Vương gia là một cái tiểu gia tộc, lại có thể xuất ra lượng lớn Âm châu và Linh cốt. Khó tránh khỏi sẽ bị người khác đố kỵ, Uông Như Yên đồng hành cùng Vương Trường Sinh. Thứ nhất là giúp Vương Trường Sinh, thứ hai nàng cũng lo lắng người khác sẽ xuồng tay với nàng.

Vương Trường Sinh cũng sảng khoái đáp ứng. Nói thật, trong lòng giữ Trúc cơ đan, hắn cũng có chút lo lắng đề phòng. Hắn không những đề phòng người khác, còn đề phòng cả Uông Như Yên. Nhưng Uông Như Yên cũng đề phòng hắn.

Hai người đề phòng lẫn nhau, cũng dựa vào nhau.

Có thể làm cho Vương Trường Sinh nhẹ nhõm chính là, dọc đường đi đều bình an vô sự.

“Vương đạo hữu, đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc từ biệt. Chúng ta từ biệt tại đây, nếu có rảnh, ngươi có thể đến Uông gia chúng ta làm khách. Tiểu muội luôn luôn hoan nghênh.”

Nói xong, Uông Như Yên chuẩn bị rời khỏi.

“Chậm đã, Uông tiên tử. Hai kiện Nhị giai Khôi lỗi thú này tuy có chút tổn hại, nhưng vẫn có thể sử dụng được. Tạm thời cho ngươi mượn để sử dụng. Lần sau gặp mặt, ngươi hẵng trả lại cho ta.”

Vương Trường Sinh đem hai viên châu có vết rách đưa cho Uông Như Yên, cười nói.

Hắn đã an toàn quay về nhà, có thể luyện chế Nhị giai Khôi lỗi thú mới. Hai con Nhị giai Khôi lỗi thú này nếu đặt ở trên người cũng chỉ có thể nằm yên trong túi trữ vật. Còn không bằng cho Uông Như Yên mượn, thuận nước giong thuyền.

“Vậy đa tạ, Vương đạo hữu, tạm biệt.”

Uông Như Yên lên tiếng cảm ơn. Thanh sắc phi toa dưới chân nhất thời hào quang đại trướng, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.



Vương Trường Sinh và Vương Minh Chiến đi vào thư phòng, nói với Vương Minh Viễn một chút về hành trình ở Quỷ uyên.

Vương Minh Viễn biết được năm người Vương Trường Ca chết bên trong Quỷ uyên, mười phần bi thống.

Vương Minh Chiến giận dữ nói: “Tam ca, lúc đó tình huống đặc biệt nguy hiểm. Chúng ta không thẻ đem thi thể bọn Minh Hạo trở về.”

“Không trách các ngươi, các ngươi có thể sống sót trở về chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Lúc các ngươi chưa trở về, ta và Nhị bá ngày đêm lo lắng đề phòng, chỉ sợ các ngươi không về được. Hiện tại các ngươi đã trở lại, ta và Nhị bá cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ.”

“Đúng rồi, Trường Sinh, vậy ngươi tính xử lý Trúc cơ đan như thế nào?”

Vương Trường Sinh đã sớm nghĩ đến vấn đề này. Hiện tại trong tộc có ba Trúc cơ tu sĩ, nhưng Lâm gia đã muốn chĩa mũi thương về phía Vương gia. Có thể có thêm một vị tu sĩ Trúc cơ, nhưng không cần lộ diện. Hắn muốn làm tồn tại một ám tử, để tránh Vương gia bị Lâm gia tận diệt.

“Cha, trong tộc hiện tại tộc nhân nào có hi vọng tiến vào Trúc cơ nhất?”

“Thất đệ và Nhị thập nhất đệ. Thất đệ đã tu luyện đến Luyện khí tầng chín. Còn về phần Nhị thập nhất đệ, đã là Luyện khí tầng tám rồi. Nếu muốn làm một ám tử, Nhị thập nhất đệ rất phù hợp. Hắn vài năm nay đều không lộ diện, cho dù tiến vào Trúc cơ người khác cũng sẽ không biết được. Thất đệ mấy năm nay luôn bôn tẩu bên ngoài, rất nhiều người đều biết đến sự tồn tại của hắn. Nếu hắn đột nhiên mất tích, cho dù nói là bị người khác ám hại, bên ngoài nhất định cũng sẽ không tin tưởng. Ngươi vừa lấy được Trúc cơ đan, Thất đệ liền bị giết hại. Lâm gia còn chưa ngốc đến vậy.”

“Cũng đúng, cứ như vậy đi. Viên Trúc cơ đan này trước tiên bỏ vào bảo khố trong tộc. Chờ Nhị thập nhất thúc tiến vào Luyện khí tầng chín, chúng ta lại tìm cơ hội đưa Trúc cơ đan cho hắn. Nhưng cứ như vậy, thật cảm thấy có lỗi với Thất thúc. Hắn luôn luôn ở bên ngoài bôn tẩu cho gia tộc, đã đạt Luyện khí tầng chín. Có Trúc cơ đan lại không cho hắn dùng, thật sự không phải.”

Vương Minh Chiến thở dài một hơi, rồi nói: “Cái này cũng không thể trách ngươi, dù sao Trúc cơ tu sĩ tiếp theo cũng không thể lộ diện. Nhà chúng ta mấy năm nay quật khỏi quá nhanh, may mà tin tức Trường Phong Trúc cơ không có truyền ra bên ngoài. Nếu không lần khởi hành đi Quỷ uyen này, chỉ sợ Vương gia chúng ta sẽ bị phái đi tới hai Trúc cơ tu sĩ. Uông gia thế mà bị phái đi tới ba Trúc cơ tu sĩ, tu tiên gia tộc có thực lực mạnh, xuất lực phải càng lớn.”

“Đúng vậy! Cha, lần đến Quỷ uyên này, Lâm gia tính kế chúng ta. Chúng ta có thể thoát một lần, nhưng thoát không được lần thứ hai, thứ ba. Con đề nghị, điều động một số nhân thủ và một ít của cải đến Nguỵ Quốc. Nếu chúng ta và LÂm gia xé rách da mặt, chúng ta cũng không đến mức bị người tận diệt.”



Vương Minh Viễn gật đầu: “Vấn đề này, Nhị bá đã thảo luận qua với ta. Ở lúc các ngươi đi, đã phái một bộ phận tộc nhân đến Nguỵ Quốc. Tổng cộng có hai mươi người, Trường Vũ và Trường Bình đều nằm trong số đó. Ài, nếu chúng ta có thể có quan hệ với tu sĩ Kim Đan thì tốt rồi.”

Tròng mắt Vương Minh Chiến chuyển động, cười cười nói: “Tam ca, chúng ta có cơ hội kết quan hệ với tu sĩ Kim Đan kỳ. Chỉ xem Trường Sinh có nguyện ý hay không thôi.”

Một chữ bừng tỉnh người trong mộng, đôi mắt Vương Minh Viễn sáng ngời, cất lời: “Ngươi đang nói đến việc kết thân cùng Uông gia? Nếu có thể cùng Uông gia kết thân, chẳng những có thể hoá giải khốn cục trước mắt. Chúng ta còn có thể mượn dùng thực lực của Uông gia để phát triển thế lực của chính mình.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Vương Trường Sinh.

Chuyến đi lần này đến Quỷ uyên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hợp lực tác chiến. Hai người lại cùng nhau quay về Thanh Liên sơn.

Nói thật, Vương Trường Sinh đối với Vương Như Yên rất có hảo cảm. Tuy trên đường Uông Như Yên đề phòng hắn, nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Hắn và Uông Như Yên dù sao cũng không phải là người cùng một mái nhà, Uông Như Yên có điều đề phòng cũng là chuyện thường tình.

Thời gian hắn và Uông Như Yên tiếp xúc không lâu, nhưng Uông Như Yên làm việc cẩn thận, biết nhìn đại thể. Quả thật là một người vợ hiền.

Vương Trường Sinh do dự một lát, rồi nói: “Uông gia là tu tiên đại tộc, chưa chắc sẽ để ý một tiểu tộc như Vương gia chúng ta.”

Dựa vào tư sắc và thân phận của Uông Như Yên, Vương Trường Sinh tin tưởng rất nhiều người tranh nhau muốn lấy nàng làm vợ. Hơn nữa, gia tộc tu tiên xem trọng nhất là lợi ích. Vương gia kết thân cùng Uông gia có lợi ích rất nhiều, nhưng Uông gia thì có thể đạt được điều gì chứ?

Khôi lỗi thuật? Dường như còn chưa đủ., cộng cả nhị giai linh thạch ở Bạch Vân lĩnh. Chỉ sợ cũng chưa đủ phân lượng. Chẳng qua nếu là như vậy, Vương gia cũng đã trả giá quá lớn rồi. Nếu như không đạt được hồi báo thích đáng, chẳng phải sẽ lỗ to sao?

“Các ngươi đang nói cái gì đó.” Vương Diệu Tông đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play