Sức mạnh của mỹ thực quả là to lớn, đêm nay, hơi thở của thành phố không còn xa xôi nữa, nó trở nên giống như hương vị của thịt gà thấm vào ruột gan, Lí Vụ thoả mãn chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến nửa đêm không được tốt như thế, cái dạ dày không quen nuông chiều của cậu không chịu nổi cả một hộp thịt oanh tạc, tần suất chạy vào nhà vệ sinh tăng lên nhanh chóng.

Sầm Căng ngủ không sâu, chú ý thấy cậu khác thường, không hỏi nhiều, chuẩn bị sẵn một cốc nước, đặt một viên thuốc trên bàn trà, để cậu uống với nước.

Lí Vụ gương mặt đỏ bừng đáp lời, khi trở ra, phòng khách đã không còn bóng người.

Cậu cúi đầu uống thuốc, uống hết một cốc nước ấm đầy, rồi hậm hực trở về phòng, tự hỏi ngày mai nên cảm ơn và giải thích thế nào với Sầm Căng.

Trong lòng cậu vẫn đang mơ hồ, mềm yếu như tấm nệm phía dưới mình.

Sau khi ông nội qua đời, lần đầu tiên cậu cảm thấy thả lỏng, từ bùn cát của vùng đất trũng biến thành một dãy mây mù, tuy rằng môi trường hoàn toàn xa lạ, như trong một giấc mộng vậy.

Là mộng cũng không sao.

Ít nhất cậu cũng dám mơ đến nó, không phải sao.

Lí Vụ lờ mờ nhắm mắt.

Thức dậy lần nữa, trong phòng vẫn là màu đen, không phân rõ ngày hay đêm.

Lí Vụ tức thì xoay người xuống giường, mang dép lê, mau chóng chạy ra khỏi phòng.

Sầm Căng đang dùng bữa sáng ở phòng khách, sau khi thức dậy cô liền cùng ba mình trao đổi sự việc, cũng đem kế hoạch của bản thân từng cái nói rõ.

Ba cô vô cùng tán thành và ủng hộ, liền lập tức bắt tay làm, nói sẽ cho cô câu trả lời vào buổi chiều.

Trông thấy cửa phòng ngủ mở, Sầm Căng nhìn qua, mỉm cười nói: "Tỉnh rồi."

Lí Vụ gật đầu, chuyện tối qua khiến cậu có chút xấu hổ, hoàn toàn không dám đối mặt với Sầm Căng.

"Lại đây ngồi đi." Cô phải nhắc nhở cậu: "Tôi gọi cháo cho cậu, dưỡng dạ dày."

Lí Vụ chẳng nói câu nào ngồi xuống đối diện cô.

Sầm Căng mở hộp cháo: "Bụng còn đau không?"

Lí Vụ vội vàng lắc đầu.

Sầm Căng nhẹ cười, đưa thìa qua: "Do tôi sơ ý, cho cậu ăn nhiều như vậy, dạ dày nào chịu nổi."

"...Không phải." Lí Vụ gian nan mở miệng: "Là do tôi ăn nhiều."

Sầm Căng múc hoành thánh tôm ra, thổi thổi, không hề nhìn lên: "Có thể ăn nhiều liền ăn nhiều, cậu phải nhiều thịt hơn chút, thế này gầy."

Lí Vụ cũng dùng muỗng múc cháo, bỏ vào miệng.

Cháo có hương cam, tan trong miệng, hầm rất nhừ, cậu lập tức ăn muỗng thứ hai.

Người phụ nữ đối diện im lặng, Lí Vụ giương mắt, chỉ thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, chân mày cong cong.

Cô tắm mình trong ánh sáng, toàn thân sáng rực.

Lí Vụ không được tự nhiên buông muỗng, để nó rơi vào trong cháo.

Sầm Căng trong nháy mắt nghi hoặc: "Sao lại không ăn?" Cô hiểu rõ cười: "Là do tôi nhìn cậu?"

Lí Vụ muốn nói không phải, được rồi, phải cũng không phải.

