Một tuần trước đó, Nguyễn Mỹ Vân đã bắt đầu tất bật chuẩn bị, kéo Mạnh Huy đến trung tâm thương mại để mua cho ông một bộ quần áo mới.
Ban đầu Mạnh Huy bảo không cần, vì ông còn một chiếc áo tay ngắn mua hồi hè năm ngoái chưa mặc lần nào.
Nguyễn Mỹ Vân đang đứng trước gương ướm thử dây chuyền ngọc bích và ngọc trai lên cổ mình, không biết nên chọn sợi nào.
Nghe vậy thì quay đầu lại.
“Hai cái áo hàng giảm giá 99 tệ 2 cái tôi mua hồi năm ngoái hả? Ông tính mặc áo đó đến trường của Chi Chi?”
Mạnh Huy đáp không chút do dự: “Chứ sao, còn mới mà.”
Nguyễn Mỹ Vân trừng mắt: “Ông bớt làm tôi mất mặt, tôi còn rủ Mạnh Vũ đến nữa đó, lúc đó cả nhà chụp ảnh với nhau trông tươm tất đẹp đẽ, ông giống gì hả?”
Có gì đó sai sai, nhìn thế nào cũng thấy sai.
Nguyễn Mỹ Vân nhìn một lúc, không giấu được vẻ chê bai: “Với cả, đầu tóc đó của ông cũng phải hớt dùm đi, hớt nhìn cho có sức sống hơn, lẹ dùm cái, tới tiệm làm tóc kêu người ta chỉnh lại cho ông.”
Mặc dù Mạnh Thính Chi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vào ngày tốt nghiệp, cô cũng giật mình trước sự xa xỉ của Nguyễn Mỹ Vân.
Mái tóc xoăn retro đó không thể nào làm xong trong vòng hai tiếng, mặc bộ sườn xám mà bà tâm đắc nhất, đeo sợi dây chuyền ngọc trai viên nào viên nấy to tròn, trên ngón tay là ngọc phỉ thúy Lão Khanh [1] báu vật gia truyền, khi kéo chiếc khăn choàng lụa, bất cứ ai cũng sẽ lóa mắt bởi ánh xanh trên tay bà.
[1] Phỉ thúy Lão Khanh (老坑玻璃种) là một loại phỉ thúy thuộc dòng cao cấp, có kết cấu chặt mịn, độ trong cao, màu xanh thuần đều và đậm, các đốm lý phân bố đều, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ ánh lên màu trong suốt như phát sáng.
Hôm nay bố mẹ Chu Du có việc bận nên không đến được, nhưng cô nàng không cô đơn lẻ bóng.
Chu Du khoác tay anh chàng đội trưởng bảo vệ mới cua được, nhìn bà Nguyễn với đôi mắt trợn tròn.
“Chi Chi, bố cậu mẹ cậu với anh cậu, tới trường tụi mình đóng phim hào môn hả?”
“Sang chảnh quá luôn ấy chứ.” Nói xong, Chu Du nhìn sang Mạnh Vũ, bỗng thở dài, “Anh cậu đẹp trai xỉu, sao cậu không giới thiệu sớm xíu?”
Thi Kiệt lên tiếng trước cả Mạnh Thính Chi, lạnh lùng nói: “Em định làm gì mà giới thiệu sớm?”
Chu Du mím môi, chợt nhận ra mình lỡ lời, cô nàng chỉnh lại mũ tốt nghiệp, cười gượng gạo kéo Thi Kiệt sang một bên.
“Đâu có làm gì đâu, còn làm gì được chớ, thì chỉ….anh của Chi Chi rành về xe mà, hình như chiếc Volkswagen Beetle của em mua hớ rồi, biết nhau sớm đỡ mua hớ chứ sao, đi thôi đi thôi, em dẫn anh đi tham quan trường em.”
Mạnh Vũ cầm bó hoa đi đến, anh quan sát bó tulip trắng được gói đẹp đẽ trong tay Mạnh Thính Chi, ánh mắt ẩn ý.
“Ui, của ai đây, tặng sớm hơn nhà mình nữa?”
Trình Trạc vừa mới đến sân bay, hoa này được tặng ngay khi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, Mạnh Thính Chi rời khán phòng, Đặng Duệ mang đến tặng.
Mạnh Thính Chi cũng nhận hoa của Mạnh Vũ, mỗi tay ôm một bó.
Đầu tiên là dẫn người nhà đi tham quan trường học.
Hôm nay ở Trung tâm Triển lãm có buổi triển lãm tốt nghiệp, không chỉ có sinh viên thuộc chuyên ngành của Mạnh Thính Chi, mà nhiều bậc phụ huynh tuổi trung niên cũng dẫn theo con họ mặc đồ tốt nghiệp.
Mạnh Thính Chi và Chu Du đã đặt một thợ chụp ảnh ngành Nhiếp ảnh của đại học Tô mới tốt nghiệp hồi năm ngoái, tạm thời chưa biết kỹ thuật chụp thế nào, nhưng cực kỳ dẻo miệng, hướng dẫn Nguyễn Mỹ Vân cách tạo dáng, phân tích tư thế và khí chất một tràng dài, tâng bốc đến mức Nguyễn Mỹ Vân cười không khép miệng được.
Bữa trưa chọn ăn gần trường, Mạnh Vũ hào phóng mời, muốn đến Tương Kiều Cư.
Sắc mặt của Chu Du lập tức thay đổi, “Hả, đừng anh ơi, chỗ đó nổi tiếng cắt cổ ở khu trường em, em với bạn trai cũ ăn một bữa ở đó xong là chia……tay luôn.”
Âm cuối nhỏ hẳn, Chu Du ngượng ngùng quay sang nhìn người đàn ông cạnh mình, sắc mặc đã tối sầm.
“Sao em nói chia tay là vì tính cách không hợp nhau, em còn chuyện gì mà anh không biết không?”
Chu Du hít sâu một hơi, vội vã giải thích: “Thì….quan điểm tiêu dùng khác nhau, cũng là tính cách không hợp mà, em quên mặt anh ta từ lâu rồi, thật.”
Thi Kiệt không bị cô lừa: “Thật? Tháng trước em còn cho cậu ta mượn tiền đó?”
Chu Du nghe hỏi thì đầu óc trống rỗng, mặt ngơ ra, sao chuyện cô cho bạn trai cũ mượn tiền bị lộ ra thế?
“Chuyện đó…..”
“Bạn gái của anh ta muốn ph.á th.ai, em thấy tội nghiệp bạn gái của anh ta nên muốn giúp anh ta tìm bệnh viện tốt thôi, phụ nữ giúp đỡ nhau á mà.”
Thi Kiệt: “……”
“Phải đòi tiền lại.”
Chu Du cam đoan: “Em thề son sắt sẽ đòi lại, anh cứ yên tâm!”
Vào tiệm lẩu, đôi tình nhân đi trước vẫn còn lời qua lời lại, Nguyễn Mỹ Vân thu lại nụ cười hiền lành của bậc phụ huynh, quay sang bất mãn nhìn Mạnh Thính Chi cạnh mình, thấp giọng nói: “Con nhìn bạn trai của Tiểu Thần đi, bạn trai phải đi cùng cho bằng được kia kìa, con nhìn lại của con, đã bao lâu rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu hết.”
Mạnh Thính Chi không nói gì làm Nguyễn Mỹ Vân bực bội hơn, bà nghĩ sao nói vậy, lập tức phàn nàn một câu.
“Hai đứa gặp nhau ít xa nhau nhiều, thế nào cũng chia tay cho coi!”
Bỗng nhiên, cả bàn ăn yên tĩnh.
Mạnh Thính Chi cầm tách trà màu đen, vẫn là trà lúa mạch có hậu vị đắng chát ở Tương Kiều Cư, cô uống nhiều đến mức cả phần lưỡi đã đắng ngắt, không thể nuốt nổi nữa.
Mọi người trên bàn ăn im lặng, mắt đảo qua đảo lại giữa hai mẹ con, cũng không biết đã nói đến chuyện gì mà lại làm Nguyễn Mỹ Vân đột nhiên nói ra một câu tức tối như thế.
Cách tấm bình phong, chỉ có tiếng cười nói vui vẻ của bàn khác.
Một lúc lâu sau, Mạnh Thính Chi mới đáp lại, “Vốn dĩ là sẽ chia tay mà.”
Giọng cô bình tĩnh, nghe không giống như lời nói khi giận chút nào.
Chu Du sững sờ, rồi lập tức cười pha trò: “Bây giờ người trẻ tuổi bọn cháu yêu nhau là vậy đó cô, mở miệng là đòi chia tay chia chân hoài à.
Ôi đói quá, sao chưa lên món nữa ta? Để cháu giục họ, thật chứ cái quán cắt cổ này làm cháu bực chết đi được.”
Sau bữa trưa, Nguyễn Mỹ Vân và Mạnh Huy ra về, Mạnh Vũ cũng không ở lại lâu.
Đến chiều, trường không còn đông đúc như buổi sáng, người ít đi một nửa, nhưng đâu đâu cũng có thể nhìn thấy sinh viên nữ mặc đồ tốt nghiệp chỉnh lại tóc tai, chụp ảnh ở những kiến trúc ở đại học Tô để giữ làm kỷ niệm.
Vì sắp chia xa, vì có tình cảm, vì rất có thể sẽ không quay lại nữa, cho nên từng nhành hoa từng ngọn cây, từng dãy lầu từng nẻo đường, nơi nào cũng phải chụp lại, để dẫu sau này dù có quên, khi giở ảnh ra xem, cũng vẫn nhớ lại được mình từng ở đó.
Hoàng hôn buông xuống, trước hồ liễu của khoa Mỹ thuật chỉ còn lác đác vài bóng người.
Trình Trạc đến rất muộn, thợ chụp ảnh đã về, chỉ còn chiếc máy polaroid của Chu Du là còn dùng được.
Cô bạn tràn trề sức sống cả ngày hôm nay, còn đội trưởng bảo vệ đã mệt lả người vì bị cô nàng dắt đi từ đông sang tây.
Chu Du huơ huơ tay, ý bảo Mạnh Thính Chi và Trình Trạc đứng gần chút nữa.
Tiếng “tách” vang lên, màn hình dừng lại.
Trong ảnh, Mạnh Thính Chi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chạng vạng, cũng đang nhìn Trình Trạc.
“Quá đẹp! Hai người đẹp hết nước chấm luôn nha!” Chu Du lắc tay, rồi đưa bức ảnh to bằng lòng bàn tay cho Mạnh Thính Chi.
Giấy ảnh vẫn còn độ ấm.
Ảnh chụp nửa người, Mạnh Thính Chi nhìn Trình Trạc trong ảnh.
Túi quần tây hơi phồng lên.
Sau một cuộc họp dài, anh lên máy bay về nước, trên đường bận đọc tài liệu mới được dịch, cổ áo bị lệch sang một bên.
Rời sân bay lên xe, anh mới có thời gian nhìn lại quần áo của mình, cởi chiếc cà vạt nhăn nhúm, gấp lại và cất vào túi trước khi đến gặp Mạnh Thính Chi.
“Cho anh tấm này đó.”
Trình Trạc nhận lấy, có chút bất ngờ: “Em không giữ à?”
Ảnh là một loại kỷ niệm, bất cứ thứ gì có thể làm kỷ niệm đều sẽ mất đi.
Chu Du và Thi Kiệt về trước, Mạnh Thính Chi và Trình Trạc đi bộ từ khoa Mỹ thuật đến trung tâm triển lãm.
Đèn đường mờ nhạt sáng lên, hai người sánh bước bên nhau dưới bóng cây, nhiều người đi đường quay lại nhìn, nhưng không ai sẽ nhớ hình ảnh khi họ bên nhau.
“Trình Trạc, trước giờ anh chưa bao giờ nói dối em, anh nói anh chắc chắn đến dự lễ tốt nghiệp, anh đến thật rồi này.”
Trình Trạc không hiểu câu này lắm, anh đã hứa đến thì tất nhiên sẽ đến.
Đi hết hàng cây đó, nhìn thấy sinh viên năm hai tan học, giữa dòng người tấp nập, chỉ có hai người đang đi ngược dòng.
Mạnh Thính Chi dừng chân, Trình Trạc quay sang nhìn cô.
Cô mím môi, nở nụ cười hiểu thấu và dịu dàng, bỗng nói: “Anh quên tặng quà tốt nghiệp cho em rồi đúng không?”
Mưa to chợt đến, ba ngày liên tiếp.
Sau khi vào hè, Trình Trạc ăn không ngon, ngủ cũng không say giấc, nửa đêm choàng tỉnh, anh không mở đèn, nhìn chằm chằm tất cả đồ đạc trong không gian tối tăm, vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng.
Xung quanh lạnh lẽo.
Không nhớ rõ đã bao lâu Mạnh Thính Chi chưa đến khu căn hộ Chẩm Xuân, hoặc là cô có đến, nhưng trùng hợp là đã bỏ lỡ thời gian của nhau.
Giữa họ như một vở kịch câm, im hơi lặng tiếng đến lúc này, tự nhiên và không thể ngăn cản.
Mấy chồng “hộp bí mật” đã được cô mở ra hết, trong phòng thay đồ đầy những món quà do Wendy chọn, theo thẩm mỹ trang trí của cô, những chiếc túi có màu sắc khác nhau được sắp xếp rất có hệ thống, nhìn khéo léo và thoải mái lạ thường.
Mấy món đồ nhỏ được xếp thành hàng trên chiếc bàn thấp, làm phòng thay đồ có gam màu tối trở nên sống động hơn.
Tắm xong, Trình Trạc bước đến phía trước, nhặt một tờ giấy bị gió thổi bay xuống thảm nhung.
Giấy màu be ngả vàng, chữ viết tay bằng mực đen, có thể nhìn thấy nét bút thể Sấu Kim giữa các nếp gấp ngang dọc.
Anh đặt tờ giấy lên bàn, nhìn thấy trên bàn có một loạt ô màu đã bị tháo ra, mới nhận ra trên giấy là các bước và những lưu ý khi phục hồi màu nước.
Cạnh đó cũng có những nét thử màu đậm nhạt khác nhau.
Vẫn chưa phục hồi xong.
Đặt mọi thứ lại chỗ cũ, anh quay về phòng ngủ.
Đã lâu lắm rồi Trình Trạc không mơ thấy Thư Vãn Kính.
Đó là một giấc mơ về câu chuyện có thật trong thời niên thiếu của anh, bình hoa vỡ tan tành, khăn trải bàn lụa bị xé tả tơi, những người giúp việc co ro trong bếp không dám ra ngoài.
Thư Vãn Kính như lên cơn hưng cảm [2], lấy được cái gì là đập cái đó, mắng từ Trình Tĩnh Viễn đến Trình Trạc.
[2] Hưng cảm (狂躁症, Mania): là một trạng thái rối loạn tinh thần khiến người bệnh tràn đầy sinh lực một cách bất thường, cả về thể chất và tinh thần.
Người có hội chứng này thường hay cười, nói, hát hò nhưng bỗng chốc có thể trở nên cáu gắt, kích động, không tự kiềm chế được.
“Sau này mày đừng lấy vợ làm khổ người ta, đừng để vợ mày nhận được một đống ảnh chồng và ả đàn bà khác làm chuyện đồi bại ngay trong ngày đẻ! Mày nghe chưa!”
Trình Trạc mười bốn tuổi đứng đó, trên gò má có một vết đỏ do bị dĩa ăn xẹt qua, người giúp việc sợ hãi lén gọi điện thoại sang nhà ông cụ, chợt nghe thấy Thư Vãn Kính rống lên.
“Cô làm gì! Muốn nói tôi điên nữa đúng không?”
“Tôi không điên! Trình Tĩnh Viễn mới bị điên! Tại sao anh ta lấy tôi, tại sao lừa tôi, tại sao ai cũng lừa tôi?”
Bà xông đến túm lấy áo của Trình Trạc, hai mắt đỏ hoe, chất vấn: “Mày cũng lừa tao đúng không! Sao mày nói bố mày về mà? Anh ta đâu? Tao hỏi mày bố mày đâu rồi!”
Trong cảnh tượng như một trò hề đó, chỉ có chàng thiếu niên bình tĩnh đến mức hờ hững, cất giọng điệu cố gắng xoa dịu.
“Bố không nghe điện thoại, chắc là….”
Thư Vãn Kính lạnh lùng ngắt lời cậu, vẻ ngoài tương tự Trình Tĩnh Viễn trước mặt làm bà căm hận và chướng mắt như đang nhìn thấy Trình Tĩnh Viễn, một tiếng tát vang lên.
“Mày lại lừa tao!”
Trình Trạc nghiêng mặt sang bên, nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp của cậu nhóc thậm chí còn kiên quyết hơn cả lời thề, “Con không lừa mẹ, không bao giờ.”
Khi mở ra lần nữa, đôi mắt cậu như mặt hồ phủ đầy sương lạnh, khàn giọng thuyết phục:
“Mẹ ly hôn với ông ấy đi.”
Thư Vãn Kính như bị chọc trúng chỗ đau, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, bà gào to: “Không thể! Không đời nào! Tao sẽ không bao giờ thành toàn cho anh ta! Trừ khi tao chết!”
Không có cảm giác như bức tường cao lập tức sụp đổ.
Vì trong thế giới của anh, tất cả tình cảm dường như lúc nào cũng đã sụp đổ, thậm chí anh còn nghe cái tên Triệu Thù – một diễn viên nữ mà Trình Tĩnh Viễn từng hẹn hò từ trước khi ông kết hôn – từ miệng của những người vợ của chú bác mình.
Ban đầu anh rất thờ ơ hờ hững.
Triệu Thù ra mắt công chúng với tư cách là người mẫu Hồng Kông từ năm mười bảy mười tám tuổi, sau đó chuyển sang đóng phim, từ nàng tiểu hoa tình đầu cho đến tam nương liều mạng [3], tổng tài nữ cá tính, rồi đến nữ hoàng phòng vé im hơi lặng tiếng nhiều năm như hiện tại.
[3] Tam nương liều mạng (拼命三娘): cụm này dùng để chỉ kiểu phụ nữ đặt sự nghiệp lên hàng đầu, có khối lượng công việc cực nhiều.
Ra mắt công chúng đã hai mươi năm, chưa bao giờ thiếu biệt danh, thời kỳ đầu cũng có scandal, nhưng sau khi có quan hệ với Trình Tĩnh Viễn thì không ai nhắc lại nữa.
Lần đó, Thư Vãn Kính quậy một trận tanh bành ở nhà họ Trình.
Vào mỗi dịp lễ tụ tập ở nhà ông cụ, Thư Vãn Kính sợ gặp người nhà họ Trình, sợ nghe thấy những lời an ủi giả tạo xát muối vào vết thương của mình, cho nên lần nào cũng vắng mặt.
Các bác các thím ngồi uống trà chiều với nhau trong phòng khách, hễ nhắc đến Thư Vãn Kính là cau mày thở dài, nói chuyện này có gì đâu mà phải làm cho to lên, phụ nữ làm nghệ thuật dễ đa sầu đa cảm quá, không biết giữ thể diện.
Như thể phải mắt nhắm mắt mở, cho dù mấy năm liền không chung chăn gối với chồng, nhưng vẫn có thể tay trong tay diễn cảnh vợ chồng thân thiết ở nơi công cộng như họ, mới chính là những gì vợ chính nên làm để giữ thể diện.
Sau này, họ không nói Thư Vãn Kính không biết giữ thể diện nữa.
Giọng điệu càng thêm phần khó hiểu, chỉ im lặng chỉ vào huyệt thái dương, thì thầm: “Bảo đảm ở đây bị k1ch thích.”
Sau năm lần bảy lượt như thế, thậm chí Trình Trạc cũng được đưa về sống cùng với ông nội, vào ngày chuyển đồ, màu trời sáng sớm xám xịt, hai chiếc xe chuyên dụng đậu trước cửa nhà.
Thư Vãn Kính không cho người của nhà ông cụ vào trong, bà cay nghiệt bất chấp tốt xấu, nặng lời với tất cả mọi người trong nhà họ Trình.
Trình Trạc mang hai chiếc vali của mình xuống lầu.
Thư Vãn Kính mở nút chai rượu, tay lắc nhẹ nửa chai Miltonduff còn lại, Trình Trạc chần chừ muốn nói gì đó, nhưng bà đi ngang qua mà chẳng nhìn cậu lấy một lần.
Khi Trình Trạc đi đến cửa, bà bỗng đá đổ chai dầu thông, màu đục lan ra trên tấm toan vẽ, gió lùa vào nhà như thanh kiếm sắc lướt qua, mùi hắc cực kỳ khó chịu.
Chàng trai nín thở một lúc, hai người giúp việc của nhà ông cụ đứng ngoài cổng vội vàng chạy tới đón, bảo cậu nhanh chóng lên xe như kéo cậu ra khỏi bể khổ, rồi nói đi nói lại chuyện mấy hôm nay ông cụ đã lo lắng cho cậu nhiều thế nào.
Mấy ngày sau, Trình Trạc nhận được một cuộc điện thoại sau khi tan học.
Trong điện thoại, Thư Vãn Kính như biến thành một người hoàn toàn khác, lắp bắp, khóc nức nở nói: “Tiểu Trạc, mẹ thật sự đáng ghét lắm hả con?”
Rốt cuộc Trình Trạc kiên nhẫn đến mức nào?
Đã giẫm lên vết xe đổ thêm bao nhiêu lần, ông nội mới giận đến mức không bao giờ cho cậu quay về đó nữa?
Dù có là bất kỳ ai, khi đột ngột biến mất khỏi thế giới này, cũng đủ khiến những người xung quanh phải bàng hoàng, huống hồ cái chết của Thư Vãn Kính đến quá đỗi bất ngờ.
Khi các bác các thím đoán rằng có lẽ là vì khi không thể cầm cự được nữa, Thư Vãn Kính phải vật lộn với cả người đầy gai góc.
Tát Triệu Thù, xem thường Trình Tĩnh Viễn, bất kể là chuyện làm người khác chán ghét hay mất mặt hơn nữa thì bà cũng làm được, nhà họ Trình phải làm mọi cách để giấu nhẹm tin tức.
Vất vả để mọi chuyện êm xuôi, thậm chí mấy bà vợ của các bác các chú cũng bắt đầu giả vờ hài lòng, e là cô họa sĩ này đã thật sự học được làm thành bà Trình rồi.
Nhưng bà không làm nữa.
Từ bức thư tuyệt mệnh, có thể thấy được khi đó Thư Vãn Kính đã tỉnh táo đến mức nào.
Bà viết:
“Có lẽ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, sẽ tha thứ cho tất cả những điều dối trá, dù sao thì đời người rất dài, nhưng vì đời người thật sự quá dài, mười năm hai mươi năm sau, tôi sợ có một ngày chính tôi cũng sẽ quên mất nỗi đau này, còn những người tổn thương tôi rồi sẽ được tha thứ, tôi không muốn tha thứ.”
Tin tức đến tai nhà họ Thư là vào đêm khuya, anh trai của Thư Vãn Kính sửng sốt một lúc, giọng nói buồn ngủ bực bội nói: “Sao lại vào ngay lúc này chứ!”
Đó là khi nào?
Bất động sản Hoàn Năng do hai nhà họ Trình và Thư nắm giữ sắp ra mắt thị trường, biết bao nhiêu người đang dòm ngó, ngay lúc này chỉ cần có thay đổi dù nhỏ nhất cũng sẽ tạo ra biến động cực lớn khó lường, huống hồ còn là vợ của CEO công ty đột nhiên qua đời, nguyên nhân còn là tự tử.
Vì thể diện của gia đình quyền quý, vì lợi ích tuyệt đối trước mắt, ngay cả thời kỳ để tang cũng phải giấu giếm, phải thay đổi.
Chàng thiếu niên quá đỗi bàng hoàng chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó.
Cậu im lặng đến mức như thể bị bệnh, tất cả những gì có thể làm có lẽ chỉ là cầm một bó hoa hồng trắng có gai, chẳng nói chẳng rằng, ném thẳng vào mặt người đàn ông đang đang đau đớn tiếc thương cho em gái đã khuất.
Nghiến răng, giọng nói như mưa lạnh trút dưới mái hiên.
“Ông nói ít lại thì tốt hơn đấy!”
Sự mất kiểm soát của cậu nhanh chóng được hiểu là kích động vì cái chết của mẹ, được truyền ra ngoài mà không tạo ra bất kỳ sóng gợn nào.
Một lúc sau, khách khứa bớt dần.
Trình Tĩnh Viễn bảo người gọi chàng thiếu niên trong bộ đồ đen đến, trong mắt Trình Tĩnh Viễn, đứa con trai chảy dòng máu nhà họ Trình này của ông trưởng thành sớm, thông minh và hiểu sự đời.
Ông không giấu được vẻ thất vọng, nói: “Con lạnh nhạt với mẹ con quá đó, đó là cậu ruột của con! Mẹ con mới mất mà con coi thường mặt mũi anh ta như thế, ông ngoại con sẽ nghĩ thế nào đây?”
Đó mà là cậu ruột ư?
Trình Trạc chỉ nở nụ cười lạnh như băng.
Hai năm sau khi Thư Vãn Kính qua đời, Trình Trạc bị thương trong lúc đi du lịch ngoại khóa với trường số 14, không biết người phụ nữ nào trong nhà khởi xướng, nói rằng nơi Thư Vãn Kính từng ở rất xui xẻo, Trình Trạc không thể cứ về đó mãi, chắc là đã bị thứ dơ bẩn nào đó ám nên mới vô duyên vô cớ bị thương.
Sau khi Trình Trạc lành thương, căn biệt thự đó bị niêm phong.
Ngay cả Trình Trạc cũng không được vào.
Trình Trạc bắt đầu học hút thuốc, chơi với đám thanh niên nổi loạn tuổi dậy thì, mọi người cùng hút thuốc, tán gái, cười đùa chửi rủa nhau.
Không biết trong một lúc thất thần nào đó, ngón tay nóng rát vì chạm trúng đầu thuốc lá, cậu im lặng dập tắt thuốc, ngẩng đầu nhìn đám bạn đang cười đùa suồng sã.
Cậu hờ hững nhìn thế giới quanh mình đang biến đổi nhanh chóng đến mức vặn vẹo.
Tại sao chẳng hề thấy thích thú?
Lúc mới đến Mỹ, Trình Trạc sống sa đọa, lang thang khắp chốn nơi xứ người, chỉ cảm thấy bản thân mình không nên tỉnh táo và lành lặn thế này, mình đã bị bệnh quá lâu, lẽ ra phải có một phần cơ thể đã bị thối rữa mới đúng.
Xuân hè ở Trung Tây Hoa Kỳ có rất nhiều lốc xoáy, tháng 6, anh lái xe đến Kansas để dự sinh nhật một người bạn, những đám mây dông xuất hiện sau cơn gió lốc che lấp bầu trời, như thể cảnh tận thế trong phim thảm họa đang thật sự diễn ra trước kính chắn gió của anh.
Anh lấy điện thoại ra, sóng yếu đến mức gần như sắp biến mất.
Radio đang phát nhạc rock tự động chuyển sang kênh thời tiết, MC nữ khẩn cấp thông báo về tình hình nguy hiểm đang xảy ra ở bang Kansas.
Anh tắt radio, nhìn về phía trước, nhấn ga hết cỡ.
Hai ngày sau, anh khui nắp lon bia, xem bản tin đang chiếu lại trên chiếc TV lớn trong phòng khách.
Trận lốc xoáy đó khiến 15 người tử vong.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là mưa như trút nước, cây cối xanh mướt cao lớn đung đưa mạnh, liên tục đập vào cửa kính.
Bọt bia chen lấn nhau ùa ra từ miệng lon nhôm, anh để mặc hơi lạnh thấm vào đường chỉ tay.
Đột nhiên, anh nhớ đến lúc mình rồi khỏi Tô Thành, hình như cũng là vào tháng 6, miền nam cũng mưa nhiều vào tháng 6, nhưng thời tiết ở Tô Thành ôn hòa, anh hiếm khi thấy có sấm sét.
Biết bao lần trú mưa dưới mái hiên trường cấp ba.
Mặc dù đã gọi điện thoại, tài xế sẽ mang dù đến đón, nhưng anh cứ thích thừ người lãng phí thời gian dưới màn mưa, như bị mắc kẹt lại đó.
Từ Cách từ phía sau đến khoác vai anh, bảo anh nhìn vào thư viện kế bên.
“Mấy cô nàng đó ngốc ghê, lẽ ra không nên túm tụm lại trú mưa với anh, mà là phải dũng cảm lấy dù trong cặp ra, xong rồi hỏi anh có muốn đi cùng không? Haiz, ngốc thế chứ.”
Từ Cách cười hì hì.
Mưa rơi lộp độp, tiếng chuông gió lanh lảnh của hiệu sách vang lên, một cô gái cao gầy trắng trẻo đeo cặp mới bước chân ra ngoài, chợt bị bạn cùng lớp hớn hở gọi lại.
“Mạnh Thính Chi! Cậu có dù hả? Cậu cho mình đi ké một đoạn với được không?”
Cô gái đó siết lấy cán dù, do dự trong chốc lát, rồi hiền lành nói được chứ.
Hai cô gái nhỏ chui đầu dưới chiếc ô chẳng cản được mưa gió, dẫm chân vào vũng nước nhỏ dưới bậc thềm.
Trình Trạc ngẩng đầu, sắc trời tối dần, mưa cũng chưa ngớt.
Cho đến khi anh muốn thoát ra khỏi cuộc sống du học sa đọa và buông thả này, anh không chỉ nghiện thuốc lá mà còn nghiện rượu nhẹ, đứng dưới nắng, đôi mắt mệt mỏi nhẹ nâng, không biết phần nào đã mục nát.
Cho đến khi sắc trời hơi hừng sáng, Trình Trạc vẫn không ngủ được, đầu óc trống rỗng, có vô số suy nghĩ lộn xộn.
Làm vệ sinh xong, anh vừa xuống cầu thang vừa gọi điện thoại.
