Buổi chiều Cao Trọng về sớm hơn mọi khi, vừa vào tới cung điện Cao Trọng ngó xung quanh liền hỏi Mộng Uyên đang ở đâu. Quản gia liền nở một nụ cười " Thưa ngài cô Mộng Uyên đang ở ngoài vườn hoa"

" Cô ấy ở đó làm gì"

"Tôi thấy cô ấy đang học cách chăm sóc hoa"

Cao Trọng cũng không nói gì, mà trực tiếp ra vườn hoa để xem thử. Từ phía xa xa Cao Trọng thấy Mộng Uyên đang ghi chép, xem ra cô rất thích những loại hoa này. Cao Trọng chỉ đứng ở xa nhìn không lại gần làm phiền cô.

"Cậu mang một số loại hoa ở đây về cho cô ấy giúp tôi "

" Vâng thưa ngài ". Thiên Minh suy nghĩ liệu Cao Trọng sau này có chiều vợ quá không. Nếu mà chiều theo vợ sẽ khổ cho anh rồi.

........

Cao Trọng đứng nhìn Mộng Uyên một lúc rồi mới đến gần. Bởi vì Mộng Uyên mãi chăm chú ghi chép lại những gì người làm vườn hướng dẫn không để ý thấy Cao Trọng đến gần. Cao Trọng đưa động tác giữ im lặng với mới bọn họ nên không ai lên tiếng mà lặng lẽ rời đi. Mộng Uyên vừa ghi vừa nói chuyện:

" Thu Hương cô nhớ tý nữa nhắc tôi xin vài cây ở đây về nhé"

" Không cần phải xin làm gì, em thích hoa nào cứ nói với Thiên Minh, cậu ta sẽ mang về giúp em"

Mộng Uyên nghe được giọng nói của anh liền giật mình đứng thẳng tóp dậy mỉm cười nhìn anh.

" Chủ tịch anh về rồi ạ"

"Ừm "

"Vậy tôi có thể mang một vài cây ở đây về nhà chủ tịch không ạ"

"Em thích cây nào cứ nói Thiên Minh là được"

"Dạ cảm ơn chủ tịch "

"Ngày mai chúng ta về "

" Vâng"

Chân của Mộng Uyên đã đỡ hơn rồi cũng có thể đi lại bình thường nên Cao Trọng không muốn ở lại cung điện này tý nào, chỉ muốn về biệt thự của mình,  cũng muốn nhìn thấy sự hoạt bác của cô. Bởi vì ở đây Mộng Uyên lạ lẫm cũng e dè không được vui vẻ như lúc ở nhà cùng dì Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play