Vương Trường Nguyệt nhào vào trong lòng Vương Trường Sinh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui sướng.
Vương Trường Sinh nhéo một chút hai má phúng phính của Vương Trường Nguyệt, nhíu mày nói: “Lúc này Giảng đạo đường còn chưa có tan học. Ngươi có phải là trốn học không?”
“Ta không có trốn học, mẹ và mọi người ngắt Linh tang diệp vất vả. Bát thúc công để cho chúng ta đem nước ô mai tới cho mọi người.”
“Trường Nguyệt, lại đây với gia gia. Gia gia mua linh mật cho con này, còn có Lục đậu bính. Đều là những đồ ngọt con thích ăn.”
Trên mặt Vương Diệu Tổ lộ ra tươi cười, lấy ra một bao giấy gói dầu.
“Linh mật? Lục đậu bính?”
Vương Trường Nguyệt hai mắt sáng ngời, rất nhanh đã chạy đến trước mặt Vương Diệu Tổ, tiếp nhận đồ ăn.
Nàng mở ra bao giấy gói dầu, bên trong lộ ra mấy khối điểm tâm màu xanh lục.
Nàng xoay người, đem điểm tâm đưa cho Vương Minh Long và Vương Minh Phượng: “Tam thập ngũ thúc, Tam thập lục cô. Đây là Lục đậu bính gia gia mua cho ta, mọi người cùng ăn đi.”
Vương Minh Long và Vương Minh Phượng cũng không khách khí, mỗi người cầm một khối bánh lên ăn.
“Được rồi, các ngươi về Giảng đạo đường nghe giảng đi! Đi học nên chú tâm nghe giảng, không nên toàn nghĩ tới đồ ăn.”
Vương Diệu Tông khoát tay áo, dặn dò nói.
“Vâng, Nhị bá công (Nhị bá).”
Ba người Vương Trường Nguyệt vừa ăn Lục đậu bính, vừa đi trở về.
Buổi tối, một nhà bốn người Vương Minh Viễn ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Vương Trường Sinh kể một chút chuyện xảy ra trong thời gian qua.
Vương Minh Viễn lộ ra thần sắc khen ngợi, cười nói: “Sinh Nhi, con làm rất tốt. Con không nói cha cũng thiếu chút thì quên. Trần Minh Xương đã có hơn năm năm chưa từng lộ diện, chắc là đã xảy ra chuyện chẳng lành. Việc này không vội, Trần gia có sản nghiệp lớn như vậy, chạy không được. Ta sẽ phái người chú ý nhất cử nhất động của Trần gia. Việc cấp bách trước mắt là chuyện Trúc cơ của Trường Phong. Ngoài ra, hợp tác cùng Uông gia cũng rất quan trọng. Con vẫn nên nhanh chóng di chuyển, để tránh trễ hẹn. Làm cho Uông gia lưu lại ấn tượng không tốt với chúng ta.”
“Con đã biết. Cha, ngày mai con sẽ lên đường. Đúng rồi, mẹ, mọi người bận rộn như thế. Linh tang diệp có đủ cho Kim ti tàm ăn không?”
“Đủ ăn, nếu Trường Tuyết vẫn ở đây thì tốt rồi. Nha đầu đó có tay trồng tốt, cũng không biết nàng ở Nguỵ Quốc sống như thế nào.”
“Đúng vậy! Cha, Nhị tỷ ở Nguỵ Quốc sống tốt chứ? Nàng hiện tại thế nào rồi?”
Vươn Minh Viễn hơi do dự, giận dữ nói: “Trường Tuyết mất tích rồi. Đại bá ngươi đã tự mình đến Nguỵ Quốc điều tra. Hy vọng Trường Tuyết có thể bình an vô sự.”
Vương Trường Sinh nhướng mày, kinh ngạc nói: “Cái gì? Nhị tỷ mất tích? Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một năm trước, lúc Lục thúc của ngươi đi Bạch Long cốc Nguỵ Quốc để thăm Trường Tuyết. Không nghĩ đến, hắn tới Bách Linh lâu tìm nhưng lại không gặp Trường Tuyết. Những đầu bếp khác của Bách Linh lâu nói đã mấy tháng rồi Trường Tuyết không đến Bách Linh lâu. Bọn họ còn tưởng Trường Tuyết rời khỏi Bạch Long cốc. Đại bá ngươi đã dẫn người đi điều tra. Hi vọng Trường Tuyết không xảy ra chuyện gì.”
Vương Minh Viễn ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại không ôm hy vọng gì.
Vương Trường Tuyết đang làm việc ở Bách Linh lâu lại đột nhiên mất tính. Hơn nửa là đã xảy ra việc ngoài ý muốn.
Vương Trường Sinh nhíu chặt mày. Vương Trường Phong nếu thành công Trúc cơ, sẽ tính đến việc đón Vương Trường Tuyết trở về. Nhưng Vương Trường Tuyết lại cố tình mất tích lúc này.
“Trường Tuyết cát nhân thiên tướng, nàng sẽ không xảy ra việc gì.”
Liễu Thanh Nhi an ủi.
Vương Trường Nguyệt tròn mắt nhìn, tò mò hỏi: “Cha, ca ca, sao con chưa từng gặp qua Nhị tỷ?”
“Nhị tỷ có việc phải tạm thời rời khỏi Thanh Liên sơn. Khi đó còn chưa có con đâu!”
Vương Trường Sinh cân nhắc nửa ngày, mởi miệng nói: “Cha, sau khi cùng Uông gia đạt thành hiệp nghị. Con sẽ tự mình đi Bạch Long cốc một chuyến. Nhị tỷ vô duyên vô cớ mất tích. Nếu con không đi điều tra một chút, khó tránh khỏi bất an trong lòng.”
Vương Trường Sinh đối với vị đường tỷ Vương Trường Tuyết này tràn ngập kính ý. Hắn nội tâm vạn lần hy vọng Vương Trường Tuyết sẽ không xảy ra việc gì.
“Ừ, con đi cũng tốt, nhưng phải điều tra cẩn thận. Nếu tra được cái gì, thì cũng không cần lộ ra.”
Vương Minh Viễn trịnh trọng dặn dò.
“Yên tâm đi! Cha, con biết phải làm gì.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Trường Sinh dùng xong điểm tâm. Cưỡi Thanh lân mã rời khỏi Thanh Liên sơn, tiến tới Vân Châu.
…
Hơn một tháng sau, Vương Trường Sinh đã đến Bạch Vân lĩnh.
Thời điểm hắn tới Bạch Vân lĩnh, vừa kịp ngày đã hẹn hiệp đàm với Uông gia.
Hắn cố gắng không nghỉ ngơi, một đường đi thẳng đến Bạch Vân lĩnh.
Bạch Vân lâu là trà lâu lớn nhất ở Bạch Vân lĩnh. Một số người tu tiên thích uống trà sẽ đến Bạch Vân lâu phẩm trà nói chuyện phiếm.
Đến Bạch Vân lâu, Vương Trường Sinh nói vài câu với điếm tiểu nhị. Điếm tiểu nhị dẫn hắn tới một gian phòng ở lầu ba, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cung kính nói: “Uông tiền bối, bằng hữu của ngài đã đến.”
“Đã biết, ngươi đi xuống đi! Vương đạo hữu, mời vào!”
Thanh âm của Uông Như Yên từ trong phòng truyền đến.
Vương Trường Sinh đẩy cửa phòng bước vào, sau đó thuận tay đóng lại cửa.
Trong phòng bố trí thanh lịch, Uông Như Yên ngồi bên cạnh bàn trà. Trên bàn bày một ấm trà cùng hai dĩa điểm tâm.
Uông Như Yên một thân váy dài thanh sắc. Trên y phục không thêu hoa văn ánh trăng, dường như không muốn để người khác nhận ra thân phận của nàng.
Ở mỗi góc đều bày Cách âm trận, Uông Như Yên đánh một đạo pháp khí lên trên mặt trận.
Bạch quang chợt loé, trên vách tường hiện ra một màn bạch sắc hào quang. Tạp âm bên ngoài cũng dần tiêu thất.
“Vương đạo hữu, đã hẹn là giờ Ngọ ba khắc gặp mặt ở đây. Hiện tại đã là giờ Dậu, ngươi hẳn nên cho ta một lời giải thích.”
Uông Như Yên cau mày nói, nghe giọng điệu dường như nàng mười phần bất mãn đối với việc Vương Trường Sinh đi muộn.
Vương Trường Sinh ôm quyền với Uông Như Yên, xin lỗi: “Thật không phải, Uông tiên tử. Trên đường bị trì hoãn, tại hạ tự phạt ba chén. Không biết Uông tiên thử thấy thế nào?”
Uông Như Yên khoát tay áo, nghiêm mặt nói: “Không cần, Vương đạo hữu. Chúng ta vẫn là nên ngồi xuống nói chính sự đi! Vương gia các ngươi có muốn hợp tác cùng chúng ta hay không?”
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh lộ vẻ khó xử, cất lời: “Uông tiên tử, bốn phần nguyên liệu căn bản không thể luyện chế được một con Nhị giai khôi lỗi thú. Một con nhị giai khôi lỗi thú lại cần tới nửa năm mới luyện chế được. Nửa năm mới kiếm được hai trăm khối linh thạch. Mối làm ăn này chúng ta thật sự khó mà tiếp nhận.”
Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ không nói thật với Uông Như Yên. Hắn muốn tận lực tranh thủ lợi ích cho Vương gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT