Dơi quái Trúc cơ kỳ tấn công bất thành, hai cánh hung hăng vỗ, đánh tới Vương Trường Sinh, một đôi vuốt chụp vào đầu Vương Trường Sinh.

Tuy nhục thân của Vương Trường Sinh có thể so với nhị giai hạ phẩm yêu thú nhưng hắn sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, ai biết được dơi quái có thủ đoạn khác không.

Huyền băng kỳ trong tay hắn mạnh mẽ nhoáng lên một cái, từng mảng lớn băng châm màu trắng từ mặt cờ bắn ra, đánh về phía dơi quái.

Dơi quái không có ý định né tránh, há mồm phun ra một cỗ âm ba xám xịt, băng châm trắng vừa tiếp xúc âm ba màu xám, đều hóa thành vụn băng, rơi xuống.

Dơi quái đang muốn đánh về phía Vương Trường Sinh thì một đạo thanh ti mảnh khảnh bắn đến, rất nhanh vòng quanh miệng nó vài vòng, đem miệng nó khóa lại.

Nhân cơ hội này, Huyền băng kỳ trong tay Vương Trường Sinh hào quang đại phóng, mạnh mẽ nhoáng lên một cái, từng mảng lớn hàn khí màu trắng thổi quét ra. Dơi quái tiếp xúc với hàn khí màu trắng, thân thể rất nhanh kết băng, biến thành một khối băng cứng. Ba thanh phi đao bắn nhanh đến, trảm đứt khối băng, thi thể rất nhanh rơi xuống mặt đất.

Cổ tay Vương Trường Sinh run lên, một tấm đại võng màu vàng bắn ra, bao lấy thi thể, kéo quay trở lại.

Từ trong thi thể hắn tìm được một viên âm châu lớn bằng quả long nhãn, móng vuốt cũng có thể lấy để luyện khí.

Hai con Trúc cơ kỳ dơi quái vừa chết, dơi quái khác như rắn mất đầu, liền chạy trốn tứ phía.

Vương Trường Sinh thu hồi pháp khí cùng Khôi lỗi thú, Uông Như Yên biến đổi pháp quyết, làm thanh sắc phi toa đẩy nhanh tốc độ hơn.

Nửa khắc đồng hồ sau, thanh sắc phi toa đáp xuống trên một sườn núi nhỏ, đám người Vương Trường Sinh lục tục đi xuống dưới.

Uông Như Yên thu hồi thanh sắc phi toa, đề nghị nói: “Vương đạo hữu, chúng ta nghỉ ngơi một chút, khôi phục pháp lực rồi lại tiếp tục đi.”

Vương Trường Sinh gật đầu: “Ừm, nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi lên đường. Đa tạ Uông tiên tử ra tay hiệp trợ.”

“Tiện tay giúp đỡ mà thôi. Vương đạo hữu là thể tu?”

Uông Như Yên ánh mắt đảo qua vết thương dài trên cánh tay của Vương Trường Sinh, tò mò hỏi.



Nếu là một người tu tiên bình thường, nhục nhân không thể kháng cự được pháp thuật công kích.

“Tại hạ từng tu luyện công pháp luyện thể thô thiển mà thôi. Đúng rồi, Uông tiên tử, ngươi là Âm tu?

Vương Trường Sinh không muốn nói nhiều về đề tài này, lập tức đổi đề tài.

Uông Như Yên mỉm cười nói: “Âm tu chưa nói tới, chỉ là một vài thủ khúc mà thôi.”

Vương Trường Sinh chỉ cười không nói, không hỏi bao nhiêu.

Sau hơn nửa canh giờ, mười hai người bọn họ, một tổ sáu người ngồi trên lưng con Ô quy khôi lỗi, đi về phía trước.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Định quỷ bàn trên tay Vương Trường Sinh chợt vang lên một trận thanh âm chói tai. Kim đồng hồ màu bạc trên mặt rất nhanh xoay tròn, sau đó chỉ về một phương hướng.

Hắn vội vàng khống chế Ô quy khôi lỗi dừng lại. Định quỷ bàn là một món pháp khí đặc thù, chuyên dùng để điều tra vị trí quỷ vật.

Quỷ vật càng đến gần thì thanh âm của định quỷ bàn càng vang, tốc độ xoay tròn của kim đồng hồ sẽ càng nhanh

Ô quy khôi lỗi Uông Như Yên ngồi cũng ngừng lại, sắc mặt ngưng trọng.

