Vương Minh Viễn một năm một mười kể lại cho Vương Diệu Tông nghe sự tình. Nghe xong, Vương Diệu Tông cười ha ha, nhìn về phía Vương Trường Sinh, trịnh trọng hỏi: “Trường Sinh, Nhị bá công hỏi ngươi. Nếu cho ngươi cưới vị Uông Như Yên kia, ngươi có bằng lòng không? Nghĩ kĩ hẵng trả lời, ngươi hiện tại đã là Trúc cơ tu sĩ. Hôn nhân đại sự của ngươi, ngươi có thể tự mình làm chủ.”
Vương Trường Sinh suy nghĩ thật kĩ, chân thành gật gật đầu: “Tuy con và Uông tiên tử tiếp xúc với nhau không bao lâu. Nhưng tâm hướng đạo của nàng kiên định, xử sự khôn khéo. Quan trọng nhất là, thời điểm nàng lấy ra phù bảo diệt sát Âm quỷ tằm, lúc đó nàng xuống tay với con. Con cơ bản sẽ không có cách nào ngăn cản. Ngoài ra, nàng lợi dụng phù bảo giết không ít quỷ vật và cốt thi. Nhưng lại nguyện ý đem Âm châu và Linh cốt đạt được chia đều mà không hề tính toán chi li. Có thể thấy được tâm tư nàng rộng lớn. Quả thật là một người vợ hiền, chỉ là không biết thái độ của nàng đối với tôn nhi ra sao.”
Vương Diệu Tông khẽ vuốt chòm râu, cười nói: “Vậy là được rồi, Khôi lỗi thuật, nhị giai linh mạch và Trúc cơ đan. Uông gia chắc là cũng cảm thấy đủ. Rèn sắt khi còn nóng, Nhị bá công lập tức dẫn ngươi tới Uông gia cầu hôn. Sớm một chút đem sự tình bàn tốt, như vậy Lâm gia dù cón muốn ngáng chân chúng ta, cũng phải kiêng kị một hai.”
Vương Minh Viễn nhíu mày nói: “Nhị bá, phần sính lễ này, có phải hay không quá quý trọng rồi? Khôi lỗi thuật, nhị giai linh mạch và Trúc cơ đan. Ba thứ này, mỗi thứ đều mười phần trân quý. Nếu lấy làm sính lễ, chỉ sợ là quá xa xỉ rồi.”
“Đúng vậy! Nhị bá, Trúc cơ đan là dùng mạng của bọn Minh Hạo đổi lấy.”
Vương Minh Chiến gật đầu phụ hoạ.
“Các ngươi đó! Ánh mắt thiển cận. Theo lão phu biết, tu sĩ Kim Đan kỳ của Uông gia Uông Hoa Sơn tiến vào Kim Đan kỳ khi chưa đến trăm tuổi. Bối tự của Uông gia chia theo Hoa, Thiên, Thư, Như, Kỳ, Hiếu. Uông Như Yên là đời thứ tư, nàng tuổi còn nhỏ đã là Trúc cơ tu sĩ. Khẳng định là tộc nhân trung tâm của Uông gia. Uông gia là tu tiên đại tộc tại Tống Quốc, có một gia tộc thông gia như vậy chiếu cố. Chỉ cần Uông Hoa Sơn còn sống, có thể bảo đảm cho Vương gia chúng ta trăm năm bình an.
Xuất ra sính lễ quá hời hợt, Uông gia chướng mắt còn không nói. Chỉ sợ sẽ thẹn quá thành giận. Các ngươi đùng quên, Uông Như Yên đã là Trúc cơ tu sĩ. Ăn vào Trúc cơ đan chưa chắc có thể Trúc cơ, nhưng nếu Trường Sinh cưới Uông Như Yên. Chúng ta sẽ lập tức có thêm một vị Trúc cơ tu sĩ. Nếu tính như vậy, chúng ta vẫn nên xuất thêm Khôi lỗi thuật và nhị giai linh mạch. Nhị giai linh mạch tuy trân quý, nhưng mà nếu so sánh với an nguy của gia tộc thì vẫn còn kém xa. Không nói cái khác, nếu tứ đại môn phái lại mộ binh, người Tử Tiêu môn bảo lão phu cùng Trường Sinh cùng đi. Chúng ta làm sao dám cự tuyệt? Trường Sinh ngươi nói xem!”
Vương Trường Sinh gật đầu tiếp lời: “Tôn nhi tán đồng góc nhìn của Nhị bá công. Uông gia là đại tộc, đồ chúng ta xuất ra tuy nói là trân quý, nhưng chưa chắc Uông gia sẽ để ý. Sính lễ nhẹ, sợ rằng trong lòng Uông gia sẽ không thoải mái. Nếu thành như Nhị bá công nói, lại có mộ binh, Tử Tiêu môn bắt con và Nhị bá công cùng đi. Chúng ta căn bản không dám kháng mệnh. Hiện tại vấn đề là Uông Hoa Sơn có đồng ý mối hôn sự này không?”
