Một buổi sáng rất nhanh trôi qua, Vươn Trường Sinh dành cả buổi để tu tập pháp thuật.
Buổi trưa, Vương Trường Sinh quay lại Thanh Liên các, vừa hay VươngThu Sinh đem ngọ thiện tới.
Vương Thu Sinh đặt đồ ăn xuống liền rời khỏi.
Hai món mặn, một món canh, trứng chim tước hấp, canh thịt viên đậu hũ, thịt nai kho tàu.
Nguyên liệu nấu ăn là Vương gia bản tộc đưa đến, đều là những nguyên liệu tốt nhất. Đầu bếp cũng là nhất lưu đầu bếp. Khuyết điểm duy nhất là không có linh khí.
Vương Trường Sinh uống một chén canh, vừa muốn động đũa thì Vương Thu Sinh bước nhanh đi dến, tay cầm một lá thư, mặt đầy khẩn trương.
“Cửu thúc công, Vương gia trấn liên tiếp có người chết, sự tình có chút cổ quái, mời người xem”
Vương Trường Sinh nhướng mày hỏi: “Lấy đến ta nhìn xem.”
Vương Thu Sinh không dám chậm trễ, hai tay đem thư dâng lên.
Vương Trường Sinh ánh mắt đảo qua, hơi trầm ngâm rồi nói: “Ngươi biết Vương gia trấn trưởng không?”
“Biết. Dựa theo bối phận, Vương gia trấn trưởng Vương Thanh Vân là cháu trai của tam thúc.”
“Về thu thập một chút, mang theo ít lương khô, theo ta đi Vương gia trấn một chuyến.”
Hơn chín phần dân chúng sống ở Vương gia trấn đều là Vương gia tộc nhân. Dân chúng ở trấn tử này là đối tượng bảo hộ chính của Vương Trường Sinh.
Vương gia trấn xảy ra chuyện, Vươn Trường Sinh đương nhiên không dám chậm trễ.
Một khắc sau, Vương Thu Sinh lưng đeo túi đồ tiến vào Thanh Liên các. Theo phía sau hắn là một cô nương váy lam gương mặt thanh tú.
Vương Trường Sinh nhìn về phía cô nương váy lam, dặn dò: “Thu Nguyệt, trong thời gian ta không có ở đây, Liên Hoa đảo giao cho ngươi. Nếu thu được thư tín gì, lập tức phái người đưa đến Vương gia trấn.”
“Vâng, Cửu thúc công.”
Ra khỏi Thanh Liên các, môi Vương Trường Sinh khẽ động vài cái, dưới chân trống rỗng xuất hiện một đám mây màu trắng.
Đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Trường Sinh thi pháp. Tuy nhiên, trên mặt Vương Thu Sinh và Vương Thu Nguyệt vẫn lộ ra thần thái hâm mộ.
Đám mây màu trắng chở Vương Trường Sinh chậm rãi nâng lên, hương phương xa bay đến. Không lâu sau, hai người liền biến mất ở phía chân trời.
…
Vương gia trấn là một trấn nhỏ quy mô hơn năm ngàn người. Phía Bắc trấn có một con sông nhỏ rộng khoảng ba trượng, duyên hà là một đồng ruộng rộng lớn.
Dân chúng Vương gia trấn lấy ruộng cùng săn bắt mà sống, cuộc sống tự cung tự cấp.
Vương gia trấn chỉ có một con đường, phân thành nam bắc hai hướng. Phía nam là hàng trăm ngôi nhà to nhỏ được dựng bởi gỗ hoặc gạch. Trong đó khí phái nhất là một tòa viện. Cửa lớn cao hai trượng màu đỏ thắm, nhìn rất có khí thế. Cửa lớn bài trí đầy những đinh đồng sáng bóng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa sáng rực rỡ.
Ở trước cửa viện, hai bên sườn trái phải đều đặt một con sư tử đá mặt mày dữ tợn.
Trên cửa treo một bảng hiệu màu đen, mặt trên khắc bốn chữ to màu vàng “Vương gia từ đường”, mười phần bắt mắt.
Trong sảnh đường, hơn hai mươi lão giả tuổi quá năm mươi đang tụ tập một chỗ. Một lão giả mặt mày phúc hậu, tuổi tầm năm mươi sáu mươi ngồi ở vị trí chủ tọa. Lão giả phúc hậu này chính là Vương gia trưởng trấn Vương Thanh Vân.
Các tộc nhân Vương gia còn lại thấy tình hình, đều cúi người hành lễ.
“Một bút không thể viết được hai chữ Vương, không cần phải khách khí như vậy. Đến nói cho ta biết sự tình đi!” Vương Trường Sinh xua tay, vẻ mặt ôn hòa nói.