“Nhị bá công, ngài rút cuộc cũng đến rồi.”

Vương Diệu Tổ cười cười rồi nói: “Nhị bá công của ngươi đã đến được ba ngày rồi. Nhưng hắn bảo không cần quấy rầy ngươi tu luyện, Trường Phong cũng đến đây. Hắn đang ở trong phòng tu luyện.”

“Nhị bá công, ta nghĩ Trúc cơ đan sẽ bị cạnh tranh kịch liệt. Nên đã tự mình làm chủ mua Địa sát khí và Tử ngọc linh thuỷ. Còn bỏ ra ba ngàn khối linh thạch mua một lọ Uẩn mạch đan.”

Vương Trường Sinh vừa nói, vừa mang ra ba món đồ.

Vương Diệu Tông gương mặt lộ vẻ khen ngợi, rồi nói: “Ngươi làm tốt lắm. Tứ đệ đã kể hết với ta rồi. Có hai bình Địa sát khí và Tử ngọc linh thuỷ, hơn nữa còn có Uẩn mạch đan. Tỷ lệ Trường Phong có thể lên Trúc cơ rất lớn. May mà ngươi quyết định nhanh, không có tranh giành mua Trúc cơ đan. Trần Hưng Thịnh ngươi cũng biết rồi! Minh Trung trên đường đi về nhìn thấy đoàn người Trần Hưng Thịnh bị tập kích.”

“Cái gì? Trần Hưng Thịnh bị tập kích? Thất thúc và Thập thúc có việc gì không?”

Vương Trường Sinh không phải quan tâm Trần Hưng Thịnh, mà là quan tâm Vương Minh Trung và Vương Minh Đống.

“Trần Hưng Thịnh như thế nào thì ta không biết. Minh Trung nhìn thấy bọn họ, lập tức đi đường khác. Bọn họ cũng không phải họ Vương, chết sống thì có quan hệ gì với chúng ta đâu. Minh Trung và Minh Đống bình an vô sự. Lại nói, Trần Hưng Thịnh thế mà lại không đi cừng Trần Xương Minh. Hắn vừa tranh được Trúc cơ đan đã vội vã trở về quận Trường Bình, thật là kì quái.”

Vương Trường Sinh vừa động thần sắc, rồi nói: “Nhị bá công, ý ngài là Trần Xương Minh đã xảy ra việc ngoài ý muốn?”

“Rất có khả năng. Trần Xương Minh là một lão cáo già. Nếu hắn vẫn còn khoẻ mạnh, không lý nào lại không đi cùng Trần Hưng Thịnh. Lui một bước mà nói, cho dù Trần Xương Minh không có cách nào đến được. Trần Hưng Thịnh cũng không nên vội vã trở về. Cùng lắm thì để tộc nhân tiến vào Trúc cơ ngay tại Ngọc Điền sơn, trừ phi…”

Vương Trường Sinh hai mắt sáng ngời, tiếp lời: “Trừ phi Trần Xương Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trần gia chỉ còn một mình Trần Hưng Thịnh là tu sĩ Trúc cơ, không thể rời khỏi gia tộc quá lâu. Để tránh gia tộc gặp chuyện không may. Nhị bá công, đây là cơ hội của chúng ta. Trần gia có không ít nhân khẩu, sản nghiệp lại trải rộng.”

“Ta và Tứ đệ vừa nãy cũng đang bàn luận chuyện này. Việc này không vội, chúng ta trước tiên về Thanh Liên sơn, Trường Phong Trúc cơ mới là chuyện quan trọng nhất. Đúng rồi, Trường Sinh, Tứ đệ đã nói với ta chuyện của Uông gia. Ta đồng ý cùng Uông gia hợp tác. Cành hoa gặp gió ắt sẽ gãy. Nếu xem xét lợi ích ngắn hạn, chúng ta là người chịu thiệt. Nhưng lại có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm. Ta với gia gia của ngươi đã thương lượng rồi, chúng ta nếu chỉ bán ra nhất giai Khôi lỗi thú, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu bán Nhị giai Khôi lỗi thú, chỉ sợ sẽ làm nhiều người đỏ mắt. Chuyện này giao cho ngươi làm! Ta đã già rồi, ngươi hiểu biết nhiều. Cố gắng chiếm về nhiều ích lợi cho gia tộc.”

“Vâng, Nhị bá công. Ta đã biết phải làm thế nào, chúng ta quay trở về Thanh Liên sơn đi! Đại ca ở Thanh Liên sơn tấn thăng lên Trúc cơ sẽ ổn thoả hơn một chút.”

Thanh toán tiền thuê nhà xong, bảy người Vương Trường Sinh cùng nhau xuống núi.

Đến dưới chân núi, Vương Diệu Tông thả ra Kim Chuỷ ưng. Chở sáu người Vương Trường Sinh bay lên trời cao, không qua bao lâu đã biến mất ở phía chân trời.





Thanh Liên sơn, Linh tang viên.

