Editor: SQ

_____________________

Chỉ cần chịu ở rể, nhà mình nuôi nổi.

Trình Trạc đưa Mạnh Thính Chi đến hẻm Đồng Hoa, đầu hẻm tối om, chiếc bàn đá có khắc hình bàn cờ nằm lẻ loi dưới tán cây, không thấy mấy ông bà cụ ngồi chơi cờ từ sáng đâu nữa.

Nhưng Mạnh Thính Chi vẫn sợ sẽ có người quen bước ra nhìn thấy, nắm túi vẫy tay với anh, “Đến đây thôi, em về nhà nha.”

Trình Trạc đút một tay vào túi quần, tay còn lại cầm chìa khóa xe, đứng cách vài bước, cố ý nói: “Không mời anh vào nhà em uống ly trà?”

Nguyễn Mỹ Vân từng nói rằng gặp được chàng trai nào thích hợp thì có thể dẫn về nhà, nhưng cô biết Trình Trạc không phải.

Anh không thích hợp.

“Anh muốn uống thật hả?”

Không phải chưa có ai từng dùng cách đưa ra ý kiến hoặc nói đùa với Trình Trạc rằng một cô gái như Mạnh Thính Chi nhìn thì ngoan đấy, nhưng ít nói và cứng đầu, nếu không xử lý ổn thỏa, sau này chia tay có thể sẽ rất khó xử.

Mấy người đó thực sự đã nghĩ quá nhiều.

Cô có chừng mực hơn anh.

Có một lần, cả hai đã hẹn nhau cùng đi ăn, anh đến trường đón cô, xe mới vừa dừng trong bãi giữ xe của nhà hàng, bà bảo mẫu ở nhà ông nội gọi thoại đến nhắc anh hôm nay phải về nhà ăn.

Anh không nghĩ ngợi, cài dây an toàn lại, chuẩn bị khởi động xe, nói với Mạnh Thính Chi: “Anh dẫn em đến ăn ở nhà ông nội anh.”

Nhưng cô lại lặng lẽ cởi dây an toàn ra.

“Thật ra hôm nay Chu Du cũng rủ em, đúng lúc anh bận, em có thể đi với cậu ấy, dạo này chuyện tình cảm của cậu ấy không suôn sẻ, rất cần được em an ủi.”

Nói xong thì đóng cửa xe lại, lúc đó trong bãi giữ xe trống trải không một bóng người, một mình cô đứng ngoài cửa kính xe vẫy tay với anh, giục anh mau về nhà đi, chạy xe cẩn thận.

Xe chầm chậm tiến về phía trước, anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, một cảm giác khó tả dâng lên, cô càng hiểu chuyện, anh càng cảm thấy không nên để cô lại một mình.

Đến tận khi về nhà ông nội ăn cơm, anh cũng không tập trung, ăn không thấy ngon miệng.

Bảo mẫu già chăm lo cho anh từ nhỏ, biết rõ khẩu vị của anh, còn rất thương anh, thấy Trình Trạc không động đũa, bà liên tục hỏi muốn ăn món này không ăn món kia không, cứ như chỉ lo đọc tên món ăn một lúc lâu.

Anh nói không cần phiền đâu, bảo mẫu già nói có gì đâu mà phiền, còn làm thêm hai món mặn theo sở thích thường ngày của anh.

Ông nội anh nhìn mà ngứa mắt, nói anh là thằng ranh khó hầu nhất.

“Sau này con gái nhà nào mà lấy anh cũng phải chịu khổ.”

Trình Trạc chưa kịp lên tiếng, bảo mẫu già đã bảo vệ anh, cầm chén canh đã vớt đi lớp dầu đặt vào tay anh, “Chưa chắc đâu nhé, mấy cô gái trên đời này đổ xô đến chịu cái khổ này thì có đó.”

Trình Trạc cầm bát lên, nói: “Con đâu có kêu mấy cô đó đến chịu khổ.”

Nhưng có một cô gái thường xuyên nhắc nhở anh phải chăm sóc tốt bản thân, anh thích ở cùng với Mạnh Thính Chi, thích sự dịu dàng không h@m muốn không mong chờ ở cô, cũng thích cô thỉnh thoảng ngọt ngào dính mình, nhưng càng chìm sâu vào, sương mù dày đặc, phần còn trống kia đó, anh cũng không đó là gì.

Lúc này, ở đầu hẻm Đồng Hoa, anh mỉm cười, “Do anh rảnh rỗi sinh nông nỗi.”

Trong tình yêu, con người một khi quá tham lam, sẽ trở thành con bạc thấp kèm nhất, thậm chí dùng chip một cách keo kiệt, vậy mà vẫn muốn tay không bắt sói, chiến thắng cả ván.

Mạnh Thính Chi nhìn xung quanh, sau đó bước đến phía trước ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào áo sơ mi của anh.

Cả khu phố cổ chìm trong bóng đêm.

Cô chìm vào trong bóng đêm đó, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, nói: “Trình Trạc, em đã hạnh phúc lắm rồi, em mong anh cũng hạnh phúc.”

Nguyễn Mỹ Vân ngủ gà ngủ gật trong phòng khách chờ Mạnh Thính Chi về nhà, trong tivi đang chiếu lại bộ phim để giết thời gian.

Mạnh Thính Chi vào nhà thay dép.

Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Mỹ Vân đi sang đó, không khỏi quở trách: “Trường con sắp xếp thực tập kiểu gì thế, ngày nào cũng bận bù đầu bù cổ, làm mệt không con?”

Vì sự vắng mặt của Thẩm Thư Linh mà Mạnh Thính Chi thực sự đã phải chịu ấm ức từ chiều đến tối, nhưng nhờ có Trình Trạc khuyên bảo, về đến nhà còn được Nguyễn Mỹ Vân quan tâm nói một câu đó, lòng cô chợt thấy ấm áp và đủ đầy.

Lắc đầu nói bình thường.

Hôm nhà ở nhà làm canh gà đen, gà đen này nuôi thả dưới quê, Nguyễn Mỹ Vân nhờ vả mới mua được, tự tay giết tự tay nấu, rất tự hào, Mạnh Thính Chi nói ăn chiều rồi, không ăn nổi nữa, bà vẫn hâm nóng một chén mang ra.

“Húp nửa chén thôi, canh đâu có no bao nhiêu.”

Mạnh Thính Chi chưa từng lay chuyển được mẹ ruột mình dù là việc lớn hay việc nhỏ, cuối cùng ngồi xuống ghế trong nhà bếp, cầm muỗng sứ húp từng muỗng từng muỗng.

Nguyễn Mỹ Vân ngồi đối diện nhìn cô mãi, nhìn được một lúc, bỗng rất dịu dàng vươn tay vén một lọc tóc của Mạnh Thính Chi ra sau tai.

Mạnh Thính Chi khựng lại, cảm thấy hôm nay Nguyễn Mỹ Vân có gì đó là lạ.

“Sao vậy mẹ?”

Nguyễn Mỹ Vân nhìn cô, thở dài thườn thượt, một lát sau mới nói: “Chị họ con sắp đính hôn, dẫn bạn trai về nhà rồi, chiều nay còn ghé nhà mình, đó, còn mang mấy món kia tới.”

Mạnh Thính Chi nhìn theo tầm mắt của Mạnh Vân, thấy hộp trái cây và hộp trà đặt dưới đất phòng khách.

“Rồi sao ạ.”

“Đâu có gì, chị họ con mắt một mí mà biết chọn người, nghe nói cậu kia là cơ trưởng của hãng hàng không Phương Đông, cao 1 mét 8, mặt mũi cũng đẹp trai, con một, điều kiện gia đình cũng ổn.”

Mạnh Thính Chi húp một muỗng canh, “Tốt quá rồi còn gì?”

Nguyễn Mỹ Vân lại than thở: “Thì tốt, ai thấy cũng khen, mẹ của Tiểu Lị kế nhà cũng khen.”

“Ò.”

“Mẹ của Tiểu Lị còn nói, con đẹp hơn chị họ con, học trường đại học cũng giỏi hơn chị con, chị họ con có em trai, con là con một, cái gì cũng hơn chị họ con, bảo đảm sau này tìm được một người tốt hơn người yêu của chị họ con.”

Mạnh Thính Chi đau đầu nói, “Mẹ à…..”

Nguyễn Mỹ Vân biết ý cô, bất lực nén tiếng thở dài, lên giọng ngắt lời cô, “Mẹ đáp lại liền luôn là chưa chắc đâu, con bé nhà tôi im ỉm như thóc đổ bồ, chưa thấy có gì đến hết trơn!”

Nguyễn Mỹ Vân lấy chén Mạnh Thính Chi đã ăn xong, mang đến bồn rửa.

Mạnh Thính Chi ngồi trên ghế nhìn theo bóng lưng của mẹ, hình như không còn thẳng thớm như lúc rượt đánh Mạnh Huy trong hẻm trước đây nữa.

