Triệu Ngọc Tuệ có chút dao động, nàng rất thích tôn nữ Triệu Ngưng Hương này. Nếu là những người khác, sớm đã được gả đi.
Vương Trường Sinh là tôn tử của muội muội nàng, lại là người mà nàng xem từ nhỏ đến lớn. Nếu hai người kết làm phu thê, nàng thực sự rất cao hứng. Huống chi Vương Diệu Tổ cũng đã nói, đây là tâm nguyện của Triệu Ngọc Trí. Triệu Ngọc Tuệ thật không nỡ cự tuyệt.
Nàng do dự một lát, thoái thác: “Nếu là người khác ta sẽ lập túc đáp ứng. Nhưng Vũ Đình chỉ có một đứa con gái, cậu của Vũ Đình lại là gia chủ Lâm gia. Ta muốn cùng Vũ Đình thương lượng một chút, xem ý kiến của nàng thế nào. Nhưng Vũ Đình đã về nhà mẹ đẻ, qua một thời gian nữa mới trở về. Như vậy đi! Đợi thêm một đoạn thời gian, ta sẽ cho các ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Nàng không có dáp ứng, cũng không có cự tuyệt.
Vương Minh Viễn đuôi lông mày nhẹ nhíu, đang muốn mở miệng, Vương Diệu Tổ lại cất lời trước: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta chờ tin tốt của đại tỷ.”
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi tan cuộc, Triệu Tử Hằng tự mình sắp xếp chỗ ở cho một nhà Vương Diệu Tổ.
Dàn xếp tốt cho ba người Vương Diệu Tổ, hắn đi vào chỗ ở của Triệu Ngọc Tuệ.
“Mẫu thân, hôn nhân đại sự của Ngưng Hương. Ngài có thể làm chủ, không cần phải hỏi ý kiến Vũ Đình. Ngài là trưởng bối, Vũ Đình là con dâu ngài, nàng sẽ không phản đối.”
“Ta biết Vũ Đình sẽ không phản đối, ta là lo lắng Ngưng Hương phản đối. Nha đầu kia tính cách quật cường. Nó ở với ta lâu hơn ngươi, ta rất hiểu nó. Tính khí nó kiêu ngạo, độ cảm ứng linh căn đạt tới bảy mươi lăm. Mười sáu tuổi đã tu luyện đến luyện khí tầng sáu. Đứa nhỏ Trường Sinh này, năm nay mười chín tuổi, nhưng chỉ luyện khí tầng năm. Vũ Đình sao có thể chú ý hắn.”
Triệu Ngọc Tuệ từ tốn phân tích.
Triệu Tử Hằng thông suốt, gật đầu tiếp lời: “Cũng đúng, Ngưng Hương là đứa nhỏ có tư chất tốt nhất Triệu gia. Trường Sinh đứa nhỏ này, phẩm tính không tồi, nhưng tư chất quả thật kém hơn một ít.”
Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu, thở dài nói: “Tư chất không phải là trọng điểm. Trừ Ngưng Hương ra, trong tộc chúng ta còn có đệ tử ưu tú nào khác sao? Chờ ta và Ngũ thúc ngươi tạ thế, ai sẽ thay thế bảo vệ gia tộc? Không có tu sĩ Trúc cơ trấn giữ, gia tộc sẽ bị diệt trong một đêm. Ta tính thay Ngưng Hương tuyển chọn một vị con rể vào cửa, để cho nó sau này trấn giữ gia tộc. Đương nhiên, nếu trong tộc xuất hiện hạt giống tốt, có thể gả Ngưng Hương ra ngoài. Nhưng xem ra trước mắt, trong tộc không có hạt giống nào tốt hơn nàng.”
“Không trách được việc người cho nó nhiều tài nguyên tu luyện, thì ra là muốn bồi dưỡng nó thành tu sĩ Trúc Cơ.”
Triệu Ngọc Tuệ khoát tay áo nói: “Không nói chuyện này, ngươi và bọn Tử Quân vào phòng nghị sự đi. Cùng họ thảo luận một chút nên trả lời Minh Viễn như thế nào.”
“Mẫu thân, không phải chỉ là giúp hai nhà hòa giải sao? Việc nhỏ này không cần phải triệu tập những người khác họp đâu!”
“Há miệng mắc quai, bắt người nương tay. Nếu nắm được kĩ thuật nuôi tằm, chúng ta không phải là sẽ nghiêng về lời nói của Vương gia hơn sao? Ngươi gọi bọn Tử Quân tới, chúng ta thương nghị một chút. Xem có thể tranh thủ được lợi ích lớn hơn không, công và tư cần rõ ràng.”
“Vâng. Mẫu thân.”
Triệu Tử Hằng đáp ứng một tiếng, xoay người lui ra.
...
Tại một cái hồ nước thật lớn, ba người Vương Trường Sinh ngồi bên hồ thả câu.
Hồ nước rộng vài mẫu, trong hồ có lượng lớn nhất giai hạ phẩm linh ngư, Bạch lân ngư.
Bạch lân ngư là một loại linh ngư thông thường, chất thịt ngon, yêu cầu không cao đối với môi trường sống, tính tình dịu ngoan. Trên bàn cơm của ngươi tu tiên, có thể thường xuyên nhìn thấy Bạch lân ngư.
Triệu gia chăn nuôi không ít Bạch lân ngư, vừa được năm cân là có thể đem bán. Bạch lân ngư là thu nhập chính của Triệu gia.
“Trường Sinh biểu ca. Vừa nãy ngươi cùng tổ mẫu nói chuyện, có nói ngươi đi thế tục đảm nhiệm Thiên sư, thế ở tục giới có gì vui không? Ta còn chưa được đi!”
Triệu Ngưng Hương chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Vương Trường Sinh lắc đầu nói: “Thế tục không có gì hay cả. Linh khí mỏng, đến cả một khối linh mạch cũng không có, tốc độ tu luyện đặc biệt chậm.”
Triệu Ngưng Hương có chút thất vọng nói: “Như vậy à! Ta vốn đang muốn đi thế tục du ngoạn một chút, vừa nghe ngươi nói như vậy, ta nghĩ không nên đi. Nhưng mà, Trường Sinh biểu ca, tốc độ tu luyện của ngươi quá chậm, ta luyện khí đến tầng sáu, ngươi mới luyện khí đến tầng năm. Đợi tới lúc ta bằng tuổi ngươi, nhắm chừng có thể lên tới luyện khí tầng bảy rồi.”
“Trường Sinh biểu đệ, ngươi không cần hiểu lầm, Ngưng Hương không có ý khác.”
“Không sao, Ngưng Hương biểu muội chính là tính tình này, nghĩ gì nói đó.”
VươngTrường Sinh cũng không có để trong lòng. Hắn trước đây thường theo bà nội đến làm khách ở Triệu gia, hắn với Ngưng Hương có thể nói là thanh mai trúc mã.
Triệu Ngưng Hương tư chất có vẻ tốt, mẫu thân lại là đệ tử Lâm gia. Từ nhỏ bản thân đã nhận được ngàn vạn sủng ái, nuông chiều từ bé, sinh ra tính cách tùy tiện, nghĩ gì nói đó, có thể không suy xét cảm nhận người khác. Đương nhiên nàng cũng không có ác ý. Vương Trường Sinh đã quen rồi.
“Hì hì. Vẫn là Trường Sinh biểu ca hiểu ta. Đúng rồi Trường Sinh biểu ca, ngươi có suy xét qua bái nhập môn phái tu tiên không? Nghe mẹ ta kể, thêm vài năm nữa, tứ đại tông môn sẽ mở cửa, tuyển nhận môn đồ. Tứ đại tông môn hai mươi năm mới mở núi một lần. Hơn nữa còn có điều kiện thu nhận đệ tử, mỗi vị tu sĩ chỉ có cơ hội một lần.”
“Bái nhập môn phái tu tiên? Ta không có ý định này. Tư chất ta không được tốt lắm, cho dù may mắn bái nhập môn phái, cũng là làm ngoại môn đệ tử. Nghe nói cuộc sống của ngoại môn đệ tử cũng không tốt. Mỗi ngày vội vàng xử lý các loại tạp vụ, không hoàn thành còn bị trách phạt, ta vẫn là nên ở nhà đi!”
Vương Trường Sinh chẳng hề để ý nói.
Tuy nhiên, tư chất hắn là vậy, nhưng nếu có thể trở thành Luyện khí sư, gia tộc sẽ cung cấp tài nguyên để cho hắn luyện khí. Hắn có thể tích góp từng chút tài nguyên mua linh vật phụ trợ Trúc cơ. Nếu là bái nhập môn phái tu tiên, môn phái tu tiên chưa chắc sẽ cung cấp tài nguyên cho hắn luyện khí.
Quan trọng nhất là, hắn từ nhỏ đã được giáo dục là trung thành với gia tộc, vì gia tộc xuất lực. Tông môn với hắn mà nói, không có nửa điểm trung thành.
“Đúng vậy. Ở nhà có người thân bằng hữu vẫn tốt hơn. Đi môn phái tu tiên không quen cuộc sống mới, bước đi khó khăn, sinh bệnh, ngay cả người chăm sóc ngươi cũng không có.”
Triệu Ngưng Hiên sâu sắc tán đồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT