Editor: SQ
_____________________
Có người nói không phải đóng cửa, mà là không bao giờ mở cửa nữa
Trước mặt như thể có một cơn bụi trắng ập đến, thần kinh run rẩy, Mạnh Thính Chi tưởng rằng mình bị ảo giác.
Lặng thinh, rồi hỏi lần nữa.
Trình Trạc trả lời, giọng nói đều đều như đường nhịp tim thẳng băng.
“…….T.ự t.ử.”
Chu Du ra khỏi phòng, nhìn thấy Mạnh Thính Chi cúi gập người, loạng choạng như đang ngồi xổm hay quỳ xuống trước ghế sofa, cô bạn vội vàng chạy đến đỡ Mạnh Thính Chi, rồi thấy điện thoại của bạn mình cũng nằm trên thảm nên lượm lên giúp.
“Sao vậy Chi Chi, đau bụng hả?”
Giọng nói của Chu Du cứ như đến từ một thế giới khác, bị ngăn cách bởi một lớp màng xám, từng con chữ chầm chậm đánh úp, Mạnh Thính Chi chỉ bần thần nhìn Chu Du, một lúc lâu sau mới có phản ứng, lúc này ánh mắt mới bắt đầu có chút động tĩnh, im lặng lắc đầu.
Chu Du càng lo lắng hơn.
Cô bạn rót một ly nước ấm đặt vào tay của Mạnh Thính Chi, ngồi xổm xuống trước mặt Mạnh Thính Chi, nắm lấy tay bạn mình.

Sự việc ở đại học Tô vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, hai hôm trước cô và Mạnh Thính Chi đến trường nộp giấy tờ cho lễ tốt nghiệp, sau khi ra khỏi phòng in, trên đường đi có nhiều người nhìn Mạnh Thính Chi như nhìn thấy người nổi tiếng nào đó, họ quay sang thì thầm với người đi cùng với mọi biểu cảm khác nhau.
Có vài lời chua ngoa nghe cực kỳ khó chịu.
Chu Du muốn nhào đến đó, nhưng Mạnh Thính Chi cản cô lại, lắc đầu nói không sao cả.
Nhưng Chu Du biết, sao có thể không sao chứ, một người đã sống khiêm tốn không tranh giành suốt bốn năm đại học, bỗng nhiên phải đứng đầu ngọn gió, có là ai chăng nữa cũng không thể nào thấy dễ chịu.
Điều đáng ghê tởm của những lời đồn đại là dù bạn có mở mười cái miệng để giải thích thì cũng không thể nào hoàn toàn lắng xuống, bởi vì bản chất của việc cố ý bôi xấu không phải để nghe giải thích, mà là mong rằng bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi những tai tiếng đó.
Chu Du hỏi: “Có đứa ngu nào nói tào lao nữa đúng không? Ở đâu? Mình chửi chết nó!”
Hơi nước từ ly nước bốc lên, hơi ấm chầm chậm men theo đường lòng bàn tay, Mạnh Thính Chi vẫn lắc đầu, vẻ ngoài yếu ớt chật vật, cô cúi đầu nói: “Không phải, mình không để ý đến chuyện đó nữa rồi….Mới nghe được một tin, một người bạn…..”
Giọng cô nghẹn lại ở đây.
Có chút run rẩy không kìm chế được, sau khi bình tĩnh lại, lúc ngước mắt lên, nước mắt dưới hàng mi trực tiếp lăn dài, một giọt trong veo rơi xuống ly thủy tinh rồi vỡ tan.
“Mình cũng không biết tụi mình có được tính là bạn bè không, thật ra, mình chẳng biết gì về chị ấy, cũng chưa từng quan tâm đ ến chị ấy, nhưng chị ấy rất tốt với mình, còn từng cho mình mượn áo choàng, đến bây giờ mình vẫn chưa có cơ hội trả cho chị ấy.”

“Mình không ngờ, không còn cơ hội trả nữa.”
Giữa tháng Năm.