Sầm Căng giải thích: "Nhìn cậu ăn tôi khá là vui... Ân, có thể nói là thoả mãn..." Nó giống như việc bạn có một người em họ xa bơ vơ không nơi nương tựa, bạn có thể chu cấp cho cậu ấy ăn no mặc ấm, trong quá trình đó thu về một ít giá trị cho bản thân: "Tôi không nhìn nữa, cậu ăn ngon miệng, ăn nhiều chút, tôi mua hai phần, ăn không đủ vẫn còn."

Lí Vụ lập tức vùi đầu uống cháo, sầm căng cong môi dưới, cụp mắt giải quyết tô hoành thánh của mình.

Bọn họ không quấy rầy nhau, bàn cơm hết sức an bình.

Sầm Căng ăn không ngon miệng lắm, ăn được nửa đã đem túi giấy đậy lại, rồi đặt sang một bên.

Cô mở Wechat, lão ba còn chưa gửi tin nhắn đến, không biết tiến triển thế nào rồi.

Cô chuyển sang nhóm công việc, bỏ chặn. Wechat tĩnh mịch vài ngày nhất thời sôi động, có sinh khí hẳn.

Sầm Căng vuốt lên trên, lướt qua tin tức mà cô để lại sau mấy ngày, trong đó tên nick Ngô Phục nhiều lần hiện lên, anh ta với đồng nghiệp trò chuyện thật vui, đem phương án từ từ đẩy mạnh.

Biến cố hôn nhân đối với anh ta dường như chỉ là một vết xước nhẹ, không lưu lại dấu vết gì.

Cô ngừng một lúc, nhấp xem trang cá nhân của Ngô Phúc, anh ta đã thay hình đại diện, không còn tình yêu với cô, vòng bạn bè đã hơn nửa tháng không đổi mới.

Sầm Căng nhìn chằm chằm vào trạng thái trống rỗng của anh ta, tâm trí dần dần trôi đi, tầm mắt cũng chuyển đến trên móng tay mình.

Đã nhiều ngày Sầm Căng không đi làm móng, mép móng tay trở nên loang lổ, tựa như mối quan hệ của hai người, cô hời hợt không giữ gìn, chờ lúc phản ứng lại, đã bong tróc một mảng lớn.

Cảm xúc kéo đến, lông mi Sầm Căng run lên, tựa như một đoá hoa nhỏ đơn bạc trước gió.

Lo lắng đối diện còn có đứa nhỏ, cô không muốn để lộ trạng thái tiêu cực của mình quá nhiều.

Cô mau chóng giương mắt, nhìn lại Lí Vụ, thiếu niên vẫn đang uống cháo, chính là uống cháo, mặc dù trước mặt có ba món ăn kèm hấp dẫn, cậu cũng không động một chiếc đũa.

Sầm Căng nói: "Cậu cũng ăn thức ăn kèm đi, chỉ uống cháo thôi không có hương vị."

Lí Vụ nhìn cô: "Cháo ngọt."

Ánh mắt cậu tha thiết mà chân thực, Sầm Căng đã rất lâu rồi không thấy qua đôi mắt như vậy, sạch sẽ như vậy, sáng ngời như vậy, có thể gợi cho người khác rất nhiều từ ngữ động lòng người, vì sao, gương sáng, suối tuyết, quầng sáng trên nhành thông... Những từ này tuyệt không liên quan đến những điều mà cậu ấy đã trải qua.

"Đôi mắt cậu di truyền từ ai, mẹ sao?" Cô đoán.

Lí Vụ: "Ân."

Sầm Căng: "Nhất định là rất đẹp."

Lí Vụ nói: "Không nhớ rõ lắm." Cha mẹ của cậu, không để lại bức ảnh nào, gương mặt của mẹ cũng dần bị thời gian mài mòn, trở nên mơ hồ không rõ trong kí ức.

Sầm Căng vô tình đâm vào nỗi đau của cậu: "Thật xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."

"Không có gì." Sắc mặt Lí Vụ bình thường: "Không sao cả."

Cậu lặp lại, lần thứ hai cũng không biết là nói cho ai nghe.

Sầm Căng lẳng lặng nhìn cậu chăm chú: "Lí Vụ, về sau có chuyện gì khó khăn thì nói với tôi, xem tôi như người nhà, được chứ?"

Lí Vụ dừng lại, gật đầu, đồng thời mở miệng: "Nhưng tôi vẫn sẽ trả lại tiền cho cô."

Lời này cậu đã nói nhiều lần, mỗi một lần đều kiên định như vậy.

"Tất cả tuỳ vào ý nguyện của cậu, nhưng việc cấp bách trước mắt chính là học tập." Sầm Căng thở dài trong lòng: "Đừng lo lắng việc trả tiền, đợi đến khi cậu kiếm được tiền rồi nói sau."

Cô cố ý trêu ghẹo, làm dịu bầu không khí: "Trông tôi già lắm sao, thoạt nhìn giống như không chờ nổi?"

Thiếu niên bất ngờ nhếch môi, lúm đồng tiền thoáng hiện nơi khoé miệng.

Sầm Căng chú ý thấy, mưu tính tiếp tục đùa giỡn cậu, giả vờ tức giận: "Còn cười?"

"Không già." Lí Vụ thấp giọng nói.

Sầm Căng không nghe thấy: "Cậu nói gì?"

Lí Vụ không lên tiếng, rũ mắt ăn cháo.

Sầm Căng cũng không miễn cưỡng, tiếp tục xem điện thoại, bên trên vẫn đang hiện trang cá nhân của Ngô Phục. Nhưng sự gián đoạn khi nãy, đã khiến nỗi cô đơn của cô tan thành mây khói. Lí Vụ lại kéo cô lên một lần nữa.

Cô chạm vào màn hình để thoát ra, cùng lúc đó, thông báo hiện lên.

Lão ba: Con gái, đã xong, ba giờ chiều đưa thằng bé đến Nghi Trung.

Lão ba: Đây là điện thoại Tề lão sư, 13XXXXXXXX, trước khi đi nhớ gọi cho ông ấy trước.

Sầm Căng tức khắc thần thanh khí sảng, trả lời lại bằng một meme "cúi chào ngây ngô", hỏi: Cậu ấy có cần cung cấp giấy tờ gì ở trường học lúc trước không?

Lão ba: Ba gọi nói với con? Hiện tại có tiện không?

Sầm Căng vội từ chối: Đừng, đứa nhỏ đang ở cạnh con, con không muốn cậu ấy nghe thấy.

Lão ba: Lo lắng là đúng.

Ba Sầm quay lại vấn đề chính: Lão tề nói, đã liên hệ với Nùng Khê bên kia, thủ tục không cần gấp gáp, buổi chiều con đưa thằng bé đến để ông ấy gặp, nếu thằng bé thực sự tốt, hai ngày nữa là đến lớp được rồi, chúng ta không thể chậm trễ tiến độ học tập của thằng bé.

Sầm Căng: Phải, ngài suy xét thực chu đáo, không hỗ là ba của con.

Ba Sầm: Đương nhiên.

Nhưng mà, giọng điệu ba Sầm thay đổi: Chuyện trực tiếp vào lớp thực nghiệm có chút khó giải quyết, lão Tề nói trình độ giảng dạy của trường trung học huyện không thể so sánh với Nghi Trung, nhảy thẳng lên lớp giỏi rất có thể sẽ không theo kịp, tốt nhất trước tiên cứ ở lớp thường thích ứng chút, nếu thành tích học tập không tồi, tăng nhanh, năm ba chuyển lớp cũng không muộn.

Sầm Căng suy nghĩ một lúc: Vâng, như thế tốt hơn.

Ba Sầm nói: Con có thể đi ngay bây giờ, có ý tưởng gì có thể nói với lão Tề, ông ấy rất tốt, sẽ không qua loa cho xong chuyện.

Sầm Căng liên tục cảm ơn tâng bốc, làm cho lão ba vô cùng hài lòng thoải mái.

Cuối cùng, ông không cùng cô tán gẫu nữa, vội vàng làm việc, cô cũng buông điện thoại, nói với Lí Vụ: "Ăn nhiều một chút."

Lí Vụ ngẩng đầu nhìn cô.

Sầm Căng tâm tình thoải mái, hắn giọng thông báo: "Buổi chiều theo tôi đến Nghi Trung báo danh."

Lí Vụ suýt nữa đã sặc, cậu hoàn toàn không ngờ lại nhanh đến thế, tối qua cậu chỉ nghĩ là Sầm Căng nói bừa, không ngờ mới vỏn vẹn một đêm, cô đã vì cậu mà mở rộng cánh cửa.

Cậu đã quen với khó khăn, khi mọi việc đều thuận lợi đến không ngờ, cậu sẽ cảm thấy bấp bênh, lo sợ hết thảy trước mắt đều không phải sự thật.

Sầm Căng nhìn ra cậu lo lắng, động viên nói: "Yên tâm đi, chắc chắn có thể tiếp tục học tập. Chỉ cần cậu vững tâm, tôi sẽ cố gắng không bạc đãi cậu."

Lí Vụ hít mũi, cắn răng, buông mạnh thìa xuống, nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Sầm căng cong khoé miệng.

——

Buổi chiều, Sầm Căng thay một chiếc váy cổ vuông đơn giản, làn váy dài đến đầu gối, khiến cô uyển chuyển duyên dáng nhưng lại không mất đi vẻ trang trọng.

Tóc cột đuôi ngựa thấp, cô đi đến trước phòng Lí Vụ.

Thiếu niên đang ngồi xổm bên trong thu dọn cặp sách, áo sơ mi màu lam cùng quần bò đã bị giặt đến trắng bệch, chiếc cặp màu xám được sử dụng đã lâu, có dấu vết may vá.

Nhưng cô không tiện trực tiếp vạch trần, thầm nghĩ trước khi đi học phải đổi mới toàn bộ cho cậu.

Cô thực sự có cảm giác mình đang nuôi dạy một đứa trẻ, tựa hồ cũng không bài xích, thay vào đó cô rất tận hưởng cảm giác này.

Nhưng cũng không hẳn là cảm giác ấy, con người dựa vào quần áo, khởi đầu mới diện mạo mới, đây không phải điều nên làm sao?

Sầm Căng đang còn nghĩ, Lí Vụ từ khi nào đã đứng trước mặt, cô cũng không biết.

Cô chặn cửa, cậu không thể ra ngoài.

Cô ngẩn người, cậu không cắt đứt.

Sầm Căng rốt cuộc hoàn hồn, ngẩng đầu liền thấy gương mặt trầm tĩnh của thiếu niên.

Cánh tay đang khoanh lại nhanh chóng buông xuống, quan sát Lí Vụ đang tiến lại gần. Tuy cậu ấy ăn mặc không đẹp, nhưng thắng ở chỗ dáng người cao gầy, diện mạo tốt, không bị lưng còng ngực lép do dùng nhiều đồ điện tử như trẻ con thành thị, xem như là ưu điểm.

Sầm Căng hỏi: "Bài thi đều sắp xếp hết rồi?"

Lí Vụ: "Ân."

Sầm Căng: "Chỉ cần mang những bài điểm tốt, không cần mang theo toàn bộ."

"..." Lí Vụ nói: "Đều mang theo."

Sầm căng ngừng một lát: "Ngốc, dưới 120 điểm đều bỏ ra đi."

Lí Vụ lập tức tháo cặp sách xuống, kéo khoá, lần nữa lấy ra xấp đề thi

Chúng được sắp xếp hết sức gọn gàng, không có một chút nếp uốn nào.

Không cần biết cao hay thấp, đều được chủ nhân của chúng dụng tâm yêu quý.

Sầm căng chợt có chút áy náy: "Quên đi, đều mang theo cả đi."

Lí Vụ: "?"

"Tốt hay xấu đều là của cậu, như vậy khá chân thực." Cô ăn nói lung tung, vén tóc ra sau tai, giả vờ lơ đẵng tránh ánh mắt hoang mang của cậu.

Lí Vụ cầm đề thi bỏ lại vào trong.

"Đi thôi." Nhìn thấy cặp sách trên lưng cậu, trông như đem áo giáp mặc chỉnh tề, Sầm Căng tim đập nhanh hơn, không hiểu sao lại sinh cảm giác bản thân mang sứ mệnh tiễn tiểu tướng lên chiến trường: "Chúng ta đến trường học."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play