Trong mắt Hạ Nguyên Thành thoáng qua vẻ hụt hẫng: “Báo cáo Điện Chủ, thành
viên trong đội cảm tử cùng tôi gánh vác trách nhiệm lần trước ở rừng rậm Mada là anh em tốt nhất của tôi”.
“Chính cậu ấy chặn súng giúp tôi nên tôi mới có cơ may sống sót. Sau này trở
về, trong lòng tôi luôn cảm thấy rất đau khổ, càng nghĩ đến lại càng
thấy hận”.
“Khi biết được đám người mai phục chúng tôi là ai, tôi đã không nhịn được mà nửa đêm lén lút đánh vào vào đại doanh của đối phương, nghĩ là sẽ giết
mấy kẻ báo thù cho anh em mình”.
Kết quả là tôi không những đánh lại được bọn chúng, mà còn bao vây, nếu khi ấy tướng quân Chuột đất không dẫn người tới kịp thì e tôi đã chết sớm
rồi”.
“Ở Điện Long Thần, tự tiện hành động khi chưa có mệnh lệnh là tội phải chết”.
“Nhưng tướng quân Chuột đất nể tình công lao của tôi trước đây nên tha cho tôi một mạng, chỉ gạch tên tôi khỏi Điện Long Thần thôi”.
“Sau khi trở về nước, tôi phiêu bạt rất nhiều nơi, cuối cùng mới chọn định cư tại đất Nam Giang này”.
“Đối với người làm nghề này, từ lâu đã không coi trọng mạng sống nữa rồi,
cho nên tôi chỉ dựa vào bản lĩnh đã học được ở Điện Long Thần, cùng với
sự tàn nhẫn mà từng bước một đi đến vị trí này”.
“Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng, hôm nay có thể gặp được Điện Chủ ở
đây, cho dù bây giờ có phải chết thì đời này của tôi cũng không còn gì
luyến tiếc nữa!”
Khi nói những lời này, vành mắt của Hạ Nguyên Thành cũng đỏ hoe.
Chỉ có người từng ở Điện Long Thần mới có thể cảm nhận được ý nghĩa của nơi ấy trong lòng mỗi một thành viên.
Đối với bọn họ mà nói, nơi đây không chỉ là một tổ chức, mà còn là một mái
nhà. Những người đã từng gặp mặt, hay chưa từng quen biết, chỉ cần trên
người có ký hiệu của Điện Long Thần thì đều là anh em ruột thịt!
Dù bây giờ Hạ Nguyên Thành được tôn xưng là Nam Giang Vương, hưởng thụ vô
tận vinh hoa phú quý, một tay che trời, hô phong hoán vũ cả vùng Nam
Giang, không phải sống trong cảnh khố rách áo ôm nữa.
Nhưng điều mà ông ta luôn hướng về, niềm tiếc nuối nhất trong lòng, luôn là những ngày đã từng chinh chiến ở Điện Long Thần.
thập tử nhất sinh, mưa bom bão đạn, những thứ này đều bình thường như cơm bữa.
Có lúc nhận một nhiệm vụ là cả mấy tháng trời, bản thân phải ở nơi có điều kiện cực kỳ tồi tệ, muốn uống một ngụm nước sạch cũng khó như lên trời, chỉ có thể dùng rêu dại mà ngay cả dê núi cũng không thèm ăn để lấp
bụng, cuộc sống như vậy không thể chỉ dùng một chữ “khổ” đơn giản để
hình dung.
Hơn nữa, ông ta chỉ mới là một tên lính quèn vô cùng bình thường ở Long Thần Điện mà thôi.
Thế nhưng…
Ông ta vĩnh viễn không thể quên được cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết, xông pha tận trời chinh chiến khắp nơi ấy!
Ông ta vĩnh viễn cũng không thể quên được người anh em luôn sẵn sàng đứng ra chắn đạn cho mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT