CHƯƠNG 134

Cậu năm Tào thấy tình cảnh như thế này, tự nhiên cũng không dám nói lung tung cái gì.

“Hạo Thần, chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi?” Một lát sau, Đường Lăng lại là người mở miệng trước, một câu nghe cực kỳ bình thản nhưng ý nghĩa lại rất sâu xa.

Cậu năm Tào liền giật mình, anh cả thật không hổ là anh cả, câu nói vào lúc này của anh cả là một câu thắng mười nghìn câu.

Mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiểu nhau rất rõ ràng, tin tưởng lẫn nhau, tình cảm anh em nhiều năm như vậy đương nhiên không phải hoang phí.

Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần hơi né tránh, trước đó anh chưa từng mở miệng, bây giờ anh cả vừa mới nói lời này, anh biết là anh không cần phải mở miệng nữa.

Đường Lăng cầm ly rượu ở trước mặt lên, giơ lên với Nguyễn Hạo Thần, không nói chuyện nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía anh ta, trong lúc đó cũng không cầm ly rượu lên, Đường Lăng chỉ là cầm ly rượu lên rồi nhìn về phía anh, nhưng cũng không thúc giục.

Cậu năm Tào đứng ở một bên nhưng cũng không lên tiếng, khó có được yên tĩnh như vậy.

Một lát sau, Nguyễn Hạo Thần câm ly rượu ở trước mặt mình lên làm động tác nâng ly với Đường Lăng, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Khóe môi của Đường Lăng cũng giương lên, cũng uống một hơi cạn sạch như vậy.

“Nào nào, ba anh em chúng ta hôm nay không say không về.” Cuối cùng cậu năm Tào cũng thở dài một hơi, uống rượu rồi thì không sao nữa, giữa anh em nhà mình không có chuyện gì mà không thể giải quyết được.

“Ai cùng cậu không say không về chứ, vợ của tôi còn đang chờ tôi ở nhà đây.” Lúc Nguyễn Hạo Thần nói lời này thì mắt anh lại nhìn về phía Đường Lăng, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt của Đường Lăng.

Có thể thấy được rõ ràng, lời nói lúc này của cậu ba Nguyễn chính là cố ý nói cho người nào đó nghe.

Đôi mắt của Đường Lăng trong suốt, thân sắc vẫn không có gì khác thường, ngay cả khóe môi vừa mới nâng lên một độ cong cũng không hề thay đổi chút nào.

Lão hồ ly, đúng là lão hồ ly!

“Mẹ kiếp, tam ca, anh? Anh? Anh thật sự là tam ca của em sao?” Cậu năm Tào lại có loại cảm giác lộn xộn, đây quả thật là tam ca của anh ta ư?

Tam ca sẽ nói như vậy à? Chẳng lẽ đây là một tam ca giả?

“Lúc tôi đi thì vợ tôi đã dặn dò không thể uống quá nhiều rượu.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi câu lên,   thân sắc lạnh lẽo bình thường bởi vì độ cong mới câu lên này mà rõ ràng dịu dàng hơn mấy phân.

Giờ phút này, trong đôi mắt của cậu ba Nguyễn có vẻ dịu dàng chân thật, nhìn qua thật sự giống như là dáng vẻ mặn nồng của vợ chồng.

Đường Lăng nhìn anh ta một cái, cười nhạt không nói gì.

“Thật hay giả đây? Tô Khiết dám kiểm soát tam ca à? Chẳng lẽ bệnh điên của cái người ngốc nghếch một nửa kia lại tái phát à?” Giờ phút này cậu năm Tào quá khiếp sợ, anh ta không thể tin được Tô Khiết cũng dám quản thúc chuyện của tam ca anh ta.

Đôi mắt mang theo vẻ dịu dàng lúc đầu của cậu ba Nguyễn đột nhiên lại chuyển sang nhìn cậu năm Tào, trong nháy mắt đã không thấy vẻ dịu dàng đó nữa, chỉ còn lại cảm giác lạnh thấu xương.

Hai mắt của Đường Lăng cũng nhìn về phía của cậu năm Tào, mặc dù vẻ mặt của anh ta vẫn không thay đổi như cũ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt y như cũ, nhưng giờ phút này một cái liếc mắt của anh ta lại rất khác lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play