Sau khi Phù bảo được bán đi, Trần Phú lớn tiếng tuyên bố hội đấu giá kết thúc. Chúng tu sĩ lục tục rời khỏi Ngọc Điền cung.

Ra khỏi Ngọc Điền cung, Vương Trường Sinh để cho ba người Vương Trường Ca quay trở về chỗ ở trước, hắn còn có việc muốn làm.

Vương Trường Sinh đợi ở cửa trong chốc lát, đã thấy Nam Cung Thần và Triệu Ngưng Hương vừa nói vừa cười bước ra. Triệu Ngọc Đường cũng ở một bên.

Vương Trường Sinh nhìn thấy Nam Cung Thần, bước nhanh đi đến, khách khí nói: “Nam Cung đạo hữu, có thể nói chuyện một lát hay không?”

Nam Cung Thần gật gật đầu, cùng Vương Trường Sinh đi bến một bên.

“Nam Cung đạo hữu, không biết trên tay ngươi có Uẩn mạch đan hay không? Tại hạ muốn mua một lọ, giá cả dễ thương lượng.”

Vương Trường Sinh truyền âm nói, giọng điệu mười phần thành khẩn.

Lợi dụng Địa sát khí để Trúc cơ có vẻ nguy hiểm. Nếu không có Uẩn mạch đan, khi kinh mạch bị xé rách sẽ làm cho người ta đau đớn mà ngất đi.

“Uẩn mạch đan là nhị giai trung phẩm đan dược. Cần mấy chục loại linh dược, luyện chế khó khăn cũng rất cao. Đan dược này rất trân quý, trên tay ta không có.” Nam Cung Thần vẻ mặt lộ vẻ khó xử, truyền âm trả lời. Giọng điệu của hắn vừa chuyển, lại truyền âm tiếp: “Nhưng thôi! Vương đạo hữu là biểu ca của Triệu sư muội. Lại chỉ điểm Lưu sư muội luyện chế Khôi lỗi thú. Ta thật ra có thể hỗ trợ, chỉ tiếc là giá có khả năng sẽ cao một chút.”

“Cao hơn một chút? Bao nhiêu?”

“Ba ngàn.”

Vương Trường Sinh có chút không vui. Nhị giai trung phẩm đan dược bán ở phường thị, quý nhất cũng chỉ hơn một ngàn khối linh thạch một lọ. Nam Cung Thần mở miệng lại muốn lấy ba ngàn khối linh thạch. Cái này rõ ràng là muốn kiếm một khoản từ Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh cũng đành chịu, Uẩn mạch đan là đan dược độc môn của Dược Vương cốc. Trên thị trường rất ít bán ra, ba ngàn khối linh thạch đúng là đắt hơn một ít. Nhưng so với an toàn của Vương Trường Phong thì cũng không tính là gì.

“Không thành vấn đề, không biết khi nào thì có thể lấy hàng?”

Nam Cung Thần mỉm cười rồi nói: “Sau nửa canh giờ nữa, gặp tại cửa Ngọc Điền lâu. Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

“Thành giao.”

“Nếu đã thống nhất như vậy, ta phải đi hỏi đồng môn su huynh một câu. Lát nữa gặp.”



Nam Cung Thần gật đầu, dẫn Triệu Ngưng Hương và Triệu Ngọc Đường rời khỏi.

Hơn nửa canh giờ sau, Vương Trường Sinh về tới chỗ ở, trong túi trữ vật có nhiều hơn một bình Uẩn mạch đan.

Thật ra hắn định tới tìm Triệu Ngưng Hương hỗ trợ. Nhưng trong bữa ăn tối mấy ngày trước Triệu Ngưng Hương tiết lộ ra thân thế bất phàm của Nam Cung Thần. Lúc này Vương Trường Sinh mới đánh chủ ý lên Nam Cung Thần, muốn mượn cơ hội này để kết giao với hắn. Lại không ngờ tới Nam Cung Thần sẽ lợi dụng điểm này để kiếm một khoản linh thạch từ hắn.

Ngay từ đầu người hắn muốn tìm là Lưu Nguyệt Dong. Nhưng trong bữa tối đó mấy người Nam Cung Thần cũng đã có nói rất khó tìm được Lưu Nguyệt Dong. Nếu Vương Trường Sinh chạy tới Dược Vương cốc lại không tìm được Lưu Nguyệt Dong, vậy chẳng phải là mất một chuyến trắng tay sao.

Trước khi tham gia hội đấu giá, hắn có đi xem thử mấy nhà Đan dược điểm. Phát hiện Uẩn mạch đan đã sớm bán hết rồi.

Vì để giảm bớt nguy hiểm cho Vương Trường Phong khi Trúc cơ, dùng nhiều hơn một ít linh thạch cũng không tính là gì.

Dựa theo ước định, sau khi Vương Trường Sinh mua được linh vật Trúc cơ. Vương Minh Trung và Vương Minh Đống lập tức quay về Thanh Liên sơn, bẩm báo Vương Diệu Tông.

“Trường Sinh, sao ngươi lại đi lâu thế mới trở về? Không có xảy ra chuyện gì chứ?”

Vương Diệu Tổ nhìn thấy Vương Trường Sinh, thân thiết hỏi.

“Không có việc gì, mua một lọ Uẩn đan mạch của Dược Vương cốc. Gia gia, thúc thúc bọn họ đã đi chưa?”

Vương Diệu Tổ gật đầu nói: “Đi rồi, thời điểm bọn Trường Ca trở về ta đã phát tín hiệu cho bọn họ rồi. Bọn họ chắc là đã di chuyển rồi, trên người Minh Trung có một nhị giai hạ phẩm phù binh. Chắc là rất nhanh sẽ về đến Thanh Liên sơn.”

Có kinh nghiệm một lần trước, lần này Vương gia không dám sơ ý.

Trước khi Vương Trường Sinh tham gia hội đấu giá, Vương Minh Trung và Vương Minh Tống đã thay đổi y phục, chờ ở nơi phụ cận chỗ ở. Khi ba người Vương Trường Ca trở về chỗ ở, Vương Diệu Tổ lập tức phát tín hiệu. Hai người Vương Minh Trung ngay lập tức quay về Thanh Liên sơn.

Trừ phi kẻ cướp biết trước Vương Trường Sinh có thể mua được linh vật Trúc cơ. Rồi phái người theo dõi đoàn người Vương Trường Sinh. Nếu không, hai người Vương Minh Trung có thể an toàn quay về Thanh Liên sơn.

“Vậy là tốt rồi, người tranh giành Trúc cơ đan rất nhiều. Con chỉ mua được linh vật Trúc cơ, không biết Đại ca có thể thành công Trúc cơ hay không.”



“Ta nghe bọn Trường Ca kể lại rồi. Trúc cơ đan cạnh tranh mười phần kích liệt, ngươi chỉ có bốn vạn linh thạch, căn bản không đủ mua. Không nói điều này, Đợi Nhị ca tới Ngọc Điền sơn cần tới mấy tháng. Ngươi cứ chuyên tâm tu luyện trước đi! Nếu thực lực của chúng ta đủ mạnh, chúng ta lập tức trở về Thanh Liên sơn. Không cần tiếp tục ở lại đây, tiền thuê quá cao. Số tiền ấy đủ mua cho Trường Nguyệt không ít linh mật.”

Vương Diệu Tổ oán giận nói. Hắn tuổi đã lớn, không kiếm được bao nhiêu linh thạch. Bởi vậy mới càng tiết kiệm. Hắn chỉ hi vọng con cháu có thể sống tốt, không muốn thêm phiền toái cho con cháu.

“Cần dùng thì vẫn phải dùng. Gia gia, ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt. Con trở về phòng tu luyện, cơm tối không cần gọi con.”

Trở lại trong phòng, Vương Trường Sinh lấy ra một lam sắc hồ lô, đánh một đạo pháp quyết lên trên.

Bình hồ lô nhất thời bay dựng lên, một cỗ chất lỏng màu lam lạnh như băng từ trong hồ lô chảy ra.

Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, toàn thân sáng lên từng trận lam sắc linh quang.

Chất lỏng màu lam giống như được ai chỉ dẫn, ùa vào miệng mũi Vương Trường Sinh.

Tuy lúc trước đã từng dùng Huyền Âm linh thuỷ tu luyện. Nhưng khi Huyền Âm linh thuỷ vừa tiến vào cơ thể, hàn ý của nó vẫn làm cho Vương Trường Sinh lạnh run.

Ba tháng hơn, thoáng chốc đã trôi qua.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên giường gỗ, hai mắt khép hờ. Thân thể được bao bọc bởi một tầng lam quang chói mắt.

Một lát sau, lam quang trên thân hắn dần tản đi. Hắn mở hai mắt, trong mắt có tinh quang chớp động.

“Chỉ tiếc là có quá ít Huyền Âm linh thuỷ, nếu lại cho ta thêm năm mươi cân Huyền Âm linh thuỷ. Không cần tới một năm cũng có thể tiến vào Trúc cơ tầng hai.”

Vương Trường Sinh nhẹ thở ra một ngụm khí, lẩm bẩm.

“Tính thời gian, Nhị bá công hẳn là đến rồi!”

Vương Trường Sinh đứng dậy đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, hắn đã nghe được thanh âm của Vương Diệu Tổ.

Đi vào đại sảnh, Vương Trường Sinh thấy Vương Diệu Tổ đang cùng Vương Diệu Tông nói gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play