Uông Thư Hàm khoát tay áo, nghiêm mặt nói: “Ngươi đã Trúc cơ, nên bắt đầu thay gia tộc phân ưu. Lần này xem như rèn luyện, ngươi chỉ cần nhớ kĩ, tận hết khả năng tranh thủ lợi ích về cho gia tộc. Hiệp đàm xong, quay về Lam Nguyệt hồ báo cáo với lão tổ tông. Đây cũng là ý tứ của người. Mấy năm nay ta luôn dẫn ngươi theo bên người, ngươi ít nhiều cũng đã học được vài thứ. Cứ yên tâm lớn mật mà làm, gia tộc làm chỗ dựa cho ngươi.”

“Vâng, Ngũ thúc, con sẽ làm tốt việc này.”

Ba ngày sau, hội đấu giá được mở ở đỉnh núi của Ngọc Điền cung.

Vì để hạn chế nhân số tham gia hội đấu giá. Nếu là không có ngọc giản được mời, một gã tu sĩ Luyện khí kỳ cần bỏ năm khối linh thạch làm phí. Vương Minh Trung và Vương Diệu Tổ đã từng tham gia, sẽ không đi. Vương Trường Sinh dẫn theo ba người Vương Trường Ca đi tới.

Ngọc Điền cung có ba tầng, tu sĩ có ngọc giản đương nhiên sẽ ở pòng trên lầu, không có thiệp mời thì đứng ở dưới đại sảnh.

Trung tâm của đại sảnh là một đài cao hình vuông, xung quanh bốn phía đặt hơn một ngàn chiếc ghế. Đây đa số đều là tu sĩ Luyện khí kỳ, chỉ có một ít là tu sĩ Trúc cơ.

Vương Trường Sinh tìm một vị trí trống, ngồi xuống. Vương Trường Ca, Vương Trường Vũ, Vương Trường Bân lần lượt ngồi ở bên cạnh hắn.

“Vương đạo hữu, thật trùng hợp! Diệu Tông huynh không đến sao?”

Một gã mập gương mặt hoá ái dễ gần đi đến trước mặt Vương Trường Sinh, cười tủm tỉm nói.

Vương Trường Sing cười gật gật đầu, chào hỏi: “Trần đạo hữu, đã lâu không gặp. Nhị bá công có việc nên không đến được, Tam thúc của ngươi không đến sao?”

Người mặt tròn mập mạp này gọi là Trần Hưng Thịnh, là tu sĩ Trúc cơ của Trần gia quận Trường Bình. Trần gia là tu tiên gia tộc có thực lực mạnh nhất quận Trường Bình. Có hai tu sĩ Trúc cơ, những năm gần đây Trần gia khống chế mối làm ăn luyện khí ở quận Trường Bình. Vương gia phát triển ở địa phương khác, cùng Trần gia nước sông không phạm nước giếng. Sau khi Vương Trường Sinh Trúc cơ, Trần Hưng Thịnh có đến bái phỏng một lần.

Tam thúc của Trần Hưng Thịnh gọi là Trần Xương Minh, là Trúc cơ tầng sáu. Người này mười mấy năm nay rất ít lộ diện.

Trần Hưng Thịnh cười cười rồi nói: “Thật trùng hợp, Tam thúc và Diệu Tông huynh giống nhau, đều có việc nên không tới được.”



“Bái kiến Trần tiền bối.”

Ba người Vương Trường Ca vội vàng đứng dậy hành lễ.

Lúc này, vài tên đệ tử Trần gia cũng đi đến, hành lễ với Vương Trường Sinh: “Bái kiến Vương tiền bối.”

Vương Trường Sinh nhìn về phía một thanh niên mặc lam sam dáng người cao gầy, cười nói: “Hiền Nhân, ngươi cũng đến sao. Vài năm không gặp, ngươi đã tu luyện đến Luyện khí tầng chín rồi. Không tồi.”

Trần Hiền Nhân là con trai của gia chủ Trần gia, so với Vương Trường Sinh lớn hơn năm tuổi.

“Vương tiền bối khen sai rồi. Vãn bối ngu dốt, không đảm đương nổi lời khen như vậy.”

Trần Hiền Nhân thanh âm cung kính trả lời, không dám có chút chậm trễ.

Nói thật, khi biết được Vương Trường Sinh thành công Trúc cơ, hắn thật sự không muốn tin tưởng. Hai người đều là con trai gia chủ, hắn so với Vương Trường Sinh tu luyện sớm hơn năm năm. Vương Trường Sinh Trúc cơ, hắn vẫn đang dừng lại ở Luyện khí kỳ. Hắn sớm đã nhìn thấy Vương Trường Sinh. Nếu không phải Trần Hưng Thịnh bước đến đây, hắn không muốn cùng Vương Trường Sinh chào hỏi.