Chỉ có những cơn gió đêm vẫn chưa chịu tạm biệt mùa hè, cửa kính xe dày đặc nước mưa ngăn cách với đường phố dưới ánh đèn neon, giọng nói buồn ngủ của người phát thanh giao thông đang phân tích sự sụt giảm đáng kinh ngạc của một mẫu xe phổ biến nào đó.
Những thứ hào nhoáng, chưa bao giờ muốn mà có được.

“Người đẹp, cô đến phố in trước quảng trường Bảo Đại đúng không?”
Giọng nói của tài xế taxi đột ngột vang lên, Mạnh Thính Chi đang kiểm tra số liệu ngẩng đầu nhìn, trời đã hết mưa, cô đáp lại, ấn cửa kính xe xuống.

Cơn gió nồm ẩm tràn vào.
Cô vuốt lại tóc mái rối tung trước trán, đúng lúc tài xế quẹo ở đèn giao thông rồi đi thẳng vào đường Kim Lâm, cổng vào của câu lạc bộ Bách Tân mang đậm phong cách vintage bất thình lình ập vào tầm nhìn.
Chỉ còn ngọn đèn tịch mịch.
Quán đóng cửa đã được nửa tháng, kể từ khi biết tin Tiết Diệu qua đời, câu lạc bộ Bách Tân vẫn luôn trong trạng thái đóng cửa, có người nói Tiết Diệu chỉ là chủ trá hình thôi, còn đứng sau lưng bỏ của không cần tiền chảy vào túi nữa à?
Có người nói không phải đóng cửa, mà là không bao giờ mở cửa nữa.
Giai nhân đã đi, câu lạc bộ Bách Tân sẽ không bao giờ được như ngày xưa.
Bà chủ thích mặc sườn xám, với mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười cũng ngập tràn quyến rũ kia, từng là biểu tượng độc nhất của câu lạc bộ Bách Tân, lời đồn đại nhiều vô số, càng không rõ càng thêm khó quên.

Có người nhớ đến một sự việc đầu năm.
Bà chủ đã không xuất hiện suốt cả tháng bất ngờ đứng dưới mái vòm hoa văn màu của câu lạc bộ Bách Tân, khoác trên mình bộ sườn xám nhung màu đen vừa khít dáng người thướt tha, trông nhợt nhạt nhưng vẫn toát ra vẻ quyến rũ rất tự nhiên.
Nghe cô ấy trò chuyện với khách, mới biết được là chồng cô đã qua đời.

Xinh đẹp và quyến rũ, cô sinh ra đã thích hợp để cười, dù hờ hững cũng vẫn thu hút ánh nhìn.
Những người trước đây từng thầm giễu cợt cô rằng có chồng mà vẫn dạo chơi nơi trai gái, chắc không sạch sẽ từ lâu, khi biết tin Tiết Diệu mất vì từ tự thì lần lượt thay đổi sắc mặt, thở dài ngao ngán như thật, than rằng một đại mỹ nhân trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi buồn này thật sự rất nặng tình với người chồng đã qua đời.

Con người thích xem những tiết mục yêu không hối hận này nhất.
Chuyện này càng truyền càng như thật, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt chồng của Tiết Diệu, mà đã đinh ninh rằng bà chủ đã đi theo người chồng đã khuất của mình.
Hồng nhan bạc mệnh, mới có được một lời khen.
Mạnh Thính Chi nhớ đến chiếc vòng tay bằng ngọc bích mà Tiết Diệu đeo, ngọc màu xanh trắng, chất lượng trung bình, có lẽ đã rất cũ, nhưng chiếc vòng vẫn được giữ gìn sáng bóng.

Tiết Diệu rất thích chạm vào một vết nứt sẫm màu trên chiếc vòng đó.
Khi được người khác hỏi, chị ấy chỉ cười nói: “Nứt lâu lắm rồi, thử nhiều cách mà không đẹp như ban đầu được.”
Mạnh Thính Chi nhớ lần đầu đến câu lạc bộ Bách Tân, cô lạc lõng trong tiệc sinh nhật của Trình Trạc, khi gió lùa qua cửa sổ, Tiết Diệu ân cần đến hỏi cô có phải lần đầu đến nên không thích ứng không.
Lúc đầu, để hòa nhập với thế giới của Trình Trạc, cô đã quá đỗi vụng về và tốn sức.
Tựa người vào cửa sổ hành lang hóng gió, mái tóc dài quyến rũ của Tiết Diệu phe phẩy bên tai, Tiết Diệu hỏi mượn bật lửa của cô, rồi tốt bụng cho cô một lời chân thành.
“Phụ nữ ấy, yêu một người đàn ông thì không sao, nhưng nếu bắt đầu nhẫn nhịn vì một người đàn ông, vậy thì đó là chịu khổ.”
Mạnh Thính Chi hé môi, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Tiết Diệu phả ra một làn khói trắng xám uốn lượn, môi nở nụ cười, nói: “Tình yêu làm mất hết lý trí, nhưng cam tâm tình nguyện mà ha?”
Một người tỉnh táo và thấu đời đến thế, sao lại tự sát chứ?
Xe đã dừng ở phố in, Mạnh Thính Chi trả thêm tiền để nhờ tài xế ở lại đợi mình, cô vào lấy hộp quà được đặt làm thêm.
Triển lãm hồi ức của Thư Vãn Kính không bán vé, hôm khai mạc triển lãm, người tham dự phải mang theo thư mời đến xem triển lãm.
Sáng nay kiểm tra lần cuối cùng mới phát hiện ra thiếu mười mấy hộp quà, cô lập tức liên lạc với bên cung cấp để in thêm, vẫn giữ nguyên như bản gốc.
Chiều tối nhận được điện thoại, những người khác ở phòng tranh đang bận, vậy là một mình Mạnh Thính Chi đến lấy, đồ khá nhiều, chất đầy nửa cốp xe.
Về phòng tranh giải quyết xong mọi việc, đèn bàn đã tắt gần hết.

Cô xoa giữa mày, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Trình Trạc, nhưng nhớ đến chiều nay lúc mưa có gọi cho anh, mãi không có ai bắt máy.

Chắc là đang bận.
Nghĩ vậy, Mạnh Thính Chi không còn hứng nói chuyện.
Không cần phải nhắc anh trời đang mưa, xung quanh anh có rất nhiều người, sẽ không để anh phải mắc mưa, khi đó cô lo lắng, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật sự dư thừa.
Nước đọng trên đất ngoài phòng tranh vẫn chưa khô, ánh sáng trắng từ đèn đường rọi xuống, lấp lánh, trông như một vầng trăng nhỏ.
Ai đó dẫm vào vũng nước cạn, vầng sáng rung chuyển.
Giọng nói cũng vang lên theo.
“Trễ vậy mà vẫn chưa về? Bây giờ không dễ bắt taxi đâu phải không?”
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu, nhìn thấy người chàng trai đi ra từ phòng gốm, trên tạp dề da màu nâu vẫn còn dính ít bùn, đeo cặp kính gọng mỏng, mỉm cười hiền lành.
“Đàn anh cũng chưa về, hôm nay cũng tăng ca hả anh?”

Hứa Minh Trạch đi đến chỗ rửa tay, tiếng nước ào ào, anh cúi người trả lời: “Không có, làm chuyện riêng thôi.

À phải, năm ngoái em có dùng máy đóng sách mini để đóng một quyển tập tranh nhỏ phải không, có khách hàng muốn xem mẫu, hôm nay anh cũng làm thử nhưng không làm được, nếu ngày mai em rảnh, có tiện chỉ anh không?”
Mạnh Thính Chi gật đầu, “Dạ, được chứ.”
Máy đóng gáy sách đó không phức tạp, nhưng vì máy đó vừa nhỏ vừa là đồ cổ hàng secondhand, nhiều nút bấm đã mất chữ, không dễ dùng cho lắm.
Hứa Minh Trạch rửa tay xong, vẫy nước, “Em chờ anh chút, hôm nay em không chạy xe đến, để anh chở em về.”
Mạnh Thính Chi không từ chối được, đúng lúc có một đàn chị muốn quá giang xe, vậy là cô lên xe cùng, trên xe còn nói đến lễ tốt nghiệp sắp tới của cô.

Chỉ cần nói chuyện là thời gian trôi qua rất nhanh, vừa nói đến chuyện lễ tốt nghiệp ở khoa Mỹ thuật 800 năm chưa từng thay đổi, xe đã dừng trước quảng trường Văn Nhân.
“Ở đây phải không?” Hứa Minh Trạch hỏi.
“Dạ.” Mạnh Thính Chi đeo túi xuống xe, nói cảm ơn, vẫy tay nói đi đường cẩn thận, rồi đóng cửa xe lại.
Bây giờ đã qua giờ tan học của tiết tự học buổi tối từ lâu, trên phố dài chỉ còn lác đác vài học sinh mặc đồng phục trường số 14, như đang cố tình về muộn, thiếu niên thiếu nữ nắm tay nhau, cười đùa suốt dọc đường.
Mạnh Thính Chi hơi đói, định đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn.
Trong gió đêm thoang thoảng mùi khói thuốc quen thuộc, cô vô thức quay đầu nhìn, đôi mắt khựng lại, giọng nói mềm mại.
“Anh……”
Người đàn ông dựa vào đèn đường, bên môi có ánh cam đỏ, anh bước sang đây, tay dập tắt thuốc.

Khi đi đến trước mặt cô, mùi khói thuốc đã tan dần, đã biến thành một bóng dáng rõ ràng.
“Anh gì?”
Mạnh Thính Chi nhìn anh hồi lâu, chỉ cảm thấy mắt mình dần nóng lên, một lúc sau mới nói được một câu hoàn chỉnh, “Anh ốm đi đúng không đó?”
Năm ngoái, cũng vào thời điểm này.
Anh cũng mặc chiếc áo sơ mi trắng mềm và mỏng, đến khoa Mỹ thuật xem triển lãm, một năm thoáng chốc trôi qua, so với người trước mắt, thời gian đã xóa nhòa vài thứ.
“Mùa hè ăn không thấy ngon, thói quen thôi.”
Đã lâu Mạnh Thính Chi không nhìn kỹ anh, ánh mắt như ngòi bút miêu tả ước lượng từng chút một.

Cuộc hôn nhân giữa Hạ Hiếu Tranh và Trình Thư Dư bị hủy bỏ, nhà họ Trình đảo lộn, anh cũng sẽ bị cuốn vào những chuyện đó, không ai có thể tránh khỏi.
Những chuyện này, anh không kể, Mạnh Thính Chi cũng biết.
Cô ngắm nhìn môi anh, vì hút thuốc thường xuyên nên hơi khô, hồng nhạt, mềm mại, bỗng cô cũng cảm nhận được vị đắng, cổ họng hơi khó chịu, vẫn khăng khăng nói: “Ốm lại thật mà.”
“Em ôm thử xem sao.”
Trình Trạc để cô ôm mình, cánh tay vòng qua, vừa cúi đầu là ngửi được hương hoa cam tươi mát trên tóc cô.

“Anh thấy em muốn ôm anh thì có, ốm lại thật hả?”
Mạnh Thính Chi vòng tay qua eo anh, dụi vào nói: “Ốm thật mà.”
Nét mặt của Trình Trạc giãn ra, anh cong khóe môi, lộ ra nụ cười thoải mái và biếng nhác, véo nhẹ gáy cô, anh cúi đầu nói: “Hôm trước nói người nhà em muốn gặp anh phải không? Tuần này anh rảnh, lúc đó…..”
Sau khi hoảng hốt, Mạnh Thính Chi thả lỏng tay, vẻ mặt không được tự nhiên, cô đột ngột ngắt lời anh: “Anh không cần phải để ý đến tất cả những gì em nói với anh đâu, chỉ là em không biết phải nói gì với anh, nói linh tinh vậy thôi, anh….anh không cần….không cần đột nhiên để ý vậy đâu.”
Câu từ lắp bắp, Trình Trạc nhìn cô.
“Anh có thời gian.”
Mạnh Thính Chi siết dây túi xách, khớp xương hơi trắng lên trong bóng tối.

Một chiếc xe từ phía sau chạy ngang qua, giọng cô nhẹ hẫng, cũng giống như đã bị thứ gì đó nghiền qua một lần.
“Không phải về thời gian, mà là…..sau này, không tiện giải thích……”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Trình Trạc hiểu ngay lập tức, đôi mắt đen láy nhìn ngọn đèn ở đình Tú Sơn đằng xa.
Cô đơn và chói mắt.
Có ai không ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng nào có ai thoả mãn được ai, anh không nhìn nữa, cũng không hỏi gì nữa.
Bàn tay đút trong túi quần chạm đến một món đồ kim loại nào đó, chợt nhớ đến cuộc gọi của Mạnh Thính Chi hồi chiều nay.
Không phải anh không rảnh để nghe.
Điện thoại vẫn vang mãi, những giọt mưa rơi xuống màn hình điện thoại, anh chỉ không biết phải nghe máy thế nào.
Trình Thư Du đang sống dở chết dở ở nhà, từ lúc bước ra khỏi phòng khách, cả người Trình Trạc đầy áp lực, ngay cả những người giúp việc đi trên hành lang cũng khúm núm tránh anh, không dám nhìn dù chỉ một lần.
Anh phải đi đâu đây?
Màn mưa như ngục tù, chỉ cần bước ra nửa bước là sẽ ướt sũng.
Điện thoại đang vang, hồi lâu sau chỉ có bà vú vội vàng mở dù cho anh, đau lòng hỏi anh: “Sao đứng đây vậy con? Mau vào trong đứng.”
Anh đưa tay lên lau nước mưa trên màn hình, vài giây sau, cuộc gọi tự động cúp máy.

“Sao trời mưa rồi?”
Khi nói câu này, anh mờ mịt như đứa trẻ, bà vú bật cười, sợ anh bị cảm nên giục anh về phòng thay đồ.
“Dự báo thời tiết nói trời sắp mưa, tất nhiên phải mưa thôi.”
Chuyện nên đến rồi sẽ đến.
Trên hành lang có bóng người vụt qua, bà vú lập tức đẩy cửa vào trong, lấy quần áo anh đã thay ra, nhìn anh rồi khuyên nhủ: “Tiểu Trạc, đang là tình huống đặc biệt mà, con đã lớn khôn thế này rồi, cũng phải chăm lo cho gia đình chứ, nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì chừng một năm rưỡi là về rồi mà con?”
Nếu không suôn sẻ thì sao?
Dỗ dành thì chỉ có lời ngon tiếng ngọt.
Không lâu sau, cửa đột ngột bị gõ, hai tiếng cốc cốc, một người đàn ông trạc tuổi Trình Trạc đang đứng ở cửa, khi nhìn thấy bà vú, người đó lập tức nở một nụ cười vô cùng cung kính, sau đó nói với Trình Trạc: “Ông nội bảo anh đến phòng làm việc.”
Trình Trạc cài cúc áo cuối cùng, lạnh lùng liếc nhìn, người đứng ở cửa lập tức cảm thấy mất tự nhiên.
Anh cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang là tiếng mưa không ngớt, cành hoa quý trong sân bị tàn phá trong gió mưa.
Trên hành lang, người đàn ông thấp hơn liên tục nhìn sang người bên cạnh mình, khi đi qua một góc, cuối cùng không làm thinh được nữa, bật cười với giọng điệu chẳng nghe ra được vẻ chế giễu.
“Nếu chuyện này mà rơi xuống đầu tôi, tôi vui còn không kịp nữa là, không hiểu sao anh lại phải cãi nhau với bác hai, để ông nội phải hòa giải.”
Mấy năm trước Trình Thư Lãng chưa phải họ Trình, cũng chưa có cái tên này, sau này về nhà họ Trình nhận tổ quy tông mới đổi lại.
Mấy chục năm trước không ai nể nang, nhưng bây giờ đã là người có máu mặt, cũng không mấy ai dám nhắc đến chuyện bố của Trình Thư Lãng là con riêng, nhưng Trình Thư Lãng rất giống bố anh ta, giống y như đúc.
Con riêng của con riêng.
Trước khi Trình Trạc đi du học, Trình Tư Lãng không có lấy tư cách đến nhà ông nội, huống chi là lên tiếng bàn chuyện của nhà họ Trình từ đầu đến chân trước mặt ông cụ.
Anh ta cũng giống bà mẹ huênh hoang của mình, sợ nhà này có ngày yên bình thì sẽ khó chịu.
“Hạ Hiếu Tranh đã xây cả giang sơn rồi, anh được vào ngồi luôn mà không cần tốn sức, tốt biết bao, anh sợ bên bác cả có gì không hài lòng hả? Nếu ban đầu nhà họ không hết lòng tiến cử Hạ Hiếu Tranh thì cũng chẳng có ngày hôm nay, gieo nhân nào gặt quả nấy là họ đáng nhận lấy.”
Trình Trạc nghe anh ta nói hết, ngước mắt lên liếc nhìn anh ta.
“Tất nhiên cậu không hiểu.”
“Là sao?”
Giọng của Trình Trạc như lớp băng mỏng, lạnh lùng và vô cảm, “Những thứ tôi không cần tốn sức mà cũng có được không chỉ có mỗi chuyện này, tất nhiên tôi chẳng cần.”
—— Cậu thì tất nhiên chẳng hiểu được.
Trình Thư Lãnh đanh mặt lại, bỗng cười gượng, ánh mắt của Trình Trạc như nhìn thấu anh ta, tâm tư khiêu khích của anh ta khó mà giấu được.
Người này có tính cách cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả chế giễu cũng không cần nói quá nhiều, nhưng chính cái kiểu kiêu ngạo chẳng mảy may quan tâm dù chỉ là chuyện nhỏ nhất này khiến người ta ghen ghét, ghét cay ghét đắng.
Trước giờ Trình Trạc không đứng về phía nào, tình bạn giữa anh và Hạ Hiếu Tranh chưa bao giờ được nhắc đến, anh cũng không thân thiết với nhà bác cả, tất nhiên cũng sẽ không đứng sang phía chú ba chỉ vì Hạ Hiếu Tranh không còn ở đây.
Anh chẳng buồn nhúng tay vào những chuyện này, nhưng không có nghĩa là anh không hiểu.
Cửa phòng được người bên trong đẩy ra, quản gia tuổi trung niên bước ra mỉm cười hiền lành với Trình Trạc, giơ tay chỉ về phía cửa, “Tiểu Trạc đến rồi, vào đi, ông nội con đang chờ.”
Trình Trạc lạnh nhạt đáp lại, đi vào trong.
Để lại Trình Thư Lãng đứng ở cửa
Tiếng mưa hỗn loạn.
Đôi khi khoảng cách giữa con người với nhau không thể xóa bỏ chỉ bằng cách cố gắng hết sức để nhận tổ quy tông cộng thêm một câu “sau này tất cả chúng ta là người nhà của nhau”, ngay cả những người giúp việc lâu năm cũng sẽ phân biệt đối xử, trong mắt họ, chính anh ta và Trình Trạc chưa bao giờ giống nhau.
Nói đúng hơn, chỉ cần là trong nhà này, không ai ở cùng thế hệ có thể giống với Trình Trạc.

——————–
Tác giả phát biểu:
Đừng sợ đây là truyện ngược nha, trong giới thiệu truyện có ghi rõ đây là một câu chuyện mà tôi cảm thấy rất chữa lành, mục đích ban đầu là viết về một cô gái yêu thầm thành thật, muốn Chi Chi có được tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, muốn cô ấy trở thành bà Trình.
P.S: Trình Trạc không bao giờ là kiểu đàn ông dung tục kết hôn vụ lợi, không thể nào! Tôi thà để Trình Trạc lên chùa Thọ Đáp tu còn hơn viết cậu ấy bỏ Chi Chi vì người phụ nữ khác, không có chuyện đó đâu.

Chỉ có Chi Chi mới có thể khiến Trình Trạc từ bỏ sự kiêu ngạo của mình thôi, chẳng hạn như đi thu tiền thuê nhà giùm mẹ vợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play