Ba mẫu linh điền, trồng ba trăm gốc Linh tang thụ. Trong viện có một nhất giai hạ phẩm Linh tỉnh, nước giếng dùng để tưới Linh tang thụ.

Ba mẫu Linh tang thụ này, vốn là do Vương Trường Tuyết coi sóc. Nhưng từ khi Vương Trường Tuyết rời khỏi, trọng trách này được giao cho Liễu Thanh Nhi và Trương Nguyệt Nga.

Lại tới thời điểm thu hoạch Linh tang diệp, Liễu Thanh Nhi tổ chức nữ quyến Vương gia, đi hái Linh tang diệp.

Thời điểm này là thời điểm Linh tang diệp tươi tốt. Dùng để nuôi nấng linh tằm là thích hợp nhất. Nếu là trễ thêm vài ngày, Linh tang diệp già rồi, Kim ti tàm cũng sẽ không thích ăn.

Vương gia dưỡng năm đôi Kim ti tàm. Trong đó có hai Kim ti tàm đã là nhất giai thượng phẩm, khoảng cách với Nhị giai đã không còn xa.

Kim ti tàm sức ăn rất lớn, hơn nữa lại kén ăn. Chỉ ăn Linh tang diệp thời điểm tươi tốt nhất, già một chút sẽ không chịu ăn.

Liễu Thanh Nhi và hơn bốn mươi nữ quyến ở dưới ánh mặt trời chói chan, giữa rừng Linh tang thụ ngắt lấy Linh tang diệp, đầu đầy mồ hôi.

Gùi trúc trên lưng các nàng chứa đầy Linh tang diệp, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng.

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi. Uống một chén nước trà nào.”

Liễu Thanh Nhi lau đi mồ hôi trên mặt, bước nhanh đến một cái lán trà nhỏ được dựng đơn sơ. Nàng muốn uống một chén nước giải khát, nhưng không ngờ rằng trong ấm đã hết nước.

“Vừa rồi uống hết nước trà rồi, quên mất phải nấu lại.”

Trương Nguyệt Nga vỗ ót, hơi xin lỗi cất lời.

“Không sao, Nhị tẩu. Lại nấu thêm một ấm là được.”

“Mẹ, con và Thập ngũ thúc đem nước ô mai đến cho mọi người này.” Một thanh âm non nớt vang lên.

Liễu Thanh Nhi nghe vậy, xoay người hướng về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy Vương Trường Nguyệt, Vương Minh Long, Vương Minh Phượng xuất hiện ở trước cửa Linh tang viên. Phía sau có một Cự quy khôi lỗi, Vương Diệu Hằng đi theo phía sau bọn họ.

Trên lưng Cự quy khôi lỗi có một cái nồi lớn, trong nồi toả ra từng đợt khí lạnh.



“Lục tẩu, Thanh Nhi, biết các ngươi ngắt Linh tang diệp vất vả. Ta dẫn bọn Minh Long đưa nước ô mai đến. Đã ướp lạnh rồi, các ngươi giải lao uống một chút đi.”

Vương Diệu Hằng khẽ vuốt chòm râu, cười nói.

“Bát thúc, là phiền ngài rồi. Đến, mọi người đến uống nước ô mai.”

Liễu Thanh Nhi tay cầm cái muôi lớn, múc nước ô mai cho đám người Vương Trường Nguyệt.

“Mẹ, ca ca còn chưa trở về sao?”

Vương Trường Nguyệt kéo góc áo Liễu Thanh Nhi, vẻ mặt chờ mong hỏi.

Liễu Thanh Nhi cưng chiều xoa đầu Vương Trường Nguyệt, rồi nói: “Ca ca có việc bận, hắn…”

“Kim Chuỷ ưng, Trường Sinh bọn họ đã trở lại.”

Trương Nguyệt Nga hô to một tiếng, chỉ lên trời cao nói.

Vương Trường Nguyệt vừa ngẩng đầu đã thấy, một con Cự ưng đang từ trên trời hạ xuống.

Đôi mắt nàng sáng ngời, mặt mày hớn hở chạy tới phía Kim Chuỷ ưng đang hạ xuống: “Ca ca đã trở lại, ca ca đã trở lại.”

“Trường Sinh đã trở lại. Đi, muội muội, chúng ta cũng đi nhìn một chút.”

Vương Minh Long dẫn theo Vương Minh Phượng, nhanh chân rời đi.

Kim Chuỷ ưng lượn quanh một vòng Thanh Liên sơn, sau đó đáp xuống chân núi.

Bảy người Vương Trường Sinh lục tục nhảy xuống từ trên lưng Kim Chuỷ ưng. Sau đó Vương Diệu Tông đem Kim Chuỷ ưng thu hồi về túi linh thú.

Bọn họ còn chưa đi được bao xa, đã thấy Vương Trường Nguyệt từ trên núi đang chạy xuống, khuôn mặt đỏ rực. Theo ở phía sau còn có Vương Minh Long và Vương Minh Phượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play