Trong lúc ngẩn ngơ, Nguyễn Mỹ Vân đã rửa chén xong, xoay người lau tay nói: “Bây giờ mẹ không có ôm hy vọng gì với con hết, con chỉ cần tìm một người thành thật đáng tin, khỏe mạnh, tay chân nhanh nhẹn, còn điều kiện hả, không có thì không có thôi, chỉ cần chịu ở rể thì nhà mình cũng nuôi nổi.”

Mạnh Thính Chi trợn mắt há mồm.

Ở rể?

Nguyễn Mỹ Vân không bận tâm đ ến vẻ mặt của Mạnh Thính Chi, tiếp tục nói theo dòng suy nghĩ đó.

“Mẹ với bố con cũng còn trẻ, còn phụ hai đứa trông con được.”

“Bây giờ nhà này mà năm người ở thì hơi chật, để qua bận này mẹ với bố con tới công ty bất động sản mới mở gần khu này xem thử coi sao.”

“Sau này hai đứa ở riêng, thường xuyên về nhà ăn cơm là được.”

“Đời này của mẹ coi như bị bố con hại tanh bành, hai chục năm nay, mẹ đánh rồi chửi rồi, ổng cũng không đẻ ra được chí hướng nào, mẹ cũng không nói gì được ổng nữa, cuộc sống mà, rồi cũng hết cuộc đời thôi.”

Mạnh Thính Chi nhỏ giọng ngắt lời: “Mẹ, có phải mẹ nghĩ nhiều quá rồi không?”

“Mẹ cũng muốn bớt nghĩ nhiều chút đó,” Nguyễn Mỹ Vân không vui khịt mũi, tắt đèn nhà bếp, đơn phương kết thúc chủ đề, khôi phục lại vẻ cộc lốc, “Lên lầu ngủ lẹ.”

Mạnh Thính Chi lên lầu, đang đi giữa chừng thì bị Nguyễn Mỹ Vân gọi.

“Hai hôm nữa sinh nhật có đón ở nhà không?”

Mạnh Thính Chi im lặng một lúc, “Đón với bạn.”

Nguyễn Mỹ Vân hơi hụt hẫng, bĩu môi, “Cũng được, bây giờ bố mẹ không theo kịp gu của người trẻ tuổi mấy đứa.”

Sáng hôm sau Mạnh Thính Chi thức dậy, trong điện thoại có hai tin nhắn mới.

Một tin nhắn đến từ Thẩm Thư Linh, sau khi nghe những gì Trình Trạc nói vào tối qua, cô không còn “xem xét toàn diện” mà giúp Thẩm Thư Linh hoàn thiện nốt phần việc còn lại nữa, mặc dù sẽ làm chậm trễ công việc sáng nay của nhóm thiết kế, nhưng ai lơ là nhiệm vụ thì tự chịu trách nhiệm, không ai nợ ai.

Chắc là cô Trần lại nổi giận, bây giờ Thẩm Thư Linh trút giận lên người cô.

Mạnh Thính Chi trả lời lại với thái độ chuyên nghiệp: “Chuyện công việc, nói trong nhóm chat công việc.”

Nói xong thì tìm tài liệu ngày hôm qua chưa làm xong, gửi thẳng vào nhóm và @ThẩmThưLinh, để cô ấy trực tiếp đi tìm nhóm thiết kế để làm tiếp.

Thẩm Thư Linh chưa bao giờ tham gia những cuộc họp lần trước, chưa từng nói chuyện với nhóm thiết kế, cho nên nhắn riêng với Mạnh Thính Chi.

Thẩm Thư Linh: “Sao tôi biết được nhóm thiết kế là ai? Mạnh Thính Chi, chúng ta không thù không oán, cô chơi tôi vậy vui lắm hả?”

Không đến mức phải thù hận, nhưng vì hai người cùng khoa cùng lớp, cùng là người đẹp, nên thường xuyên bị bạn bè so sánh, nhưng chính không vì oán không thù, ai xem thật thì sẽ so sánh, lòng cũng sẽ có nhiều khúc mắc.

Mạnh Thính Chi đã chịu đựng cô gái này vài lần, bây giờ quá lười để dĩ hòa vi quý, cô cũng phải thực tập, phải làm đồ án tốt nghiệp, còn phải yêu đương, không có dư sức lực giúp đỡ người khác.

Mạnh Thính Chi: “Chúng ta không thân không quen, cô lợi dụng tôi mãi vui lắm hả?”

Một lúc sau, Thẩm Thư Linh bị cô chọc tức, trực tiếp gọi thẳng cho cô, giọng điệu tức tối.

“Bây giờ cô kêu tôi làm tiếp thế nào đây? Hứa Minh Trạch chặn WeChat của tôi rồi!”

Điều này làm Mạnh Thính Chi rất bất ngờ.

Hứa Minh Trạch làm việc thận trọng, trông không giống kiểu người sẽ tính toán với con gái, nhưng nghĩ lại, Thẩm Thư Linh động chạm đến giới hạn của Hứa Minh Trạch không phải chỉ mới lần một lần hai, bị vậy cũng hợp lý.

Mạnh Thính Chi gửi số điện thoại của Hứa Minh Trạch cho cô ta.

“Giúp cậu một lần cuối cùng.”

Giải quyết xong Thẩm Thư Linh, Mạnh Thính Chi mở tin nhắn mới còn lại, Nguyễn Mỹ Vân lại chuyển tiền cho cô.

“Chơi với bạn vui vào.”

Mạnh Thính Chi nhận tiền.

Thay quần áo xuống lầu, Nguyễn Mỹ Vân dựa vào ghế sofa đang nói chuyện video với cô bảy dì tám bỗng gọi cô lại.

“Trời âm u, con mặc nhiều đồ vào.”

Mạnh Thính Chi lên lầu, mặc thêm một chiếc áo len trắng bên ngoài chiếc đầm xanh dương, kẹp phần đuôi tóc bằng chiếc kẹp tóc kim loại.

Hoàng Đình có bạn trai mới nên đã dọn ra sống chung với bạn trai.

Tháng trước, một chiếc BMW chạy vào trường, dừng dưới lầu ký túc xá nữ, người đàn ông đeo đồng hồ vàng xách vali cho Hoàng Đình.

Chu Du dựa vào khung cửa sổ gặm táo, hất cằm về phía bàn học của Hoàng Đình.

“Biết ngay mấy cái túi đó của cậu ta là giả mà, nếu là thật, cậu ta nỡ để lại?”

Sau khi học xong tiết cuối, Tôn Thục Thục và bạn trai đi du lịch tự túc ở Tây Tạng, cả nhóm rất đông người, cũng không biết khi nào mới quay về.

Chu Du đã thuê một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách ở khu vực trung tâm, cô nàng cũng phải ra ngoài sống trong kỳ thực tập, Mạnh Thính Chi rất ngạc nhiên khi biết cô bạn đã tìm được chỗ thực tập.

Chu Du nói: “Làm gì có, công việc đâu ra.”

Cô ấy cầm lên hai tờ giấy đã được đóng dấu đang nằm trên bàn, phóng khoáng vẫy vẫy, “Bố mình đã chuẩn bị xong giấy xác nhận thực tập cho mình rồi.”

“Vậy cậu thuê nhà tuốt ở trung tâm làm chi?”

Chu Du nói vô cùng thản nhiên: “Gần đường Kim Lâm chứ sao, gần khu đó có nhiều chỗ ăn chỗ uống mà?”

Năm tư đi thực tập chỉ cần mang theo quần áo để mặc, không cần dọn hết đồ trong phòng.

Sách vở, gương, mấy món linh tinh vẫn còn trên bàn, không có người cũng không đến mức trống hoác lạnh lẽo.

Ban đầu Mạnh Thính Chi định về nhà ở trong thời gian thực tập, câu lạc bộ nghệ thuật không xa khu phố cổ, nhưng thỉnh thoảng phải đi chơi với Trình Trạc, có hơi bất tiện, lúc nào cũng phải nghĩ ra một đống lý do.

Cho nên khi Chu Du rủ cô dọn đến ở cùng, cô chỉ suy nghĩ một chốc rồi đồng ý luôn.

Chu Du nói nhà này đã thuê trọn một năm, bố cô nàng đã trả tiền thuê rồi, chỉ cần Mạnh Thính Chi xách túi vào là ở luôn, hai cô ở chung cho vui.

Nhưng Mạnh Thính Chi không muốn lợi dụng Chu Du, khăng khăng đòi trả một nửa tiền thuê nhà, hai người tranh qua đấu lại hồi lâu, cuối cùng chốt trả một phần ba tiền thuê nhà, Chu Du được “hưởng sái” trái cây và đồ ăn vặt của Mạnh Thính Chi.

Câu này làm Mạnh Thính Chi bật cười.

Cô chẳng ăn vặt thường xuyên như Chu Du, cũng không mua đồ linh tinh nhiều bằng Chu Du.

Trước ngày sinh nhật, Mạnh Thính Chi và Chu Du cùng đi ăn một bữa.

Quán ăn nằm trong trung tâm thương mại của khu nhà mới, Mạnh Thính Chi chạy đến từ hẻm Đồng Hoa, trên đường kẹt xe nên đến trễ.

Gần trưa, bầu trời xám xịt, hai màu xanh và trắng trên người cô trong veo như giọt sương sớm, đập vào mắt mang đến cảm giác sảng khoái.

“Trên đường kẹt xe quá nên mình đến trễ.”

Đang cuối tuần, trung tâm thương mại đông người, khách xếp hàng dài trước cửa quán lẩu nổi tiếng trên mạng này, Chu Du đặt tay đang cầm phiếu đợi số lên vai Mạnh Thính Chi, “Đâu có trễ, chắc phải hơn nửa tiếng nữa mới đến lượt tụi mình.”

“Vậy mình đi mua nước nha? Cậu uống gì?”

Chu Du nói tên một loại trà sữa rồi tiếp tục đứng đợi, Mạnh Thính Chi đến tầng B1 mua trà sữa.

Sau khi tự chọn món, màn hình hiển thị còn 12 đơn hàng phía trước, Mạnh Thính Chi thở dài, ra khỏi đám đông gửi tin nhắn cho Chu Du nói ở đây cũng phải chờ.

Trong lúc xếp hàng, không ngờ lại thấy người quen.

Tiết Diệu đang đẩy một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tươi cười nói chuyện với người đó, còn có một người phụ nữ trung niên xách chiếc túi to đi bên cạnh.

Trông người đàn ông đó khoảng hơn ba mươi tuổi, trên hai chân có đắp một chiếc chăn len cashmere màu xám, đôi vai rộng và gầy gò, như đã bệnh từ rất lâu, dù mỉm cười cũng không giấu được vẻ mệt mỏi do bệnh tật.

Họ dừng chân trước một tiệm bán hoa, trên giá gỗ có rất nhiều chậu hoa, trong chậu là những cành hoa xinh đẹp và tốt tươi.

Bây giờ Mạnh Thính Chi mới để ý thấy hôm nay Tiết Diệu mặc một chiếc đầm len rộng rãi thoải mái, không nữ tính như sườn xám, nhưng ấm áp và thân thuộc lạ thường, nhất là khi ngồi xổm trước biển hoa, quay đầu lại mỉm cười, hỏi người đàn ông trên xe lăn thích loài hoa nào.

Khi họ mua hoa xong rồi rời đi, Mạnh Thính Chi mới hoàn hồn lại.

Nhân viên ở tiệm trà sữa đã gọi số của cô, cô vội vã đáp lại, nhận trà sữa nói cảm ơn.

Cô từng vô tình nhìn thấy Hạ Hiếu Tranh hôn Tiết Diệu ở câu lạc bộ Bách Tân.

Nút gài sườn xám ngay ngắn nghiêm chỉnh, nhưng hành động lôi kéo không chút trân trọng của người đàn ông càng lúc càng mạnh bạo, ánh đèn mờ ảo buông xuống bên ghế sofa, phân rõ hai bên sáng tối.

Họ nương náu trong bóng đêm nóng bỏng, có tiếng vải vóc bị xé.

Lúc đó Mạnh Thính Chi hoảng hốt chạy ra ngoài, nhìn thấy Trình Trạc đã đỗ xe vào bãi đang thong thả bước vào cửa, anh thấy vẻ mặt cô không ổn, kéo cô đến gần, sờ mặt cô hỏi có sao không.

Mạnh Thính Chi nắm nhẹ tay anh, cuối cùng lắc đầu, không hỏi gì cả.

Giống như Từ Cách thường xuyên nói đùa về mẹ kế của Thẩm Tư Nguyên, khi Mạnh Thính Chi lần đầu nhìn thấy người thật, có thế nào cũng không ngờ được rằng lại chính là đàn chị “đỉnh chóp” của khoa Mỹ thuật.

Người khác lên tiếng trước hỏi hai em học cùng trường đúng không, cô ấy cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại, không nói nhiều, không hỏi nhiều.

Ăn xong, Chu Du lại rủ rê cô đi xem phim.

Là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Triệu Uẩn Như đảm nhiệm vai nữ chính, tình yêu thời đại hiện của trai thanh nữ tú, điểm ăn khách nhất chính là vai khách mời đặc biệt của Triệu Xu đã rời màn ảnh rộng nhiều năm.

Đèn trong rạp phim sáng lên theo phần credit cuối phim, khán giả bước trên thảm dày nặng ra khỏi rạp với ngổn ngang cảm xúc.

Hầu như cô gái nào cũng dùng giọng điệu ngưỡng mộ khi nhắc đến Triệu Xu với.

Sau bao nhiêu năm vẫn không hề già đi, ai dám nói năm nay Triệu Xu đã 40 tuổi cơ chứ, nữ thần không tuổi quá đỉnh, đừng nói là cô của Triệu Uẩn Như, nói là chị cũng có người tin.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play