“Vương đạo hữu, phía trước có quỷ vật, căn cứ theo Lý tiền bối đã nói, hẳn là cấp bậc Quỷ tướng. Nhưng cũng khó nói, Định quỷ bàn là căn cứ vào âm khí dày đặc mà cảnh báo, âm khí càng nặng, phản ứng của Định quỷ bàn càng lớn. Nơi này âm khí có vẻ dày đặc, quỷ vật rất giỏi ẩn nấp, không ngoại trừ là Quỷ vương.”

Lời này của Uông Như Yên nói cũng như không nói. Nghe giọng điệu của nàng, dường như không muốn bước vào nơi này.

Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, phân thích nói: “Hẳn không phải là Quỷ vương, nơi đây vẫn là bên ngoài, tỷ lệ Quỷ vương xuất hiện rất thấp, Quỷ vương hẳn là ẩn nấp ở sâu bên trong. Nơi này không có đường khác, nếu là vòng lại thì cần bay một đoạn rất xa, có khả năng gặp lại âm thú phi hành, chúng ta chưa chắc có thể an toàn thoát thân. Còn nữa, lần này chúng ta là vì Trúc cơ đan mà đến, ta đề nghị phái người đi tìm hiểu tình hình trước rồi tính. Nếu là Quỷ vương chúng ta lập tức trốn, nếu là quỷ tướng hoặc quỷ tốt thì liền giết chết chúng nó.”

Bọn họ còn không đi được bao xa, sao có khả năng xui xẻo như vậy mà đụng phải Quỷ vương. Đương nhiên, Trường Sinh cũng là muốn mượn việc này kéo dài thười gian thêm một chút, để cho những người khác phát hiện Quỷ vương.

Tình cảnh hiện tại của bọn họ rất khó khăn, đi nhanh quá lo lắng gặp được Quỷ vương, đi chậm lại chỉ sợ sẽ gợi lên cho người khác suy nghĩ bọn hắn xuất lực nhưng lại không xuất công.

Vương Trường Sinh cảm thấy tỷ lệ là Quỷ tướng khá lớn. Nếu là Quỷ vương, kim đồng hồ của Định quỷ bàn sẽ xoay tròn với tốc độ nhanh hơn.



Uông Như Yên suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu nói: “Được rồi, cứ như vậy đi. Nhưng phái ai đi tìm hiểu tình hình bây giờ?”

Nếu là quỷ tướng thì tốt rồi. Còn nếu đúng là Quỷ vương, người đi tìm hiểu tình hình phải chết là không thể nghi ngờ. Cho dù là quỷ tướng cũng nguy hiểm vô cùng.

“Lần này chúng ta đi trước, lần tiếp theo là các ngươi đi, như thế nào?”

"Được, một lời đã định."

Vương Minh Chiến đứng dậy trầm giọng nói: “Trường Sinh, ta đi. Nếu là Quỷ vương ta sẽ lập tức cảnh báo cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi không cần phải xen vào ta, lập tức chạy ngay.”

Loại sự tình này chỉ có thể để cho Luyện khí kỳ tu sĩ đi. Nếu để cho Vương Trường Sinh đi, như trong lời nói của Vương Trường Sinh, tộc nhân khác cũng sống không nổi. Lúc trước ba tu sĩ Luyện khí kỳ đã chết, đây chính là minh chứng rõ ràng.

Chỉ cần Vương Trường Sinh còn sống, tộc nhân mới còn có khả năng sống sót.

“Lục thúc, cẩn thận một chút, mang theo Kỳ cảnh phù.”

Vương Trường Sinh đưa Kỳ cảnh phù cho Vương Minh Chiến, trịnh trọng dặn dò nói.

Vương Minh Chiến nhận Kỳ cảnh phù, không nói gì thêm.

Uông Như Yên từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội màu đỏ được chế tác tinh mỹ, đưa cho Vương Minh Chiến nói: “Đây là Tị quỷ ngọc bội trong tộc chúng ta dùng phương pháp bí mật để luyện chế. Tuy là linh khí nhưng quỷ tốt Luyện khí kỳ sẽ không dám tới gần ngươi. Nhưng nếu gặp được quỷ tướng hơn quỷ vật thì vô dụng.”

Vương Minh Chiến cảm ơn một câu, mang ngọc bội đỏ trên người.

Uông Như Yên ở lại lưu thủ, Vương Trường Sinh dẫn theo Vương Minh Chiến đi về phía trước

Bọn họ càng đi về phía trước, Định quỷ bàn trên tay Vương Trường Sinh càng vang lớn. Kim đồng hồ bạc của Định quỷ bàn càng chuyển động nhanh hơn, thuỷ chung chỉ về phía trước.

Chỉ một lát sau, Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Chiến dừng lại bên cạnh một cái sơn động đen tuyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play