Nhìn thấy thái độ cung kính của Trần Hiền Nhân, Vương Trường Sinh hài lòng gật đầu.

Trần Hưng Thịnh cùng Vương Trường Sinh nói vài câu chuyện phiếm, sau đó cáo từ quay về chỗ của mình.

Không qua bao lâu, “Đang đang đang” vài tiếng chuông trầm thấp vang lên. Cửa lớn của Ngọc Điền cung đóng lại, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Một gã thương nhân thân hình ục ịch đi lên đài cao. Từ cường đại linh khí tản mát ra trên người hắn mà xem, hiển nhiên cũng là một tu sĩ Trúc cơ.

Hắn đứng ở trung tâm, ôm quyền với chúng tu sĩ, cười nói: “Tại hạ Trần Phú, hoan nghênh các vị đạo hữu tới tham gia hội đấu giá lần này. Quy củ giống với những hội đấu giá của các nơi khác. Giá cao sẽ được. Không nói nhiều lời, bắt đầu bán đấu giá.”

Hắn từ túi trữ vật lấy ra một hộp gấm màu xanh dài hai thước. Bên trong có một thanh đoản đao màu xanh linh khí lập loè.



“Đầy đủ linh khí Thanh Phong đao, được luyện chế từ Thanh Phong trúc. Uy lực có thể so với pháp khí. Giá quy định hai trăm khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể dưới năm mươi khối linh thạch.”

Tu sĩ tham gia hội đấu gia hơn phân nửa là Luyện khí kỳ, bộ pháp khí đầy đủ này khiên cho không ít tu sĩ Luyện khí kỳ giành mua. Trải qua nhiều lần tăng giá, cuối cùng bán đi với giá sáu trăm năm mươi khối linh thạch.

Kế tiếp, đan dược giúp tinh tiến pháp lực, phù triện, linh thú lục tục xuất hiện bên trong phòng đấu giá. Không khí trong hội trường nhiệt liệt hẳn lên,

Vương Trường Sinh lần này tới là vì mua Trúc cơ linh vật. Trước khi mua được Trúc cơ linh vật đến tay, hắn sẽ không dễ dàng dùng đến bốn vạn linh thạch.

Ngọc Điền pháp hội không hổ là sự kiện có tiếng của tu tiên giới tại Tống Quốc. Trong hội đấu giá xuất hiện không ít thứ tốt, đầy đủ từ pháp khí, nhị giai đan dược, nhị giai nguyên liệu, nhị giai yêu đan,… Vương Trường Sinh cũng mười phần động tâm, nhưng không có mở miệng cạnh tranh.

Ba người Vương Trường Ca nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, mở rộng tầm mắt.

Hơn nửa canh giờ sau, bầu không khí trong hội trường đạt tới cao trào.

“Kế tiếp là một trong những vật phẩm đấu giá chính của ngày hôm nay. Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên, một tấm Nhị giai trung phẩm phù binh. Tốc độ phi hành nhanh hơn một ít so với trung phẩm phi hành pháp khí, chỉ cần một chút pháp lực là có thể sử dụng. Giá quy định năm trăm khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể quá một trăm.”

Trần Phú cầm trên tay một con hạc giấy màu vàng, cao giọng hô.

Vương Trường Sinh có chút động tâm, hắn không có pháp khí phi hành. Mỗi lần chạy đi đều rất tốn thời gian, Thanh lân mã chỉ là nhất giai trung phẩm, tốc độ không phải đặc biệt nhanh.

Vương Trường Phong còn đang chờ đợi Trúc cơ linh vật để tấn thăng Trúc cơ. Vương Trường Sinh không có mở miệng.

Tấm nhị giai phù binh này có tốc độ phi hành nhanh hơn pháp khí trung phẩm, tu sĩ Luyện khí kỳ có thể sử dụng. Không giống như trung phẩm phi hành pháp khí, chỉ có tu sĩ Trúc cơ mới có thể sử dụng. Từ góc độ nào đó mà nói, tấm nhị giai trung phẩm phì binh này có thể xem như là một món thượng phẩm phi hành pháp khí. Khiến cho không ít tu sĩ Trúc cơ tranh giành, cuối cùng lấy giá một ngàn năm trăm khối linh thạch bán ra.

Vật phẩm đấu giá quan trọng tiếp theo là ba viên nhị phẩm yêu đan. Phân biệt lần lượt là ba ngàn hai trăm, hai ngàn chín trăm và ba ngàn một trăm khối linh thạch bán đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play