Về việc này, hắn trong lòng cũng không có nắm chắc.
“Nếu Uông Hoa Sơn không đồng ý việc này, đổi một người cũng được. Trường Ca đã chết, Trường Nghị là đệ đệ của hắn. Trường Nghị cưới một vị nữ tộc nhân Luyện khí kỳ của Uông gia, Uông gia chắc cũng sẽ không phản đối. Hoặc là gả Trường Vũ cho tu sĩ Uông gia. Vô luận như thế nào, cửa hôn nhân này chúng ta định chắc rồi. Nếu không lần mộ binh tiếp theo, chỉ sợ là ta và Trường Sinh sẽ cùng chết.”
Đối với việc này, Vương Trường Sinh sâu sắc đồng ý.
Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông, hai Trúc cơ tu sĩ đều đồng ý việc này. Vương Minh Viễn và Vương Minh Chiến đương nhiên không thể phản đối.
Nói chuyện phiếm trong một lát, Vương Trường Sinh rời khỏi thư phòng. Đi thăm Liễu Thanh Nhi cùng Vương Trường Nguyệt.
Liếu Thanh Nhi biết được Vương Trường Sinh muốn đi Uông gia cầu hôn, mặt mày hớn hở: “Sinh Nhi, Uông cô nương là người như thế nào? Nói cho mẹ nghe một chút hiểu biết của con về nàng đi.”
Vương Trường Nguyệt biết được Vương Trường Sinh muốn lập gia đình, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhíu mày nói: “Ta không muốn ca ca đón dâu, ta không cần tẩu tử.”
“Trường Nguyệt, sao lại nói như thế! Ca ca đã lớn, phải cưới vợ. Khi ngươi lớn cùng phải lập gia đình, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng. Đây là chuyện bình thường.” Liễu Thanh Nhi lời nói thấm thía dạy bảo.
“Con không, con không muốn ca ca đón dâu. Nếu ca ca đón dâu, sẽ không mua đồ ăn cho con nữa.”
Vương Trường Sinh dở khóc dở cười, cưng chiều nhéo mặt tròn của Vương Trường Nguyệt, cười nói: “Nha đầu ngốc, nếu ca ca thành thân, về sau lại có thêm một người mua đồ ăn cho ngươi. Cháu ngươi khi lớn lên, cũng sẽ mua đồ ăn cho ngươi ăn.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, ca ca đã gạt ngươi bao giờ chưa?”
Đôi mắt Vương Trường Nguyệt thả ra một chút tinh quang, thúc giục: “Vậy được, ca ca mau thành thân đi. Về sau ngươi cùng tẩu tử mua đồ ăn cho ta.”
Liếu Thanh Nhi tươi cười nói: “Được rồi, mẹ cùng ca ca nói chuyện một chút, con ra ngoài chơi đi! Trường Sinh, nói cho mẹ nghe một chút về vị Uông cô nương này đi. Mẹ thay con xem xét.”
Vương Trường Sinh không lay chuyển được Liễu Thanh Nhi, một năm một mười kể lại.
“Vương gia chúng ta không có bao nhiêu giao tình với Uông gia. Trước đó, cũng không thường xuyên lui tới. Nếu tuỳ tiện tới cửa cầu hôn chỉ sợ là có chút đường đột, tỷ lệ Uông gia cự tuyệt vẫn rất lớn. Còn nữa, Sinh nhi, con có biết Uông cô nương có hôn ước hay chưa không? Con và nàng mới tiếp xúc vài lần, người ta chưa chắc đã thích con. Con đừng quên chuyện của Trường Tuyết. Nhị bá nói không sai, nếu chúng ta có thể kết thân với Uông gia, đối với gia tộc sẽ có lợi ích rất lớn. Lâm gia cũng sẽ kiêng kị một hai. Nhưng chúng ta không thường xuyên qua lại với Uông gia, cũng có thể đạt được kết quả này. Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng. Mẹ cảm thấy vẫn nên từ từ suy tính. Cứ như vậy, xác xuất thành công không những lớn hơn một chút, các con cũng có thêm thời gian để từ từ tìm hiểu. Con đừng quên, Uông Như Yên đã là Trúc cơ tu sĩ. Vương gia chúng ta lại chỉ là một tiểu tộc, quan hệ vốn không ngang hàng nhau. Ta chỉ sợ Uông Hoa Sơn sẽ không đáp ứng.”
Liễu Thanh Nhi khách quan phân tích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT