“Lục thúc, việc này là tại ta. Nếu ngay từ đầu chúng ta không lựa chọn bay qua rừng Huyền Âm thụ, kết cục có lẽ sẽ không như vậy.”
Vương Trường Sinh tự trách nói, trên mặt tràn đầy thần sắc áy náy.
Vương Minh Chiến vỗ nhẹ bả vai Vương Trường Sinh, an ủi nói: “Không trách ngươi, Trường Sinh. Rừng Huyền Âm thụ âm khí nặng như vậy, nếu đi xuyên qua đó, nói không chừng người chết sẽ nhiều hơn. Thế sự khó đoán, ai biết được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì chứ. Mặc kệ ngươi đưa ra quyết định gì, Lục thúc đều sẽ ủng hộ ngươi.”
“Đúng vậy! Trường Sinh, việc này không thể trách ngươi. Nơi này âm khí dày đặc như thế, thần thức không thể phát huy tác dụng quá lớn. Muốn lợi dụng thần thức để phát hiện quỷ vật mười phần khó khăn. Chúng ta vẫn nên nhanh chạy tới điểm chỉ định đi! Sáu viên Liệt dương đan không thể chống đỡ được bao lâu.”
Vương Minh Tiêu đề nghị.
Vương Trường Sinh gật đầu: “Trước nghỉ ngơi nửa canh giờ, ăn một chút sau đó tiếp tục lên đường.”
Sau nửa canh giờ, một con Ô quy khôi lỗi chở sáu người Vương Trường Sinh đi về hướng xa. Biến mất vào bên trong đại sơn mờ mịt.
Trên một mảnh bình nguyên rộng mênh mông vô bờ bến, có cắm một cây phiên kỳ màu xanh cao hơn mười trượng. Trên mặt cờ có một cái hoa văn hình thái dương màu xanh, linh quang lập loè. Ở phía dưới phiên kỳ màu xanh có mấy chục gian nhà đá đơn sơ màu đen và một toà thạch lâu cao hai tầng cũng màu đen.
Bên ngoài một gian nhà đá, vài đệ tử Luyện khí kỳ của Thanh Dương tông đang tụ lại thành một chỗ nói chuyện phiếm.
“Sắp nửa tháng rồi, còn chưa tới năm gia tộc tới được địa điểm chỉ định. Thật sự là không dùng được mà.”
Một thanh niên hoàng sam thấp giọng oán hận.
“Đúng vậy, ta thấy không cần phải có gia tộc tu tiên ra tay. Bản tông cũng có thể quét sạch quỷ vật Quỷ uyên, không đáng…”
“Các ngươi rảnh rỗi lắm sao? Trong lúc canh giữ lại tụm lại một chỗ nói huyên thuyên?” Một thanh âm lạnh lùng của nam vang lên.
Một thanh niên thanh sam không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng bọn họ.
“Trần sư thúc!”
Vài tên tu sĩ Luyện khí kỳ vội vàng hành lễ.
Thanh niên hoàng sam cười làm hoà, giải thích: “Trần sư thúc, quỷ vật trong phạm vi trăm dặm đã bị Lý sư tổ thanh lý sạch sẽ. Nơi đây lại không thể tu luyện, cũng không có người đến. Chúng ta mới dám tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.”
“Đó không phải là người sao? Mau đón bọn họ đến, bổ sung Liệt dương đan. Đừng làm hỏng đại sự của Lý sư bá.”
Thanh niên thanh sam chỉ vào phía xa xa nói.
Theo phương hướng mà thanh niên thanh sam chỉ, quả thật thấy một con rùa có hình thể thật lớn đang đi đến nơi này. Mơ hồ có thể thấy trên lưng tùa có mấy cái bóng người.
“Vâng, Trần sư thúc.”
Vài tên đệ tử Luyện khí kỳ lên tiếng, bước nhanh đến nghênh đón.
“Rốt cuộc cũng đến.”
Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút thần sắc vui mừng.
Bọn họ ngày đêm không ngừng chạy, chỉ sợ người Thanh Nhân tông đi rồi. Ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng chạy tới địa điểm chỉ định.
Vương Trường Huy đã tỉnh, nhưng sắc mặt tái nhợt. Sắc mặt bốn người Vương Minh Chiến cũng không tốt hơn là bao.
Sáu viên Liệt dương đan đã sớm dùng hết. Bọn họ chỉ có thể cố gắng chống cự, mới có thể đuổi tới được địa điểm chỉ định.
Nhìn thấy có vài đệ tử Thanh Dương tông chạy đến, Vương Trường Sinh khống chế Ô quy khôi lỗi thú đẩy nhanh tốc độ.
Không qua bao lâu, Ô quy khôi lỗi đã đi đến trước mặt mấy tên đệ tử Thanh Dương tông.
Thanh niên hoàng sam lấy ra danh sách đăng ký. Sau khi nghiệm chứng thân phận của sáu người Vương Trường Sinh, thì phát Liệt dương đan cho bọn họ. Vương Trường Sinh được hai lọ, mỗi người Vương Minh Chiến được một lọ.
Một tu sĩ Luyện khí kỳ dẫn đám người Vương Trường Sinh đến trước một gian nhà đá, mở miệng nói: “Các ngươi tạm thời cứ ở trong này nghỉ ngơi đi! Có việc sẽ gọi các ngươi.”
Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, mang theo năm người Vương Minh Chiến đi vào nhà đá.
Chặng đường ba ngày ba đêm, cả pháp lực và thần thức của sáu người Vương Trường Sinh đều không còn bao nhiêu. Phải nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Nhà đá không phải đặc biệt lớn, bên trong dùng ván gỗ chia làm nhiều khu vực, có chút đơn sơ.
Sau khi dàn xếp tốt tộc nhân, Vương Trường Sinh khoanh chân ngồi xuống. Lấy ra một viên Liệt dương đan ăn vào.
Đan dược vừa vào miệng lập tức biến hoá thành một dòng nước ấm, len lỏi vào trong cơ thể.
Tuần hoàn một vòng, Vương Trường Sinh cảm thấy cả người dào dạt ấm áp.
Một lúc lâu sau, Vương Trường Sinh mở hai mắt.
Nơi này dư thừa âm khí, không thể tu luyện. Hắn lấy ra một cái túi trữ vật màu trắng, đổ ra toàn bộ những thứ ở bên trong.
Đây là túi trữ vật của lão giả áo bào trắng, có diện tích ba trượng.
Có ba món trung phẩm pháp khí, hai thanh phi kiếm màu làm và một cây ngọc thước màu trắng. Ngọc thước màu trắng là pháp khí phòng ngự. Trừ bỏ ba món pháp khí, có hơn năm trăm khối linh thạch và một ít tài liệu.
Đáng giá nhất là một gốc hắc sắc linh chi bốn trăm năm. Ngoài ra, còn có ba gốc hắc sắc linh thảo trăm năm.
Vương Trường Sinh cố gắng phân biệt, cũng không biết hắc sắc linh thảo có tên là gì, lại càng không rõ công hiệu.
Tiếc nuối nhất là, năm người Vương Trường Ca bị quỷ vật giết chết. Hai con Nhị giai Khôi lỗi thú cũng bị ép phải bỏ lại.
Vương Trường Sinh không biết hắn còn phải ngốc ở Quỷ uyên bao nhiêu lâu. Thực lực càng mạnh, tỷ lệ sống sót càng cao.
Nơi này không thể tu luyện, luyện chế một món pháp khí hoặc là một con Nhị giai Khôi lỗi thú tiêu tốn thời gian quá dài. Tế luyện pháp khí là lựa chọn tốt nhất.
Trên tay hắn không có pháp khí phòng ngự. Hắn đem ngọc thước màu trắng ném về phía trước, há miệng phun ra một cỗ tinh khí. Bao bọc ngọc thước màu trắng vào bên trong…
Ba ngày sau, một lão giả thanh bào cao gầy đi đến trước mặt nhà đá của Vương Trường Sinh. Lão giả thanh bào vừa tới gần cửa đá, Vương Minh Chiến đã vội vàng đứng dậy, cười hỏi: “Vị tiền bối này, xin hỏi có gì chỉ giáo?”
Lão giả thanh bào mỉm cười, khách khí nói: “Thanh Liên sơn Vương đạo hữu ở nơi nào? Lão phu là Hồng Diệp lĩnh Lâm Quân Đình, cố ý đến bái phỏng Vương đạo hữu.”
“Hồng Diệp lĩnh Lâm gia?”
Vương Minh Chiến nghe vậy, tươi cười trên mặt nhất thời ngưng lại.
Nếu không phải đệ tử Tử Tiêu môn truyền lệnh bảo Vương gia phái thanh niên trai tráng đi đến. Vương Trường Ca chưa chắc đã chết. Đệ tử Tử Tiêu môn khẳng định là được Lâm gia bày mưu đặt kế mới làm như vậy. Vương Minh Chiến có thể có sắc mặt hoà nhã mới là lạ.
Vương Minh Chiến đang định trả lời, Vương Trường Sinh đã đi ra. Hắn ôm quyền với Lâm Quân Đình, cười nói: “Thì ra là Lâm tiền bối, Trường Sinh nghe danh đã lâu. Mời vào trong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT