Ngay lúc nó cách Hắc sắc hoa năm trượng, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông hiện thân.
Vương Trường Sinh lấy ra ba con Nhị giai khôi lỗi thú để ngăn cản đường lui của Ngư yêu, đồng thời tạo cho bản thân thêm một vòng bảo hộ.
Ngư yêu này thực lực cũng không mạnh. Ở trong sông Vương Trường Sinh không có cách nào bắt nó, khi lên mặt đất, nó chính là miếng thịt bò trên thớt gỗ.
Vương Diệu Tông lấy ra hai thanh Thanh sắc đoản kiếm, chém tới hướng Ngư yêu.
Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông đột nhiên hiện thân dọa Ngư yêu nhảy dựng lên, nó há mồm phun ra mấy chục cây Lam sắc thủy tiễn, sau đó xoay người bỏ chạy.
Một trận trầm đục, mấy chục Lam sắc thủy tiễn bắn vào trên vòng bảo hộ Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông, vòng bảo hộ chớp lên không ngừng.
Ngư yêu còn chưa kịp chạy về lại trong thì cái đuôi đã bị Hắc hùng khôi lỗi bắt được. Cự mãng khôi lỗi há mồm to ra, nhanh như chớp cắn vào bụng Ngư yêu, Thanh điêu khôi lỗi há miệng, mấy chục Thanh sắc phi kiếm dài một thước bắn ra, ở phía sau đánh vào người Ngư yêu. Mai vảy trên người Ngư yêu rơi xuống.
Hai thanh Thanh sắc đoản kiếm, trước sau đâm vào bụng Ngư yêu, như muốn đâm thủng bụng nó.
Nó hét lớn một tiếng, một cây Lam sắc trường côn nện xuống đầu, Ngư yêu chỉ cảm thấy truyền đến một trận đau đớn, đầu óc choáng váng.
Nhân cơ hội này, Hắc hùng Khôi lỗi dùng lang nha bổng trong tay mạnh mẽ nện vào bụng Ngư yêu.
Cự mãng khôi lỗi mở miệng, phun ra một xích sắc hỏa diễm cực lớn, bao phủ hơn nửa thân hình Ngư yêu.
Vang lên một tiếng kêu quái dị thảm thiết, đuôi Ngư yêu đột nhiên đảo qua đánh vào người Cự mãng khôi lỗi, hất nó bay ra ngoài, rơi vào trong sông.
“Trảm cho ta.”
Vương Diệu Tông quát nhẹ một tiếng, biến đổi pháp quyết, hai thanh Thanh sắc đoản kiếm hào quang sáng lên, mặt ngoài hiện ra một tầng Thanh sắc hỏa diễm, đâm xuyên qua bụng Ngư yêu.
Lam vân côn trong tay Vương Trường Sinh cũng sáng lên hào quang, mạnh mẽ nện trên đầu Ngư yêu, đầu nó bị đập nát, trắng đỏ chảy đầy đất.
Ngư yêu nằm trên mặt đất đã hoàn toàn không còn khí tức.
Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đi vào bờ sông, thu hồi Cự mãng khôi lỗi.
“Trường Sinh, Xà niêm ngư này là yêu thú thuộc tính thủy, ngươi thu hồi thi thể nó đi.”
Vương Trường Sinh cũng không khách khí, đem con Ngư yêu này thu vào bên trong túi trữ vật.
Hiện tại hắn mang theo là túi trữ vật cấp bậc pháp khí, không gian rộng năm trượng, cũng đủ bỏ thi thể Ngư yêu này.
Vương Diệu Tông cảm nhận được bên trong hang đá dư thừa linh khí liền cười nói: “Nơi này linh khí dư thừa, không biết là còn có con Nhị giai yêu thú thứ hai hay không. Nhưng nếu có thể chiếm đóng nơi này, ngươi ở trong này tu luyện, tốc độ tu luyện nhất định sẽ nhanh hơn một ít, cái này tương đương với hơn một khối Nhị giai linh mạch. Minh Giang bọn ho lập được một công lớn.”
“Nhị thúc công, chúng ta quét sạch sẽ yêu thú trong Linh hà đi. Nhìn xem Linh hà dài bao nhiêu, có lẽ sẽ có phát hiện khác cũng không chừng.”
Linh hà sâu hơn mười trượng, có lượng lớn Ngư yêu sinh sống, nhưng cấp bậc cũng không cao, đều là Nhất giai hạ phẩm. Nhẹ nhàng bị Vương Trường Sinh chém giết rồi thu vào bên trong túi trữ vật.
Ngư yêu này nếu làm Linh thiện, đối với tu luyện hắn cũng rất có ích.
Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông trồi lên mặt nước, hai người trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Linh hà này phân bố theo dạng xà hình, nước sâu hơn mười trượng, dài từ bảy đến tám trượng. Lòng đất đầu Linh hà này có một đoạn nhỏ Nhị giai hạ phẩm linh mạch, dài ba trượng, rộng hai trượng. Nơi đây xuất hiện một cái Linh hà tất cả đều là vì một đoạn nhỏ Nhị giai linh mạch này.
Nhị giai linh mạch không ngừng tỏa ra linh khí, sông nhỏ từ từ biến thành Linh hà, lâu ngày mới xuất hiện Nhị giai ngư yêu. Linh mạch không ngừng tỏa ra linh khí. Một ít linh khí theo khe hở, ùa lên trên, rễ Hoàng nguyệt mang thụ ở sâu trong đấy, hấp thụ đủ linh khí, mới có thể cho ra nhìu quả chín như vậy.
Hang đá này ngoài dùng để tu luyện, còn có thể chăn nuôi một ít linh ngư.
Vương Diệu Tông xác định, trong Linh hà không hề thiếu Xà niêm ngư, loại Linh ngư này chất thịt ngon, đặc biệt thích hợp để người tu tiên ăn. Ngoài ra, có thể khai khẩn một tiểu linh điền, gieo trồng linh dược thuộc tính thủy.
Hiện tại giai cấp tu tiên tại Đại Tống đã muốn chững lại, đừng nói là Nhị giai linh mạch, Nhất gia hạ phẩm linh mạch đều đã có người chiếm lấy. Duy chỉ có thâm sơn rừng già, sẽ có một chút linh mạch rải rác, Nhị giai linh mạch mười phần hiếm thấy.
Có địa bàn này, không cần tới trăm năm, Vương gia nhất định sẽ có thêm vài vị tu sĩ Luyện khí tầng chín.
“Nhị bá công, Thập lục đệ bọn họ hẳn cũng biết nơi đây có điều khác thường, suy nghĩ cẩn thận thấu đáo. Ta đề nghị dẫn Thập lục đệ bọn họ triệu hồi về Thanh Liên sơn, sắp xếp cho bọn hắn một công việc nhàn nhã. Mỗi tháng cũng gia tăng thêm bổng lộc cho bọn họ. Ta rự mình tọa trấn nơi này, Nhị thập nhất thúc tu luyện cũng là công pháp thuộc tính thủy, có thể ở tại đây tu luyện.”
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, đề nghị nói.
Vương Diệu Tông gật đầu: “Ta cũng có ý này, cẩn thận mà nghĩ, ngoại trừ Minh Giang đã phát hiện Hoàng nguyệt mang thụ thì những tộc nhân khác đều điều đi thôi! Sẽ điều Minh Bách đến, để cho hắn bố trí một bộ trận pháp, phong tỏa linh khí mới được. Nếu không linh khí sẽ không ngừng phun trào ra bên ngoài, rất dễ dàng bị người khác phát hiện ra bí mật nơi này. Đáng tiếc nơi này là Vân Châu, nếu là Ninh Châu, chúng ta có thể nghĩ biện pháp, có thể đem chiếm đóng. Nếu gia tộc tu tiên Vân Châu phát hiện chỗ linh địa này, nhất định có thể sẽ không để cho chúng ta chiếm đóng nơi đây.”
“Mặc kệ như thế nào, cuối cùng chúng ta cũng có thêm một cứ điểm. Chỉ cần giữ được nơi này, không tới một trăm năm có thể có thêm nhiều tộc nhân Luyện khí tầng chín. Đáng tiếc tứ đại tông môn giữ chặt Trúc cơ linh vật, rất khó có được một phần Trúc cơ linh vật. Nếu là tộc nhà chúng ta có thêm vài vị Trúc cơ tu sĩ thì chúng ta có thể thoải mái chiếm cứ nơi đây, không cần phải lén lút.”
“Đây cũng không phải là chuyện không có cách nào. Được rồi, không nói nữa. Minh Giang bọn họ đang chờ chúng ta, chúng ta trở về đi.”
Quay trở lại, Vương Minh Sâm đã mang Hoàng nguyệt mang thụ đi rồi.
“Minh Giang, Trường Minh, Trường Hào, các ngươi lần này lập được công lao, phát hiện cây Nhị giai linh quả thụ, ta sẽ để Minh Viễn trọng thưởng cho các ngươi. Trường Minh, Trường Hào, các ngươi theo ta quay về Thanh Liên sơn. Minh Giang, ngươi ở lại Bạch Vân lĩnh, Trường Sinh có chuyện cần xử lý với ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT