạo Thần, tình cảm của Tô Khiết đối với những người khác đều đặt ở đáy lòng, cô sẽ không biểu đạt quá rõ ràng nữa. Nguyễn Hạo Thần quá độc đoán, tính chiếm hữu với Tô Khiết rất mạnh, nếu như Tô Khiết thể hiện ra sự yêu thích với một người khác, anh sẽ lập tức nổi cơn ghen điên cuồng, thỉnh thoảng có thể còn giày vò Tô Khiết.

Mà Tô Khiết bình thường cũng rất e dè cảm nhận của Nguyễn Hạo Thần, cố gắng xa cách với họ. Vậy mà bây giờ lời Tô Khiết nói lại không chút che đậy, Bùi Dật Duy dễ dàng hiểu ra được mong muốn trong lời nói của cô. Tô Khiết hy vọng nhìn thấy anh ta, cho dù chỉ xem anh ta là anh trai, cũng là thật lòng thật dạ, không che giấu thêm nữa, Bùi Dật Duy không thể hình dung rõ cảm giác hiện tại, có cảm động, có chua xót… Phải chăng lúc trước, nếu bản thân kiên trì thêm một chút, Tô Khiết sẽ không xem anh ta là anh trai, mà là… người yêu?

“Em hy vọng anh có thể sống tốt, không hy vọng sau này anh phải sống mãi trong tù, em không muốn sau này phải thường xuyên tới đây thăm anh. Nếu có thể, em hy vọng chúng ta có thể gặp nhau ở nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ, thật nhiều thật nhiều nơi tự do tự tại khác, chứ không phải mỗi lần gặp nhau đều cách một cánh cửa sổ lạnh như băng.” Tô Khiết nói tiếp, những lời này của cô đều có vẻ cố tình, cô muốn kích động ham muốn sống của Bùi Dật Duy, nên nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí có chút vô tình.

Nhưng Tô Khiết không hối hận, người như Bùi Dật Duy, thỉnh thoảng sẽ cực kỳ do dự ở một số chuyện, hơn nữa lúc nào cũng không kiên định, cô nhất định phải khiến Bùi Dật Duy kiên định lòng tin vào chính mình, chủ động muốn rời khỏi đây, như vậy thì sau này khi phán quyết mới có thể tự biện hộ cho chính mình.

Bùi Dật Duy giống như bị thứ gì đó đột nhiên đánh trúng. Sau khi giết Bùi Doanh, anh ta chưa từng nghĩ tới cuộc sống sau này.

Anh ta nghĩ, quãng đời còn lại của mình chỉ có thể sống trong ngục tù, làm gì có sau này nữa? Du ngoạn, tụ tập, đều không liên quan tới anh ta. Từ trước tới nay, anh ta chưa từng nghĩ, sau này có thể gặp mặt Tô Khiết như bình thường. Theo anh ta, đó là ảo tưởng.

Tô Khiết nhìn ra sự dao động của Bùi Dật Duy, trong lòng thầm than thở. Xem ra Bùi Dật Duy thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện giảm hình phạt, chỉ sợ là anh ta đã chuẩn bị sẵn bị phán tử hình hoặc là tù chung thân rồi.

Vậy nhưng, sao có thể như vậy chứ? Vốn dĩ, sai lầm chủ yếu không phải ở anh ta: “Bùi Dật Duy, anh thật sự muốn sau này ở trong tù mãi sao? Năm nay anh còn chưa tới ba mươi tuổi, cuộc đời anh còn rất dài, anh muốn lãng phí thời gian ở trong tù mãi à? Anh nghĩ lại cuộc sống hai mươi mấy tuổi lúc trước, ngẫm lại những chuyện anh làm, lẽ nào thật sự là tội ác tày trời sao?”

Tô Khiết bình tĩnh tiếp tục phân tích: “Có phải anh thấy chuyện này sẽ bị phán tử hình, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt đúng không? Anh nghĩ cảnh sát sẽ không điều tra cẩn thận sao? Chuyện lúc trước, cảnh sát chắc chắn sẽ nhận ra, tội lỗi của anh sẽ được giảm nhẹ, nếu như anh không nói gì, khả năng lớn sẽ là tù chung thân, xét thấy anh chủ động đầu thú, có thể sẽ giảm bớt, mười mấy năm? Hai mươi mấy năm?

Dù có là cái nào thì thời gian đẹp nhất của anh cũng bị hủy hoại rồi, anh nghĩ tới cuộc sống sau này của anh đi, nếu như anh không nghĩ được, anh có thể nghĩ tới lúc chúng ta gặp nhau khi anh ra ngoài, có lẽ là chẳng còn lời nào để nói với nhau nữa, còn có Vũ Kỳ và Minh Hạo, em nghĩ, chắc là sẽ xa cách rất nhiều, hoặc là hoàn toàn không quen biết nữa, anh thật sự cam lòng sao? Tách biệt hoàn toàn với quá khứ?”

Bùi Dật Duy bị kích thích rồi. Đúng vậy, cẩn thận suy nghĩ, sao anh ta có thể cam tâm? Cuộc đời anh còn rất dài, những thứ anh có rất nhiều, mà bây giờ lại phải vứt bỏ toàn bộ, đặc biệt là Tô Khiết. Nếu thật sự ở trong tù mãi, vậy thì, dù Tô Khiết có quan tâm anh ta nhiều đến đâu đi nữa cũng chẳng thể tới gặp anh ta mãi!

Hơn nữa, làm sao có thể kiên trì mãi được? Rõ ràng bình thường chuyện chỉ là một cú điện thoại, sau khi anh ta vào tù lại trở nên xa xỉ! Anh ta không thể ở trong tù mãi được, anh ta còn có chuyện mình muốn làm, còn muốn giữ quan hệ tốt với Tô Khiết, muốn nhìn Vũ Kỳ và Minh Hạo trưởng thành, anh ta tuyệt đối không thể ở trong tù mãi được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play