“Sắp xếp lại tất cả bất động sản của tôi ở gần khu nghệ thuật Tô Thành, mấy ngày tới anh đi xem có xe nào tốt, tốt nhất là có hàng sẵn, giá cả không quan trọng, chọn một chiếc hợp cho nữ chạy.”
Đặng Duệ ở bên kia đáp lời.
Đi đến cửa, Trình Trạc nhìn sắc trời mịt mờ.
Sương mù dày đặc như trời đang mưa, chợt nhớ đến người nào đó, khuôn mặt với đường nét mềm mại, thêm chút yên tĩnh, thêm chút xinh đẹp.
Đặng Duệ đang định hỏi là mua xe cho ai để dễ chọn kiểu xe và màu xe, chợt nghe thấy giọng nói nhẹ hẳn đi của Trình Trạc.
“Màu trắng là được.”
Đặng Duệ nghĩ lại, không cần hỏi cũng biết là ai.
Trước khi đến buổi triển lãm ở câu lạc bộ nghệ thuật, Trình Trạc đã gặp Trình Tĩnh Viễn.
Trước mộ của Thư Vãn Kính.
Làm theo như trong thư tuyệt mệnh của bà, bia mộ sạch sẽ, không có ảnh của khuôn mặt mà bà cho là đáng ghét, cũng không phải là vợ của ai.
Chỉ là chính bà.
Hai cha con mỗi người cầm một chiếc ô, mỗi người cầm một bó lay ơn nở tốt tươi rực rỡ, im lặng đứng đó, cùng là dáng vẻ kiêu ngạo không thể quật ngã.
“Trước giờ những gì ông làm rất đáng ghét, nhưng ông không hay biết.”
Trình Tĩnh Viễn đến muộn hơn, hai cha con chưa gặp mặt nhau suốt một năm nay bất thình lình gặp nhau ở một nơi thế này.
Ông mặc bộ vest chỉnh tề, giống một quý ông có gu thẩm mỹ xuất sắc, đặt hoa xuống trước, rồi mới đứng dậy nói: “Khi nào con đến được vị trí của bố, con sẽ hiểu, rất nhiều chuyện không làm khác được.”
“Không làm khác được?” Trình Trạc cười lạnh: “Trước giờ tôi vẫn tò mò, mấy năm nay mặt ông phải dày đến mức nào mới có thể mang hoa bà ấy thích đến thăm bà ấy, hóa ra là bốn chữ đó giúp ông không thấy thẹn với lòng.”
“Tôi hối hận.” Trình Trạc bình thản nói.
Trình Tĩnh Viễn nhếch khóe môi một cách miễn cưỡng, mặt nạ được đeo quá lâu sẽ tự in hằn vào mặt, như thể mọi cảm xúc tầm thường không còn ảnh hưởng đến ông nữa.
“Tôi hối hận vì năm lớp 12 trong một lần tức giận đã làm mất đứa con của Triệu Thù, nếu đứa trẻ đó được sinh ra, có lẽ ông sẽ cưới bà ta, có lẽ vào lúc này, ông sẽ không có những ảo tưởng thiếu thực tế về tôi, cả nhà các người có vợ chồng hòa thuận, có con nối nghiệp cha.”
Trình Trạc cười mỉa mai: “Tốt biết bao.”
Ánh mắt thâm trầm của Trình Tĩnh Viễn chuyển sang nhìn anh, trong giọng nói nặng nề không thiếu ý cảnh cáo, “Trình Trạc!”
Ông nhìn chằm chằm vào bia mộ, lửa giận đột nhiên bùng lên như muốn phá nát chiếc mặt nạ đó, “Ở đây là trước mộ của mẹ anh, anh có biết bản thân đang nói gì không!”
Trình Trạc nhìn lại với ánh mắt chẳng để tâm, sự thờ ơ vô cảm đó khiến cơn giận của Trình Tĩnh Viễn có phần vô nghĩa.
“Đừng nói là ở trước mộ của bà ấy, cho dù bây giờ bà ấy còn sống đứng ở đây, nghe được mấy câu đó thì có làm sao? Bà ấy không quan tâm từ lâu rồi, bây giờ ông tỏ ra áy náy, ông có thấy thừa thãi không?”
Nói xong, Trình Trạc cúi người, đặt bó hoa trong tay xuống mặt đá ẩm ướt, rồi vô cảm xoay người đi, mở chiếc dù đen, biến mất trong màn mưa mịt mờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT