Vương Minh Viễn không nói gì, trong mắt hiện ra vài phần lo lắng.

“Không phải, Cửu đệ bình an vô sự. Chúng con là phụng mệnh Ngũ thúc công trở về, có sự việc trọng đại cần bẩm báo.”

Vương Trường Ca cố ý nhấn mạnh “sự việc trọng đại ”

“Trường Ca, chuyện gì trọng đại lại không thể nói ở trước mặt ta? Ta gả vào Vương gia đã hơn hai mươi năm, chẳng lẽ ta là người ngoài sao?” Liễu Thanh Nhi có chút không vui.

Vương Trường Ca cười ngượng ngùng, giải thích: “Con không phải có ý từ này, Tam thẩm, là Ngũ thúc đặc biệt dặn dò. Con cùng Thất muội chỉ là phụng mệnh làm việc, mong Tam thẩm hiểu cho.”

Vương Trường Vũ đôi mắt vừa chuyển, bước nhanh lên phía trước, ngọt ngào nói: “Tam thẩm, con đã gặp qua Cửu đệ, để con kể cho người tình huống hiện tại của Cửu đệ nha!”

Sắc mặt Liễu Thanh Nhi tốt hơn một chút, cùng Vương Trường Vũ đi ra ngoài.

“Đến tột cùng là đại sự gì? Trước mặt Tam thẩm cũng không thể nói?” Vương Minh Viễn cau mày hỏi.

Vương Trường Ca sắc mặt ngưng trọng, bước nhanh lên phía trước, thấp giọng nói: “Tam thúc, trấn Thanh Thạch của huyện Bình An phát hiện một mỏ huyền kim khoáng thạch. Ừm, là Cửu đệ phát hiện, Ngũ thúc công bảo người phái nhân thủ tới trấn Thanh Thạch khai thác huyền kim.”

“Cái gì? Huyền kim? Thật sao?” Vương Minh Viễn kinh hô, hô hấp có chút trầm trọng.

“Vạn phần xác thực, con có mang một khối huyền kim khoáng thạch trở về.”

Vương Trường Ca từ túi trữ vật lấy ra khoáng thạch, đưa lên trên.

“Ta đối với nguyên liệu luyện khí không biết gì cả, Trường Ca, nhanh mời Tam thẩm trở lại. Tam thẩm tuy chỉ là luyện khí học đồ, nhưng lại quen thuộc nhiều nguyên liệu luyện khí. Để cho nàng xác nhận một chút.”

Thật ra Vương Minh Viễn biết trên tay là huyền kim khoáng thạch. Nhưng hắn muốn viện cớ, bình ổn bất mãn trong lòng của Liễu Thanh Nhi.



Lời mà Vương Trường Ca nói khi nãy, ai nghe cũng sẽ không thoải mái.

Sau khi Liễu Thanh Nhi gả vào Vương gia, rất ít rời khỏi Thanh Liên sơn. Nàng cùng một đám nữ tộc dưỡng tằm, may y, làm ruộng, trợ cấp gia dụng, dưỡng chồng dạy con, chịu biết bao mệt nhọc. Vương Minh Viễn không muốn vì vài câu nói vô tâm của con cháu mà làm thê tử thương tâm.

Vương Trường Ca lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh liền mang Liễu Thanh Nhi trở về.

“Bảo ta trở về để làm gì? Cẩn thận ta tiết lộ cơ mật của Vương gia các người.” Liễu Thanh Nhi có chút bất mãn nói

Vương Minh Viễn cau mày, trịnh trọng: “Được rồi, có hai tiểu bối ở đây đó! Chú ý hình tượng. Trấn Thanh Thạch của huyện Bình An phát hiện một mở huyền kim khoáng thạch, là Sinh Nhi phát hiện. Thanh Nhi, trước kia nàng nhận chức ở Thần binh các mười năm, kiến thức rộng rãi. Mau nhìn xem cái này có phải là huyền kim không. Nếu thật sự là huyền kim, lần này Sinh Nhi lập công lớn rồi.”

Nghe đến là con mình phát hiện một mỏ huyền kim khoáng thạch, Liễu Thanh Nhi không còn tức giận, tiếp nhận khoáng thạch, cẩn thận xem xét.

Miệng nàng khẽ nhúc nhích, môt tiếng “phừng” trầm nặng, đoàn hoả diễm màu đỏ hiện ra ở trong lòng bàn tay, bao quanh viên khoáng thạch.

Thời gian từng chút trôi qua, khoáng thạch không hề có dấu hiệu tan chảy.

Liễu Thanh Nhi lại lấy ra một cây chuỷ thủ màu xanh, rót vào pháp lực, hướng khoáng thạch bổ tới.

“Xoảng!”

Tiếng kim thiết chạm vào nhau, vang lên trầm đục, mặt ngoài của khoáng thạch xuất hiện một vệt trắng kim nhợt nhạt.

“Không sai, là huyền kim khoáng thạch. Không biết mỏ khoáng thạch này lớn bao nhiêu, nhưng cho dù chỉ là một mỏ huyền kim khoáng thạch nhỏ. Cũng đủ cho chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại.” Liễu Thanh Nhi vẻ mặt có chút hưng phấn.

“Quá tốt rồi, tổ tiên phù hộ. Vương Gia chúng ta được cứu rồi! Trường Ca, Trường Vũ, trừ các ngươi ra, chuyện này có bao nhiêu người biết?” Vương Minh Viễn nghiêm nghị hỏi.



Vương Trường Ca nghĩ nghĩ, nói chi tiết: “Có Ngũ thúc công và Cửu đệ. Đúng rồi, còn có một bộ phận tộc nhân không có linh căn biết được một ít tình huống. Bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra huyền kim khoáng thạch. Huyền kim khoáng thạch nằm bên trong một mỏ đá, nhưng bọn họ không biết đây là huyền kim. Thời điểm con cùng Thất muội trở về, Ngũ thúc công tự mình canh chừng ở mỏ đá. Cửu đệ giám sát tộc nhân biết được sự tình, nghiêm cấm bọn họ tiếp xúc với người ngoài.”

“Tốt, chuyện này các ngươi không được lộ ra bên ngoài nửa chữ. Ta lập tức triệu tập bọn Tứ đệ, mau chóng phái người đến trấn Thanh Thạch.”

“Vâng, Tam thúc.’

Vương Trường Ca đưa mắt về hướng Vương Trường Vũ, hai người ngầm hiểu, cùng nhau rời khỏi. Lưu lại hai người Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi.

“Ta đã biết Sinh Nhi có năng lực, phát hiện được một mỏ huyền kim khoáng thạch. Lập được công lao lớn như vậy, có thể điều hắn trở về rồi chứ?” Liễu Thanh Nhi vẻ mặt chờ đợi cất lời.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Sinh Nhi lập được công lớn sẽ trọng thưởng cho hắn. Chờ hắn hết nhiệm kì lại triệu hồi về cũng không muộn, dù sao cũng chỉ còn một năm. Nếu trước thời hạn triệu hồi nó về, rất dễ bị mọi người dị nghị. Ta sau này sẽ không thể xử lý tốt chính vụ của gia tộc.” Vương Minh Viễn có chút khó xử.

Liễu Thanh Nhi trừng mắt liếc Vương Minh Viễn, tức giận nói: “Được rồi, được rồi, mỗi lần kêu chàng triệu hồi Sinh Nhi về, đều là lý do này, sợ miệng người dị nghị. Trong lòng chàng cũng chỉ có Vương gia, làm gì có mẹ con chúng ta. Tháng này chàng liền ngủ ở thư phòng đi! Dù sao không có hai mẹ con chúng ta, không phải chàng vẫn sống rất tốt sao?”

Nói xong, Liễu Thanh Nhi thở phì phì rời khỏi.

Vương Minh Viễn thấy tình hình như vậy, không ngừng cười khổ, miệng đầy cay đắng.

Hắn sao lại không nghĩ đến việc điều con mình trở về, nhưng hắn thân là người đứng đầu gia tộc, phải làm cho tộc nhân tâm phục khẩu phục, mới có thể quản sự tốt. Vì thế, hắn có yêu cầu nghiêm khắc đối với mình và thê nhi.

Chính vì hắn xử sự công bằng, nên mới có uy vọng rất cao trong lòng tộc nhân. Rất nhiều mệnh lệnh mới có thể thuận lợi tiến hành.

Sau khi Vương Trường Sinh trở lại trấn, liền lệnh cho Vương Thanh Sơn tập trung tộc nhân làm việc tại mỏ đá lại một chỗ. Lý do là bọn họ có khả năng bị dính thi độc, nghiêm cấm bọn họ tiếp xúc với bên ngoài, ăn mặt đều có người đưa tới.

Vương Thanh Sơn đương nhiên làm theo, đem tộc nhân làm việc ở mỏ đá tập trung tại một toà viện lớn, phái người đúng buổi đưa cơm.

Theo như Vương Thu Tài hồi báo, tộc nhân ở mỏ đá cũng không có tư tàng huyền kim khoáng thạch. Không phải là bọn họ không nghĩ đến, mà là bọn họ không cách nào khai quật được mở khoáng thạch này. Bọn họ đã thử dùng lửa thiêu suốt một ngày, cũng thử dùng đao chém, đều không thể đả động gì đến huyền kim khoáng thạch. Cũng không biết Vương Hữu Lượng dùng cách nào mà có thể lấy được một khối huyền kim như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play